VẠN LẦN MUỐN NÓI


“Bệnh của con, mẹ nghe nói là chuyển biến tốt lắm đúng không, thấy con đứng giữa đám đông không còn bị sao nữa rồi”
“Dạ”
“Vậy thì tốt quá”
Mấy phút trước
Cậu xuống xe thì đi dạo đến nhà, vừa vào cửa đã thấy mẹ cậu và Lãng Dĩ Hạng ngồi trên ghế chờ đợi.

Chưa kịp mở miệng thì mẹ cậu đã nhanh nhảu bắt chuyện, trông bà cười vui lắm.

Lâu lắm chưa thấy bà ấy vui như vậy.

“Hết bệnh thì tốt”
Lãng Dĩ Hạng bắt đầu cất lời, gương mặt có hơi hướng nghiêm nghị, khó tính, nhưng suy cho cùng vẫn là rất soái, dễ nhìn.

Có lẽ gương mặt của cậu cũng được thừa hưởng hết từ ông.

Có nét lạnh lùng nhưng cũng có nét rất hoà hoãn, ôn nhu.

“Đối tác của ba có con gái mới lớn, nói là muốn đính hôn trước tháng năm này, tốt nghiệp rồi thì chuẩn bị đi”
Mẹ cậu có phản bác, nhưng muốn nói lại thôi, gương mặt có chút hồi hộp, hoang mang.

Câu vẫn chưa hiểu lắm, ý của ông là muốn cậu về nhà đính hôn với cô gái kia sao? Nụ cười trên bờ môi kia vừa dấy lên được thì liền bị tắt ngúm, nghẹn lại đến mức khiến cậu không nói nên lời.

“Ba muốn con đính hôn?”
Dù cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng cậu vẫn cố hoà hoãn lại giọng cho bình tĩnh, cất lời với ánh mắt đăm chiêu.


“Ừ, bệnh hết rồi thì kết hôn luôn, ba đã quyết định rồi”
“Quyết định rồi? Không hỏi ý kiến của con mà đã quyết định rồi?!”
Lãng Dĩ Hạng cau mày khó chịu.

“Mày không cưới?”
“Thôi mà ông—-“
“Bà cút lên lầu!!!”
Mẹ cậu không thể chống lại ý ông, mà một đống tâm sự lên lầu, bà cứ tưởng lần này có thể dốc toàn lực cứu lấy cậu nhưng xem ra bản thân còn yếu kém quá không thể chống lại được.

“Con chưa gặp mặt người ta lần nào, nói cưới là cưới?”
“Chưa gặp thì ngày mai đi gặp”
Tử Lưu uất ức bỗng bàng hoàng nhận ra.

Lãng Dĩ Hạng chắc không coi cậu là con trai mình đâu nhỉ, nếu thật sự coi cậu là con mình, có thể quyết định một chuyện quan trọng nhất đời này mà không hỏi ý cậu một lần không.

“Con không đính hôn!”
“Mày dám cãi!!”
Ông đứng dậy đánh vào lưng cậu một cái thật mạnh, phát ra tiếng bịch nghe xé lòng.

Sau cú đánh ấy, cậu không hề đau, chỉ là cảm thấy có hơi hụt hẫng.

Tưởng rằng bệnh hết rồi có thể được ông yêu thương, hoá ra cậu chỉ là một con rối, mãi mãi không thể lấy được tình yêu thương chân thành từ ông.

Chuyện đã lớn đến vậy.

Thôi thì làm cho nó cháy lớn lên luôn đi ha.

“Con thích con trai....”
“....”
Đối diện với câu nói ấy, cất gia đều lặng im không ai cất lời.

Mặt của Lãng Dĩ Hạng bắt đầu trở nên vô cùng khó coi, chắc là ông ấy sốc lắm, đến độ muốn nói mà không thể nói được.

“Cha ơi, con là đồng tính, không thể lấy con gái được đâu —“
*chát*
Cái tát như trời đánh giáng xuống mặt cậu.

Tử Lưu không thể đứng vững, theo quán tính mà ngã xuống đất.

Cậu bị bệnh từ trước, đầu có hơi không ổn định, sau cái đánh ấy thì cả người choáng váng không thể định hướng nói đâu là trời đâu là đất.

“Thằng nghịch tử!!! Kinh tởm!!!”
Từng câu nói thấm vào tai, cậu càng nghe càng thấy đau lòng.


Ông có quyền gì chứ? Có quyền gì quyết định cậu nên thích ai, giới tính gì.

Ông không thể xen vào cuộc sống đang bình yêu này, cậu không muốn thế giới nhỏ vừa mới gầy dựng nên của mình sập xuống, cậu cố chống đỡ, mong rằng bản thân có thể chống được nổi.

“Mày vậy mà lại là đồng tính! Đ*t mẹ! Biến! Mày biến!”
Tử Lưu ngồi trên đất, không khỏi cảm thán tường câu cút của ông.

Cả người mệt mỏi nhưng vẫn cố đứng dậy, bước ra khỏi cái địa ngục này.

Đáng sợ quá rồi.

Nhưng không sao cả, thế giới màu Hồng nhỏ bé của cậu vẫn có thể đứng vững.

Vậy là tốt, vậy là quá tốt rồi.

...
Đến lúc trời tốt mịt cậu mới trở về nhà.

Không nhìn đồng hồ nên cũng không biết đã mấy giờ rồi.

Chủ cảm thấy trời rất tối, trước mắt cũng không có bất kỳ tia sáng nào.

Cậu thử bật đèn nhưng đèn lại không hoạt động, bật đi bật lại mấy lần cũng không sáng.

“Đừng bật nữa, cúp điện rồi”
Triết Sâm bỗng dựa vào người cậu từ phía sau khiến cậu giật nảy mình.

Vội vàng định tâm quay lại đánh nhẹ anh một cái.

“Giật mình chết em rồi”
“Nhóc Lãng....anh sợ tối”

Cái tên to xác đang dúi vào lòng ngực cậu quá là trẻ con rồi.

Như con nít mới lớn ấy.

“Em cũng sợ tối nữa....làm sao đây?”
Mặc dù cậu chỉ muốn trêu đùa anh đôi chút nhưng căn nhà này hôm nay sao mà vắng lặng quá.

Người như cậu cũng cảm thấy có hơi run.

“Em đi lâu như vậy, quên anh còn ở nhà hả?”
Tử Lưu thấy cách nói chuyện của anh có hơi ngốc ngốc.

Nhưng mà trời tối quá cậu không nhìn thấy được mặt anh.

Chỉ là mơ hồ cảm nhận được thân nhiệt người trước mặt hơi tăng cao so với bình thường một chút.

“Đâu có quên....”
Cậu dắt anh đi lên lầu, mở toang cửa sổ để ánh trăng dìu dịu có thể chiếu vào mang theo chút ánh sáng thắp sáng căn phòng.

Triết Sâm bỗng đứng không vững, ngã xuống giường, kéo theo tay cậu ngã xuống theo.

Hai người nằm sóng vai nhau.

Lúc này Tử Lưu mới từ từ ngửi được mùi rượu thoang thoảng hoà lẫn với hương sữa tắm lavender nhàn nhạt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi