VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


Ở sảnh chính của một khách sạn hiện tại đang chật ních người, khách khứa đi qua đi lại bắt tay chào hỏi nhau, bàn tán xôn xao về đám cưới xa hoa này.
"Nhị tiểu thư của An gia này không biết có phải kiếp trước cứu sống nhân loại không, mà kiếp này dù đã là kẻ tàn phế mù loà nhưng vẫn có thể cưới được người đàn ông như Cao Minh Thành."
"Nhìn thế nào cũng thấy hai người này không xứng, đứng ở hai thái cực hoàn toàn khác nhau.

Cao gia, sao có thể chọn cô con dâu như vậy chứ?"
"Tôi có nghe nói là Cao phu nhân rất thích nhị tiểu thư An gia này nên kiên quyết muốn con trai mình cưới.

Nói thế nào đúng là cũng không hợp.

Nhị tiểu thư này cũng chỉ là con riêng của An lão gia, thân phận không thể bằng đích nữ An Hi Văn được."
"Tôi còn biết được tin nội bộ, nhị tiểu thư An gia này tuyệt đối không thể coi thường được.

Mười chín tuổi đã đỗ đại học MIT đó.

Chỉ là lúc trên đường ra sân bay về nước không hiểu sao gặp tai nạn giao thông, bị thương nặng nên bây giờ mới như vậy, chân không thể đi, mắt không thể nhìn."
"Mấy người cứ đứng đây mà bàn tán.


Người ta có là phế vật thì cũng sắp thành thiếu phu nhân của gia tộc cao quý rồi, tương lai so với hoàng hậu thời xưa có khác là bao, cũng là dưới một mà trên vạn.

Ôi! Sao con gái tôi lại không có cái phúc đó chứ."
Cửa khách sạn từ từ mở ra, xuất hiện trước cửa hội trường lớn là một cô gái mặc váy trắng ngắn đẩy một người con gái mặc áo cưới màu đỏ ngồi trên xe lăn đi vào.

Toàn hội trường bỗng chốc lặng như tờ, nhưng ngay sau đó đã vang lên những tiếng xì xào bàn tán khác nhau.
Người thì thắc mắc tại sao không phải cha cô dâu đưa cô dâu vào lễ đường mà lại là phù dâu, người thì đoán mò về nhan sắc của cô dâu mặc váy đỏ đang ngồi trên chiếc xe lăn kia.
Khăn voan đỏ khẽ bay, đặt trong lòng người con gái ngồi trên xe lăn là một bó hoa mẫu đơn màu đỏ rực kết hợp với bộ váy cưới màu đỏ càng làm tôn lên khí chất cao quý lại kiêu sa.

Hoa mẫu đơn loài hoa của hạnh phúc hôn nhân, cao quý lại sang trọng.
Những người đứng gần khi nhìn thấy gương mặt nghiêng của An Tịnh Nhã lúc khăn voan bay lên thì đều không khỏi trầm trồ, nhất là đôi mắt phượng của cô.

Nhìn vào đó khiến người khác có cảm giác bản thân như đang quay trở lại thời xưa, đứng trước một hoàng hậu với đôi mắt phượng sắc xảo động lòng người.
"Nhã Nhã, vào trong rồi, mình đẩy cậu lên trước nha!"
"Ừm!"
Giọng nói nhẹ nhàng giống như hoàn toàn không quan tâm đ ến việc bản thân sắp làm vợ người ta, An Tịnh Nhã sau lớp khăn voan là một gương mặt thờ ơ không chút để ý.
Còn không phải chỉ là hôn nhân thương mại thôi sao? An Tịnh Nhã nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Giờ làm lễ đã đến, chú rể không xuất hiện, chỉ có mẹ của chú rể là có mặt nhưng hôn lễ vẫn diễn ra như bình thường, một mình cô dâu làm lễ sau đó bắt đầu bữa tiệc.

Nói đúng hơn thì chính là thời gian đi bắt lối quan hệ của các khách quan đến tham dự.
....
Biệt thự riêng của Cao gia.
Lộ Khiết giúp Tịnh Nhã thay trang phục thoải mái, giúp cô tháo đồ trang sức xuống đặt vào hộp.

Ngồi xuống trước mặt Tịnh Nhã, Lộ Khiết nắm chặt tay cô: "Nhã Nhã! Đây là Cao gia, mình không thể ở đây với cậu." Nói rồi đặt điện thoại vào tay Tịnh Nhã, "Cậu giữ phím nguồn một chút thì sẽ gọi được cho mình."
Tịnh Nhã mỉm cười mắt vô hồn nhìn về phía trước: "Khiết Khiết, cậu lo xa quá rồi.

Mình không sao, cậu cứ về đi, không cần phải lo cho mình."
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Lộ Khiết đứng dậy đi ra mở cửa.

An Tịnh Nhã: "Khiết Khiết, ai vậy?"

"Là mẹ." Cao phu nhân bê một tô cháo nóng đi vào ngồi xuống cạnh Tịnh Nhã.

An Tịnh Nhã theo tiếng nói quay mặt, hướng ánh mắt trống rỗng nhìn qua.
"Mẹ đặc biệt hầm cháo gà cho con, rất bổ.

Thiết nghĩ hôm nay con rất mệt nên mẹ cố ý làm.

Cháo vẫn còn nóng, mẹ đút cho con, con còn phải uống thuốc nữa."
Cao phu nhân ân cần, An Tịnh Nhã dù cảm thấy không quen nhưng cũng không bài xích, nhẹ nhàng nói:
"Con có thể tự làm được.

Cảm ơn mẹ!"
"Con bé này, chúng ta đã là người nhà rồi, con còn khách sáo cái gì?"
Lộ Khiết ở lại không tiện liền xin phép về.

Tịnh Nhã không dám bất kính với Cao phu nhân, thấy bà thật sự là quan tâm mình, không nỡ từ chối nên cuối cùng vẫn đồng ý để bà đút cho ăn.
Cao phu nhân kêu một cô hầu gái xấp xỉ tuổi của Tịnh Nhã giúp cô tắm rửa thay đồ.

An Tịnh Nhã không quen có người đụng chạm vào nên nhất quyết nói không cần.
Vì hôm nay tinh thần mệt mỏi nên Tịnh Nhã vừa đặt đầu xuống không lâu thì ngủ ngay.

Sau đó lại bị những tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.

Trước mặt chỉ có một màu đen như thường lệ thành ra không biết là trời đã sáng hay chưa, cũng không thể nhìn xem đồng hồ là chỉ mấy giờ.

Nhưng dù sao đây cũng là biệt thự riêng thành ra tường không có cách âm, có thể nghe thấy bên ngoài là đang ồn ào cái gì.
Hóa ra là mười một giờ đêm, Cao phu nhân đang trách mắng Cao Minh Thành hôm nay không đến hôn lễ.
Cao Minh Thành trước thái độ trách mắng của mẹ Cao chỉ lạnh lùng trả lời lại:
"Người là do mẹ cưới về, không phải vợ con."
Cao phu nhân tức giận chỉ tay về phía Cao Minh Thành đang đi lên lầu: "Con....con nói vậy mà nghe được sao? Con đứng lại cho mẹ.

Tên tiểu tử, dù sao người con yêu cũng đã chết rồi.

Con cố chấp cái gì?"
Bước chân Cao Minh Thành đang đi lên bỗng khựng lại, nhưng cũng chỉ vài giây lại bước tiếp, chỉ để lại một câu: "Đây là chuyện của con."
Cao phu nhân tức giận giậm chân bình bịch: "Tiểu tử."
An Tịnh Nhã nằm lại xuống giường, mắt nhắm lại...ngủ.

Hôn nhân thương mại, không tình yêu, không đáng một xu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi