VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


"Nương nương, hình như trời sắp mưa rồi."
An Hi dừng lại bước chân của mình nhìn lên trời, những đám mây đen đang bắt đầu tụ lại, gió lại đang bắt đầu nổi lên.
An Hi quay lại nhìn Xuân Hoa th ở dốc phía sau, đưa tay kéo nàng ấy lên đoạn đường dốc.
"Muội nổi không?"
"Nương nương, người chạy chậm một chút, nếu không lại ngã bị thương, đến lúc đó nô tỳ gánh không nổi đâu."
Xuân Hoa vừa nói xong vô tình quay đầu lại liền nhìn thấy một toán quân đang đuổi theo phía sau, tiếng vó ngựa vang lên cả một khung trời.

Xuân Hoa gương mặt thất kinh kéo tay An Hi chạy.
An Hi lúc này liền trêu nàng.
"Không phải muội vừa nói ta chạy chậm thôi sao?"
"Nếu như bị quân Bắc Triều bắt lại, tội của nô tỳ còn nặng hơn."
Ở một đoạn đường khác, tiếng vó ngựa cũng đồng thời vang lên theo những bước chạy của An Hi.
An Hi vừa chạy qua một bụi cỏ lớn, miếng dán giả vết bỏng liền rơi xuống, để lộ ra nửa gương mặt sắc sảo còn lại của nàng.

An Hi chạy cũng không để ý đến, ngoảnh mặt lại nhìn toán quân phía sau, chiếc váy dài vướng víu liền trở thành trở ngại của nàng.
Xuân Hoa quay lại đỡ An Hi dậy, nhìn lại phía sau quân Bắc Triều ngày một đến gần.
"Nương nương...!người có sao không?"
An Hi quay lại nhìn chân mình, vừa rồi chạy giẫm vào chân váy, ngã bị đập vào một hòn đá, lúc này liền trở nên đau đớn.
Quân Bắc Triều rất nhanh đã vây quanh An Hi cùng Xuân Hoa.

A Phàm Đề từ trên ngựa phi xuống chĩa mũi kiếm về phía An Hi, Xuân Hoa vội chắn trước mặt nàng.
"Nói! Ngươi là nội gián của Hoa Quốc đúng không?"

"Bỏ kiếm xuống."
Đằng sau An Hi vang lên giọng nói, nàng vừa quay đầu lại thì thấy Cưu Ma La Thập cưỡi ngựa chậm rãi đi đến.
Lúc này vừa hay nổi gió lớn, chiếc dây buộc giữ mạng che mặt của An Hi bị tuột ra bay xuống.
"Nương nương ..."
Xuân Hoa hốt hoảng nhìn An Hi.

An Hi lúc này đưa tay lên mới biết vết bỏng giả đã rơi xuống, thần sắc của nàng cũng bắt đầu biến sắc.
Cưu Ma La Thập từ trên ngựa đi xuống, từ trên cao nhìn xuống An Hi cười nói: "Xuân Nhi cô nương, mới chạy một chút mà vết bỏng đã biến mất rồi sao?"
An Hi im lặng một chút, sau đó hơi cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Cưu Ma La Thập nói: "Thái tử ngay từ đầu đã nhận ra ta.

Đúng chứ??"
"Trưởng công chúa An Dạ Quốc, Hiền Sắc Thiên Hoàng hậu của Hoa Quốc–Hoàng hậu An Hi.

Nàng rốt cuộc muốn nói về thân phận nào."
A Phàm Đề nghe xong thất kinh hô lớn.
"Hoàng hậu của Hoa Quốc."
An Hi vịn tay Xuân Hoa từ từ đứng dậy, không một chút lo sợ nhìn Cưu Ma La Thập cười nói:
"Thái tử ngay từ đầu đã nhận ra ta, nhưng lại không có vạch trần, còn để ta dễ dàng trốn thoát, hóa ra là cảm thấy nhàm chán, muốn chơi trò mèo vờn chuột."
"Ngay từ đầu nhìn đôi mắt nàng ta đã nhận ra.

Nàng có thể không biết, đôi mắt phượng xinh đẹp của nàng, cả thiên hạ không có người thứ hai có."
Thấy Cưu Ma La Thập cúi sát đầu ghé sát mặt nàng nói, An Hi giật mình còn chưa kịp lùi lại, bên tai liền nghe một tiếng xé gió, một vật nhọn dài liền bay qua đầu nàng.

Cưu Ma La Thập cũng vội vàng nghiêng đầu tránh, vừa nhìn lên liền thấy Cao Lãnh tay vẫn còn cầm cung tên ngồi trên ngựa.
"Lãnh ca...."
.....
Khung cảnh chớp mắt liền thay đổi, xung quanh toàn xác người và máu, An Hi lặng người ôm lấy cơ thể Cao Lãnh ngã xuống, hai mắt mở to nhìn hai mũi tên cắm thẳng vào lưng chàng.
"Lãnh ca ....."
"Hi nhi, đừng khóc...."
Cao Lãnh vừa nói xong An Hi liền bật khóc nức nở.

"Hi nhi, nàng còn nhớ ta từng nói.

Ta làm vua là bị ép, nhưng làm phu quân của nàng là tự nguyện.

Ta có thể không cần giang sơn, nhưng tuyệt đối sẽ không thể mất nàng."
Cũng là con mưa ấy, cơn mưa nặng hạt trút xuống, mây đen vẫn ngày một kéo đến khiến trời đất âm u.

Nơi ấy vẫn vang vọng tiếng hét tuyệt vọng của một người con gái xinh đẹp.
Là chàng quên hết những lời chàng nói, hay là bởi vì một nguyên nhân nào đó, mà khiến chàng phụ bạc ta, lừa dối ta.

Cao Lãnh, rốt cuộc lời nào của chàng nói mới là thật???
An Tịnh Nhã! An Tịnh Nhã!....
An Tịnh Nhã từ từ mở mắt sau một cơn ác mộng dài, ánh sáng từ bên ngoài từ từ lọt vào trong đôi mắt phượng ấy, giống như một tia sáng đang chiếu xuống cuộc đời tăm tối trước giờ của cô.
Vẫn là con người ấy, lần nào mở mắt ra vẫn luôn là một khuôn mặt.

Nụ cười trên môi An Hi từ từ hiện ra, bàn tay của nàng từ từ đưa lên, chạm nhẹ vào gương mặt ấy.
"Cao Minh Thành!...."
Cao Minh Thành đưa tay lên nắm chặt bàn tay An Tịnh Nhã đang ở trên khuôn mặt mình, giọng nói run run cất lên.
"Tiểu Nhã, em tỉnh rồi."
Cách gọi thân mật như vậy, giọng nói lại ấm áp và dịu dàng, An Tịnh Nhã ngược lại không giống những lần trước, cô không thấy chán ghét, mà cảm thấy người trước mặt trở nên đáng tin cậy, trong lòng xuất hiện một cảm giác khác lạ, cảm giác trước giờ chưa từng có khi cô ở bên cạnh anh.
"Nhã Nhã...."
Lộ Khiết từ cửa đi vào, vừa thấy An Tịnh Nhã đã tỉnh liền chạy vội đến ôm, còn khóc nức nở.
"Sao lại khóc rồi?"
An Tịnh Nhã trước vỗ lưng Lộ Khiết an ủi cô, sau liền cất giọng trêu chọc.
"Đáng ghét, cậu đáng ghét lắm có biết không hả.

Cao tổng ngài ấy bị thương cũng đã tỉnh dậy rồi, cậu ngất một phát là ngất liên tiếp năm ngày mới tỉnh, có phải là muốn dọa chết mình có phải không."
An Tịnh Nhã nhìn Lộ Khiết vừa khóc vừa nói, đưa tay lên lau nhẹ nước mắt trên mặt cô ấy, gương mặt tỏ ra bản thân biết lỗi rồi nói: "Không có dọa.

Từ nay cũng sẽ không ngủ lâu như vậy nữa "
An Tịnh Nhã nhìn quanh phòng, lúc này ngoài Cao Minh Thành cùng Lộ Khiết ra còn có một người đàn ông gương mặt đẹp trai, ngũ quan cũng vô cùng đẹp, mặc vest đen đứng bên cạnh Lộ Khiết.

An Tịnh Nhã cầm tay Lộ Khiết, nhìn người đàn ông kia cất giọng.
"Khiết Khiết, ai đây?"
Lộ Khiết mặt đỏ bừng len lén nhìn người đàn ông bên cạnh.
"Mạc Tu Kiệt, chồng của Lộ Khiết."
Mạc Tu Kiệt lúc này ở bên cạnh Lộ Khiết vươn tay kéo cô ôm vào lòng, tự giới thiệu.


An Tịnh Nhã nghe xong ngồi đơ ra đó, mắt nhìn chằm chằm Mạc Tu Kiệt.
Đây là Mạc Tu Kiệt, tổng tài mới nhậm chức của Mạc thị sao? Không phải nói người đàn ông này ba mươi tuổi rồi sao, sao còn trẻ như vậy?
"Tiểu Nhã....em nhìn thấy rồi sao?"
Cao Minh Thành ở bên cạnh An Tịnh Nhã lúc này để ý lên tiếng.

An Tịnh Nhã nghe Cao Minh Thành nói cũng vô cùng kinh ngạc, đưa tay lên chạm vào đôi mắt đã mấy năm rồi chỉ toàn một màu đen u tối, lúc này lại có thể nhìn thấy được gương mặt từng người rồi, nhìn thấy cả những tia nắng ở bên ngoài.
"Nhìn...!nhìn thấy được rồi...."
Giọng cô run run cất lên, từ khóe mắt một giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô.

Những lần trước đều chỉ nhìn thấy được vài giây, bây giờ có thể nhìn thấy lâu hơn rồi.
Cao Minh Thành đứng bên cạnh rơi vào trầm tư, bên tai vang lên giọng nói của người đàn ông kia.
"Nếu như oán niệm của cô ấy không giảm đi, mắt và chân của cô ấy sẽ không bao giờ hồi phục được."
An Tịnh Nhã bây giờ có thể nhìn thấy rồi, nói như vậy tức là cô không còn oán niệm nữa.
Cao Minh Thành vội vàng nói: "Tiểu Nhã, có thể xuống đất đi không?"
An Tịnh Nhã ngạc nhiên nhìn anh, nhưng cũng không phản đối gì, vén chăn lên bước chân xuống đất.

Sau đó cô cũng không cần ai phải đỡ, bước từng bước về phía trước.

"Vốn dĩ lúc làm trị liệu đã có thể đi được rồi, ngủ một giấc tỉnh lại, cảm thấy bước chân có chút khác lạ, đi rất uyển chuyển." An Tịnh Nhã vừa đi vừa nói, sau đó quay đầu lại nở một nụ cười nhẹ.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi