VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


Một ngày mới lại bắt đầu, có nắng nhẹ gió thanh, có chim hót bên cửa sổ, có mùi hương nhẹ của những bông hoa phảng phất trong không khí, một ngày dịu mát và bình yên.
Cao Minh Thành ngồi trên ghế, trên bàn nhỏ đặt chiếc máy tính và vài tập tài liệu, còn Giang Minh Triết cũng ôm một đồng tài liệu đứng bên cạnh.

Hành động đặt tài liệu xuống bàn rất nhẹ nhàng, mọi hành động xảy ra trong căn phòng này rất nhẹ nhàng, giống như chỉ sợ động mạnh một chút, người thiếu nữ nằm trên giường sẽ tỉnh dậy.
"Cao tổng, vậy cuộc họp hôm nay?"
"Nói giám đốc Châu phụ trách."
"Nhưng chị Châu vẫn còn dự án của chị ấy."
Cao Minh Thành nhìn lên.
"Vậy cậu giải quyết." Sau đó cúi xuống đọc tài liệu, rồi đặt bút xuống dứt khoát ký tên, rồi lại rút tiếp một tập tài liệu khác ra.
Giang Minh Triết đứng bên cạnh, méo xệch cả miệng, ôm đống tài liệu trên tay thật muốn vất xuống.
"Thời gian tới, hoạt động công ty, cậu, giám đốc Châu cùng giám đốc Tần xử lý.

Nếu là hợp đồng thật sự quan trọng thì mang đến cho tôi, không thì họp mạng."
"Vậy ngài định nghỉ bao lâu?"
Cao Minh Thành ngước nhìn giường bệnh đối diện, cô gái nằm trên đó vẫn đang nhắm mắt an tĩnh ngủ.
"Khi nào thiếu phu nhân của cậu khỏi bệnh."
Giang Minh Triết nghi ngờ trong lòng, nhìn Cao Minh Thành rồi lại nhìn An Tịnh Nhã.

"Thiếu phu nhân của cậu", này là ý gì, Cao tổng thừa nhận thiếu phu nhân là vợ rồi sao? Không phải lễ cưới cũng khinh thường không thèm đến sao? Sao bây giờ lại quan tâm săn sóc như vậy, còn bỏ cả việc ở tập đoàn.

Chẳng lẽ....!ông sếp ít nói trầm tính của cậu trúng tiếng sét ái tình của thiếu phu nhân rồi?
"CAO MINH THÀNH..."
Tiếng hét này, hình như dùng đến chín phần lực mà thốt ra, hình như vang vọng cả bệnh viện.

An Tịnh Nhã đang nằm trên giường cũng giật mình tỉnh lại.

Đập vào mắt là ánh sáng chói lóa ở bên ngoài hắt vào, theo bản năng cô đưa tay lên che trước mắt.
Cao Minh Thành nhìn thấy vậy, vội vàng kéo chặt rèm cửa vào, đi trước mặt An Tịnh Nhã, lo lắng hỏi:

"Sao rồi?"
An Tịnh Nhã mở to mắt nhìn Cao Minh Thành, nhìn rõ gương mặt lo lắng cùng cái nhíu mày hình như đang tức giận của anh.

Lại một lần nước, lại một lần cô mở mắt và nhìn thấy, và hình ảnh đầu tiên đều là gương mặt của Cao Minh Thành.
"Cô...!cô nhìn thấy tôi không?"
An Tịnh Nhã gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu, vì trước mặt cô lại là màu đen quen thuộc.
"Không sao.

Sau khi phẫu thuật xong, nhất định cô sẽ nhìn thấy....!nhìn thấy gương mặt đẹp trai của tôi."
Khóe miệng An Tịnh Nhã giật giật, nhưng vẫn thấy rõ nét cười trên gương mặt cô.

Còn Giang Minh Triết đứng ở kia, bị câu nói của Cao Minh Thành dọa cho suýt ngã.
Cửa phòng ngay lúc này cũng bị đẩy mạnh vào nghe tiếng "rầm" một cái.

Một chàng trai trẻ ăn mặc phong cách thời thượng đeo kính râm chạy vào.
"Cao Minh Thành, đồ khốn nạn.

Thế mà kết hôn mà không mời ông đây.

Cậu khinh tiểu gia đây không có vài đồng bạc lẻ chúc mừng hôn lễ của cậu sao?"
"Ngậm miệng và cút ra ngoài."
"Gì? Giờ còn đuổi tôi? Ôi trời ơi, mọi người mau vào đây mà xem.

Có ai khổ như tôi, bị người ta khinh bỉ chê nghèo nên cưới vợ cũng không thèm nói một tiếng.

Ôi! Tôi khổ quá mà.

Mang tiếng là bạn thân từ thời cởi chuồng tắm ...ưmư...ỏ....ra.."
Giang Minh Triết cười cười bịt miệng chàng trai trẻ đang la oai oái lại nói nhỏ.
"Phong thiếu, cậu đừng gào lên nữa, ở đây là bệnh viện, phòng còn có người bệnh đang cần được nghỉ ngơi đó.

Vả lại, cậu gào mọi người vào nhìn, người ta nhận ra cậu, rồi cậu sẽ lại lên hot Search với cái tiêu đề đỏ chói là ảnh đế Phong Nhã Kiệt có tài không có đức ở bệnh viện gây mất trật tự bây giờ."
"ó....ở...ỏ....a ..." (Khó thở bỏ ra)
Giang Minh Triết thu tay lên, thân người đứng thẳng tắp, tay đưa lên đẩy gọng kính.

"Mẹ!!! Giang Minh Triết, cậu định giết người đấy à?"
"Không có.

Tôi chỉ đang nhắc nhở Phong thiếu, cậu đừng quậy để lên hot Search nữa.

Tháng này cậu đi lưu diễn ở Anh đã bốn lần lên top một hot Search rồi."
"Ông đây chắc sợ.

Ông đây còn đang muốn ngày nào cũng được lên hot."
"Cậu lên hot bây giờ, Cao tổng đang trong thời gian nghỉ phép, không ai giúp cậu dọn nữa đâu.

Chúng tôi ở tập đoàn Cao thị còn rất nhiều việc."
"Ai nghỉ phép cơ?"
Phong Nhã Kiệt ngạc nhiên, quay qua nhìn Cao Minh Thành, tay chỉ vào anh.
"Hắn á?"
"Dạ.


Vậy lên phiền Phong thiếu gia, thời gian này ngoan ngoãn làm việc một chút, nếu làm không được vậy ngoan ngoãn ngồi ở nhà nghỉ.

Có.Được.Không.Ạ!!!"
Giang Minh Triết cùng Phong Nhã Kiệt hai người nói qua nói lại, nói vài câu liền giống như sắp cãi nhau lớn.
An Tịnh Nhã trước nay vốn không thích ồn ào, dạo gần đây sức khỏe còn rất yếu, lúc này tiếng ồn quả thật khiến cô thấy vô cùng đau đầu và chóng mặt.

Cao Minh Thành thấy vậy, đưa hai tay ra bịt chặt hai tai cô, sau đó cao giọng.

"IM HẾT LẠI CHO TÔI.

KHÔNG IM ĐƯỢC CÚT HẾT RA NGOÀI."
Tiếng quát khiến cả Giang Minh Triết cùng Phong Nhã Kiệt đều giật mình.

Giang Minh Triết biết sai, lùi lại cúi đầu.

"Xin lỗi Cao tổng, là tôi làm không tốt."
Biết là Cao Minh Thành mấy ngày nay vì chuyện của thiếu phu nhân thường xuyên tức giận, tình thần không tốt, Giang Minh Triết đưa tay kéo kéo vạt áo Phong Nhã Kiệt nhắc nhở.

Phong Nhã Kiệt nhìn Giang Minh Triết, rồi lại nhìn hai bàn tay Cao Minh Thành đang bịt chặt hai tai An Tịnh Nhã, lúc này liền kinh ngạc, thốt lên.

"Ai đây? Vợ mới cưới của cậu à?"
Cao Minh Thành hạ tay xuống, lúc này Phong Nhã Kiệt đã nhìn thấy rõ gương mặt An Tịnh Nhã.

Phong thiếu trong phút chốc ngây người, người con gái này.....Xinh quá!!
"Úi! Tiên nữ hạ phàm."
Sau đó thì vẫy vẫy đuôi chạy lại, tay đưa ra muốn bắt tay với An Tịnh Nhã nói.

"Xin chào! Tôi tên Phong Nhã Kiệt, bạn thời nước mũi vẫn chảy của Cao Minh Thành."
An Tịnh Nhã khụ một tiếng, Cao Minh Thành liền lườm Phong Nhã Kiệt.

Quả thật không ai tự nhiên được như Phong Nhã Kiệt, là đại minh tinh, là ảnh đế mà lời nói ra quả thật rất....mất vệ sinh.

Cao Minh Thành nhìn bàn tay đưa ra ở trước mặt An Tịnh Nhã.

"Hạ cái tay của cậu xuống."

"Gì.

Sao giữ vợ chặt thế? Chỉ bắt tay thôi, tôi đâu có ăn cắp hay cướp mất của cậu trái tim của người ta đâu.

Lúc trước cậu yêu Anthea cũng là giữ chặt như vậy, yêu nhau cả năm mà tôi còn không biết mặt....."
Biết mình lỡ lời, Phong Nhã Kiệt vội cười ha hả nói với An Tịnh Nhã.

"Cô cứ mặc kệ cậu ta đi, nào, bắt tay nhau một cái.

Tôi lâu lắm rồi không được bắt tay một người xinh đẹp như vậy."
An Tịnh Nhã hướng giọng nói nhìn lên, mắt chớp chớp.

Phong Nhã Kiệt trong phút chốc nhận ra, cái nhìn của An Tịnh Nhã rất lạ, rõ là nhìn về phía cậu, nhưng lại không phải nhìn cậu.

Phong Nhã Kiệt nhìn về phía sau, không thấy có gì lạ liền nhìn lại An Tịnh Nhã, sau đó nhìn Cao Minh Thành thì thấy anh đang nhíu chặt hai hàng lông mày nhìn mình.

Giang Minh Triết lạch bạch đi đến, ghé sát tai Phong Nhã Kiệt nói nhỏ.

"Thiếu phu nhân, mắt cô ấy không tốt."
Phong Nhã Kiệt đã hiểu, nhìn An Tịnh Nhã, sau đó một tay còn lại nắm cổ tay An Tịnh Nhã lên, tay kia liền cầm lấy tay cô, bắt tay.

"Úi! Đúng là tay của tiên nữ, mền mịn thật đấy."
Cao Minh Thành kéo tay An Tịnh Nhã lại gạt tay Phong Nhã Kiệt ra.

"Cậu đến đây làm gì?"
"Gì hỏi vô duyên thế? Đến chẳng lẽ đi du lịch.

Kết hôn cũng không thèm mời, ông đây không đến tìm cậu chẳng lẽ đến tìm ma."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi