VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


An Tịnh Nhã đang nằm chuẩn bị ngủ thì có cảm giác một bên giường lún xuống, cô mở mắt cảnh giác gọi: "Mộng Phạn?!"
"Cô lúc nào cũng Mộng Phạn, có ta là chồng của cô sao?"
Cao Minh Thành ngang nhiên nằm xuống một bên giường.
An Tịnh Nhã ngay lập tức ngồi dậy nhích người dần ra ngoài: "Cao tổng, ngài đã kí vào bản hợp đồng hẳn phải hiểu rõ nội dung.

Trong hợp đồng ghi rõ, tôi và ngài trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng mỗi người đều có cuộc sống riêng và tự do riêng.

Mong Cao tổng có thể thực hiện đúng những điều lệ trong hợp đồng."
"Nhưng trong hợp đồng không có ghi tôi không được phép ngủ trong phòng của mình." Cao Minh Thành nghiêng người, tay chống đầu nhìn An Tịnh Nhã.
An Tịnh Nhã nhớ ra, đây quả thật là phòng của Cao Minh Thành, nói đúng hơn là phòng tân hôn của hai người.

Nhưng từ hôm cưới đến nay, Cao Minh Thành là vẫn luôn nghỉ ở thư phòng, hôm nay lại đột nhiên về phòng ngủ.
"Nếu vậy phiền Cao tổng chuẩn bị cho tôi một phòng khác, không phiền Cao tổng nhìn mặt tôi liền mất giấc ngủ ngàn vàng." An Tịnh Nhã vừa lật chăn ra vừa nói, tay đưa về phía trước mò mẫn xe lăn của mình.
Cao Minh Thành bắt lấy tay An Tịnh Nhã lại kéo trở về giường khiến An Tịnh Nhã ngã người vào lòng anh.

An Tịnh Nhã hốt hoảng đẩy ra giống như vô cùng chán ghét.
"Cao tổng, xin tự trọng."
"Không ngủ cùng được sao?"
An Tịnh Nhã ngạc nhiên nâng mắt lên.

Đúng lúc có tiếng chuông điện thoại reo lên, Cao Minh Thành xoay người lấy điện thoại, nhìn màn hình một chút rồi đưa đến trước mặt An Tịnh Nhã.
"Mẹ gọi."
Cao Minh Thành thấy An Tịnh Nhã không có phản ứng liền nói tiếp: "Không phải cô nói trên danh nghĩa chúng ta vẫn là vợ chồng sao? Mau nghe đi, tránh để mẹ nói rằng tôi ở nhà lại ức hiếp cô."
Cao Minh Thành giúp An Tịnh Nhã ấn nghe, An Tịnh Nhã cũng ngoan ngoãn cầm điện thoại nghe.
[Mẹ.]
[A...!Là con sao Tiểu Nhã.]
[Dạ, mẹ.]
[Ấy ya, mẹ không làm phiền hai đứa nghỉ ngơi đấy chứ.]
[Chúng con....]
An Tịnh Nhã ngừng lại một chút rồi nói tiếp.
[Chúng con chỉ đang chuẩn bị đi ngủ, cũng chưa có ngủ.]
[Mẹ chỉ định gọi về hỏi thăm hai đứa một chút thôi.

Nếu hai đứa chuẩn bị đi ngủ rồi thì mẹ không làm phiền nữa.

Chúc hai đứa một buổi tối vui vẻ.]
Cao phu nhân nói giọng vui vẻ tắt máy.

An Tịnh Nhã đưa trả điện thoại lại cho Cao Minh Thành, không nói gì.
"Chúng ta vẫn là lên ngủ chung một giường, nếu để mẹ biết được chúng ta ngủ riêng, bà ấy yêu quý cô như vậy, biết được sẽ thất vọng và buồn lắm." Cao Minh Thành đưa tay nghịch sợi tóc của An Tịnh Nhã, chậm rãi nói.
"Vậy phiền Cao tổng nằm dịch ra một chút."
An Tịnh Nhã nằm trở lại giường, sau đó liền nghiêng người quay mặt sang hướng khác, còn nằm nhích ra sát mép giường.

Cao Minh Thành với tay tắt điện, nằm yên tĩnh trên giường.
"An Tịnh Nhã..."
"Cao tổng, tôi nghe nói anh đã có người trong lòng rồi.

Nếu anh còn yêu cô ấy, xin làm theo đúng hợp đồng."
"Cô..."
Cao Minh Thành bị tức nghẹn lời nằm im trở lại.
Với câu nói vừa rồi của An Tịnh Nhã, không phủ nhận chính là ngấm ngầm thừa nhận.

An Tịnh Nhã cũng không để tâm đ ến lời vừa nói ra.
Đến nửa đêm, Cao Minh Thành đột nhiên tỉnh giấc, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào An Tịnh Nhã.
Anthea?!
"Sao đột nhiên cái tên này lại xuất hiện trong đầu mình? Sao đột nhiên An Tịnh Nhã lại xuất hiện trong đầu mình?" Cao Minh Thành lẩm bẩm vài chữ rồi rời giường đi ra ngoài.

Ngồi trong thư phòng, trên tay cầm một điếu thuốc, dưới chân là bao nhiêu tàn thuốc, làn khói trắng bay xung quanh gương mặt âm trầm của Cao Minh Thành.
Giang Minh Triết đang ôm hôn người đẹp thì bị tiếng chuông điện thoại kéo dài phá đám, tức giận đến mức suýt nữa thì ấn chửi.

May mắn thay đầu óc vẫn còn chút lý trí đủ để biết là ai gọi.
"Cao....Cao tổng!" Giang Minh Triết dựng thành người dậy ấp úng nói.
"Giang Minh Triết, tôi làm phiền đêm xuân của cậu sao?" Cao Minh Thành gõ bàn hỏi lại.
Giang Minh Triết bước xuống giường lấy kính đeo vào, bộ dáng nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn trả lời: "Không có.

Tổng tài có gì căn dặn xin cứ nói."
"Vậy phiền thư kí Giang đi điều tra cho tôi một người.

Điều tra càng kĩ thì càng tốt."
"Là..."
"An nhị tiểu thư của An gia An Tịnh Nhã."
"Điều...tra...!thiếu phu nhân sao? Được, tôi sẽ đi làm ngay."
Giang Minh Triết hạ điện thoại xuống, tay tháo kính ra ngồi xuống giường thở phào.
"Anh yêu, sao vậy?"
Cô gái uốn éo thân mình ngồi vào lòng Giang Minh Triết, tay vẽ vòng trên ngực cậu.

Giang Minh Triết bắt lấy tay người đẹp đưa lên miệng hôn rồi nói: "Anh còn có việc, ngoan, ngày mai bù lại cho em."
"Lại nữa." Người đẹp tức giận nằm xuống giường đắp chăn ko thèm nói chuyện.
Giang Minh Triết đeo kính lên, bộ dáng nghiêm túc mặc quần áo vào.

Trước khi ra ngoài còn nói thêm một chữ: "Ngoan."

Cao Minh Thành cứ như vậy thức đến sáng, sau đó cũng không ăn sáng mà tới thẳng công ty luôn.
Giang Minh Triết ăn mặc quần áo chỉnh tề đã đứng đợi sẵn trước cửa phòng.

Sau khi mang cho Cao Minh Thành một ly cà phê, đưa đến bàn làm việc một sấp tài liệu.
"Theo điều tra, thiếu phu nhân tên An Tịnh Nhã, cha là An Thẩm, mẹ là Bách Di Giai.

Năm mười tuổi được đưa đến An gia sống với thân phận con riêng.

Mười bốn tuổi bị đưa đến Mỹ sinh sống, mười chín tuổi đỗ đại học MIT.

Sau đó trên đường trở về nước gặp tai nạn....Tổng tài, thời điểm ghi nhận thiếu phu nhân gặp tai nạn, trùng hợp cũng trùng thời gian với khi ngài gặp tai nạn."
Ánh mắt Cao Minh Thành âm trầm khó đoán, lạnh lùng hỏi một câu: "Trùng hợp sao?"
"Tổng tài, cái này chỉ là thời gian xảy ra tai nạn có trùng nhau, nhưng nơi xảy ra lại khác nhau.

Nơi ngài gặp tai nạn và nơi thiếu phu nhân gặp tai nạn đi cách nhau một ngày đường."
"Còn gì nữa."
"Thiếu phu nhân sau khi được chưa trị vài tuần ở bên Mĩ thì được đưa về Trung Quốc, thời gian về sau vẫn luôn là từ nhà đi đến bệnh viện.

Sau đó, là được gả vào Cao gia."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi