VẠN KIẾP YÊU EM TỔNG TÀI XIN ĐỪNG LỪA EM!


Ở trước phòng làm việc của quản lý, An Tịnh Nhã không có đi vào ngược lại là một đường đi thẳng xuống dưới ngồi vào xe.

Không đến ba phút sau người đã được Giang Minh Triết dẫn xuống."Lên xe."
An Tịnh Nhã qua cửa kính xe để mở nhàn nhạt nói hai chữ.

Tạ Tranh biểu cảm bộ dáng lần này so với lần trước đúng là như hai người khác nhau.

Tuy vẫn là gương mặt như tiểu mỹ thụ đáng yêu hài hòa, bất quá nụ cười không còn ngây thơ như hôm trước, ngược lại là dáng vẻ như đã đoán trước.
Xe rất nhanh dừng trước một nhà hàng sang trọng.
An Tịnh Nhã cầm menu, tùy tiện gọi vài món, nhấp ngụm nước nói: "Cũng đến giờ trưa, gọi món đi."
Tạ Tranh cũng không khách sáo, gọi những món bản thân thích, sau đó mở miệng về mục đích lần gặp mặt này trước.
"Cao tổng phu nhân quả là người thông minh, tôi còn đoán vài ngày nữa cô mới tìm đến tôi, không ngờ đến hôm trước hôm sau đã tìm đến rồi."
"Con sói nham hiểm như cậu, nếu không phải giơ nanh quá công khai, tôi cũng không nhanh như vậy suy ra được." An Tịnh Nhã cười như không cười tiếp tục nói:
"Biết được thông tin tôi đang tìm quản lý, nhân lúc có cơ hội tôi ra khỏi phòng liền đóng một vở kịch.

Cậu làm quản lý của Bạch Tú Ảnh ba năm, hiểu rõ động đến cái gì cô ta sẽ tức giận mà mắng chửi.

Vì vậy ở hành lang tùy tiện đã có thể chọc tức cô ta, sau đó sẽ làm điệu tủi khổ mà diễn trước mặt tôi lôi kéo sự chú ý.

Tiếp theo lấy lý do về việc này để đến văn phòng gặp tôi, một bên ca tụng Bạch Tú Ảnh hết lời, một bên ở bên âm thầm nêu lên ưu điểm của mình.

Thuận lợi để đến lúc tôi xem hồ sơ của cậu sẽ đặc biệt chú ý.

Cậu thành công rồi đó."

"Cao tổng phu nhân quá khen rồi, người thật sự có năng lực đều nhìn ra được tất cả mọi chuyện." Tạ Tranh cười một tiếng, bẻ mặt khiêm tốn đến không thể kiêm tốn hơn.
An Tịnh Nhã nhìn từng món ăn sang trọng đặt lên bàn, cầm dao nhỏ cắt miếng bò bít tết bỏ vào miệng.
"Lắm dầu quá." An Tịnh Nhã nói một câu xong liền đẩy đ ĩa bò bít tết ra, cầm đũa gắp một miếng thức ăn khác, "Không hợp khẩu vị."
Tạ Tranh ngược lại nhìn An Tịnh Nhã ăn từng món, đũa cũng không đụng vào.

Ngược lại đôi môi đỏ mọng nước đầy sức quyến rũ cong lên, ở một bên nói.
"Cao tổng phu nhân là An gia nhị tiểu thư, lúc trước vì tai nạn mà để lại vài di chứng hi hữu.

Được gả vào Cao gia là để thực hiện một cuộc hôn nhân thương mại, đè ép thế lực đang lên Mạc gia.

Bữa tiệc chúc mừng đại tiểu thư An gia giành được giải ảnh hậu, tôi cũng có mặt.

Bất ngờ nghe được vài việc, tùy tiện có thể đoán ra, nhị tiểu thư có mẫu thuẫn với gia tộc, trước đó cũng bị gia tộc coi là phế nhân mà đào thải.

Nhưng hiện tại tình thế đảo ngược, ko còn là phế vật bị người đời chê cười, ngược lại đi đến đâu cũng có người phải cúi đầu.

Đột nhiên Cao tổng phu nhân tiếp quản công ty giải trí, lại là công ty của chị gái mình đang làm nghệ sĩ, bên cạnh đó còn âm thầm tìm một quản lý tốt, người có đầu óc đều có thể thông qua mấy việc nhỏ này mà đoán ra tất cả."
An Tịnh Nhã gẩy gẩy xương cá trong bát, không biết là đang tập trung ăn hay tập trung nghe, chỉ thấy nụ cười nhàn nhạt nở trên môi cô.
Thật lâu sau, An Tịnh Nhã lấy khăn tay lau miệng, lúc này mới nhìn đến Tạ Tranh từ đầu đến cuối vẫn im lặng, cất giọng.
"Không ăn sao? Chút nữa chúng ta còn có chuyện quan trọng cần bàn, ko ăn sẽ mệt lắm."
Tạ Tranh nở ra một nụ cười bí hiểm.
"Nói nhiều như vậy, đã sớm đoán được người kia có ý gì, mất công như vậy.

Cậu Tạ đây có vẻ vì việc này của tôi mà tốn không ít tâm tư cùng thời gian rồi.


Chắc là đối với gà của mình khá bất mãn rồi đi."
Tạ Tranh cười trầm thấp một tiếng, "Bạch Tú Ảnh, năng lực diễn xuất thậm tệ, làm trái lời tôi đã nhiều lần sử dụng quy tắc ngầm.

Hợp đồng tốt tôi dành cho cô ta đều bị cái não tàn của cô ta phá hết rồi.

Đối với một quản lý tốt như tôi, dẫn dắt một người như vậy, Cao tổng phu nhân không thấy phí một nhân tài sao?"
"Phí, rất phí.

Con sói nham hiểm như cậu, có đầu óc tính toán như cậu, nếu dẫn dắt một người tốt, bây giờ hiện tại đã có thể đá bay Lâm Thư Di đến tận nơi tối tăm nào rồi."
"Bây giờ hiện tại khác rồi, tôi có Cao tổng phu nhân chống lưng, muốn đá Lâm Thư Di cũng không còn là chuyện khó."
An Tịnh Nhã nhướng mày cười như không cười.
"Cậu tự tin như vậy?"
Tạ Tranh không nhanh trả lời, ngược lại đưa đến trước mặt An Tịnh Nhã một tập tài liệu.
"Tôi còn tìm giúp phu nhân một diễn viên phù hợp rồi, chuyện đã nói đến mức này còn có thể không tự tin."
An Tịnh Nhã nhìn tập tư liệu, đáy mắt đều là ý cười.

Nhanh như vậy đã có thể tìm được đồng minh là cao thủ, An Tịnh Nhã cô quả thật phúc lớn rồi.

An Tịnh Nhã đưa tay cầm tư liệu lên, lật trang đầu tiên xem, trước tiên nhìn một vài bức ảnh được chụp kẹp vào.

Sau khi nhìn xong An Tịnh Nhã có chút bất ngờ.
Nữ diễn viên này quá quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi.


An Tịnh Nhã nhíu mày nhìn thật lâu, đầu có chút đau, nhưng cũng đã nhớ ra là ai.

Đây là người ăn mặc giản dị xuất hiện ở bữa tiệc của An Hi Văn, cho cô một tuýt thuốc bôi đây mà.
Trái đất tròn như vậy sao.
.......
Cao Minh Thành buổi tối đi làm về muộn, lúc vào phòng liền thấy An Tịnh Nhã vẫn còn thức ngồi trên giường lật xem tư liệu, đi đến nhìn thấy cốc sữa trên bàn đã cạn đáy.
"Uống sữa rồi thì đi ngủ.

Công việc để mai làm tiếp."
An Tịnh Nhã khinh hỉ ngẩng đầu lên nhìn Cao Minh Thành cười.
Cao Minh Thành ngồi xuống bên cạnh, đưa mắt nhìn tư liệu An Tịnh Nhã đang xem là gì, biết được là tư liệu về một người.
"Đây là có chuyện vui gì?"
"Chuyện tốt, em trong một ngày không những đã tìm được người quản lý có đầu óc, có thủ đoạn, còn tìm được một diễn viên, trong tương lai liền có thể đem An Hi Văn xoay tròn."
Cao Minh Thành tiện tay cầm tư liệu lên, lật trở lại trang đầu tiên.
"Đường Nhược Vũ!"
"Ừm.

Cô ấy hiện đang là một diễn viên phái thần tượng, em có xem qua vài vai phụ mà cô ấy diễn, thật sự là có năng lực.

Nhưng bởi vì gia đình cô ấy ở quê nghèo, cha mất sớm, mẹ lại bệnh tật, vì vậy cô ấy chỉ có thể thi vào một trường nghệ thuật bình thường.

Nhưng cô ấy nhận được rất nhiều lời khen từ các giáo viên trong trường, hơn nữa còn tốt nghiệp với điểm số cao ngất, so với nghệ thuật Đế Hoa, điểm cô ấy chính là xếp thứ hai chỉ sau hạng một có 2 điểm.

Sau khi dùng thành tích tốt vào giải trí Peony, vì cô ấy xuất thân ở quê, cách ăn mặc không được tốt, hình tượng bị ảnh hưởng nên công ty không để ý đến, hơn nữa phần lớn lý do là nghiêng về việc cô ấy không có một gia thế tốt."
"Có cần anh giúp gì không?" Cao Minh Thành cười một chút gấp tài liệu lại.

An Tịnh Nhã ngồi lắc đầu.

"Không cần anh giúp gì, chỉ muốn hỏi ý kiến của anh.


Anh xem, cô ấy từ lúc xuất đạo đều chỉ đóng vai phụ nhỏ của phim thần tượng, hơn nữa đều là vai phụ nhu nhược yếu đuối, không phù hợp với tính cách của cô ấy khiến cô ấy không bộc lộ hết được tài năng của mình.

Em có nghe Tạ Tranh nói qua, Đường Nhược Vũ, hình tượng so với hình tượng giả tạo kiểu nữ thần quyến rũ lạnh lùng của An Hi Văn dựng lên, thật hơn rất nhiều lần.

Chính là nói, nếu chúng ta bồi dưỡng tốt cô ấy, không cần phải dựng hình tượng, ngược lại bản thân cô ấy có tố chất đó rồi.

Vậy nên em muốn hỏi ý kiến anh, bây giờ chúng ta đầu tư cho cô ấy, vậy là lên đóng phim điện ảnh trước hay phim truyền hình trước."
"Nếu em muốn nhanh chóng đem cô ấy nổi, được nhiều người chú ý, vậy đem đi đóng phim điện ảnh."
An Tịnh Nhã thắc mắc.

"Tại sao lại là phim điện ảnh?"
Cao Minh Thành xoay người mặt đối diện cô, kiên nhẫn giải thích.

"Phim điện ảnh cần kĩ xảo khó hơn phim truyền hình, hơn nữa là bộ phim chiếu tại rạp.

Hiện tại người xem đang có xu hướng xem phim tại rạp hơn là xem phim ở nhà.

Lại nói đến, kĩ xảo khó đồng nghĩa với việc diễn viên phải diễn tốt và có thực lực thật sự để hòa được với kĩ xảo khó.

Phim điện ảnh quay cũng sẽ nhanh hơn phim truyền hình, rất nhanh đưa phim ra, tỷ lệ người xem trong ngày đầu cao, Đường Nhược Vũ sẽ lập tức là diễn viên đang lên, có thể giật giải này cho buổi lễ trao giải diễn viên sáu tháng sau.

"Đúng là như vậy.

Trong tay em cũng đang có vài kịch bản tốt, ngày mai có thể đem đến thảo luận với Tạ Tranh."
"Tạ Tranh? Vừa rồi nghe e nhắc, anh chưa kịp hỏi."
An Tịnh Nhã tươi cười nói: "Là quản lý mà em tìm được, có năng lực, có đầu óc, còn rất có thủ đoạn."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi