VẠN LINH CHI CHỦ

"Chúc mừng Văn sư huynh, may mắn không phụ sự kỳ vọng của huynh chúng ta đã thành công rồi" Vương Minh đánh giá Tiểu Hầu vui mừng nói.

Sự việc hồi nãy quả thật là do hắn sơ sót, hắn chỉ chăm chăm suy tính đến việc cải tạo thân thể cho Tiểu Hầu thôi mà không nghĩ đến việc linh hồn của nó khó có thể theo kịp sự thay đổi của cơ thể.

Thật may mà hắn có sẵn bảo vật như Linh Hồn Dịch nếu không thật sự hậu quả khôn lường, đúng là ngàn tính vạn tính cuối cùng thiếu chút nữa thì công toi.

Văn Thanh Thư thì không suy nghĩ nhiều như vậy chỉ cần mọi thứ thuận lợi là được còn lại không quan trọng, nhìn Tiểu Hầu như thoát thai hoán cốt khiến hắn vui mừng khôn xiết.

Tiểu Hầu phát ra âm thanh vui vẻ ngồi trên vai Văn Thanh Thư nhưng hai tay vẫn múa may chỉ trỏ như muốn nói chuyện với Vương Minh.

Đến khi nó bắt đầu tụt xuống như muốn trèo qua người Vương Minh thì đột nhiên ở góc phòng Ngân Nguyệt bước ra rồi nhảy vào lòng Vương Minh.

Theo thói quen hắn vươn hai tay ta để Ngân Nguyệt nằm gọn trong lòng của mình, Tiểu Hầu nhìn thấy vậy thì tỏ vẻ ngần ngại rồi không lại gần Vương Minh nữa.

Lần trước đánh nhau thua trận khiến nó có phần e dè đối phương, cho dù nó vừa tiến cấp thế nhưng theo bản năng nó vẫn thấy mình không phải đối thủ của con sói kia.

Chỉ là ánh mắt ngạo nghễ của đối phương liếc nó khiến nó cảm thấy khó chịu nhưng nó vẫn quyết định bỏ qua vì dù sao nó cũng là đồng bạn của Vương Minh.

Thái độ của hai con linh thú bị ba người thu hết vào tầm mắt, Thanh Tâm bật cười khúc khích trong khi Vương Minh chỉ biết nở nụ cười khổ, còn Văn Thanh Thư thì mỉm cười rồi cúi người đưa tay đỡ Tiểu Hẩu lên vai của mình.

"Hai người chắc cũng mệt rồi, ta đã chuẩn bị sẵn phòng nghỉ, hai người nhanh chóng nghỉ ngơi cho khỏe ngày mai chúng ta sẽ lên đường" Văn Thanh Thư nhìn hai người Vương Minh rồi nói.

Vương Minh cũng gật đầu rồi cùng Thanh Tâm cáo từ rồi trở về phòng của mình, bọn hắn vừa rời khỏi Tiểu Hầu liền ngáp dài một cái bắt đầu tỏ ra mệt mỏi.

Văn Thanh Thư biết nó vừa trải qua một quá trình thoát thai hoán cốt đầy đau đớn, với lại bây giờ nó vẫn chưa làm quen được với cơ thể mới nên việc tỏ ra mệt mỏi là điều dễ hiểu.

Chạm tay vào người Tiểu Hầu một cái một luồng sáng lóe lên Tiểu Hầu lần này không chống cự mà ngoan ngoãn trở về không gian linh ước nghỉ ngơi.

Chính bản thân hắn cũng cảm thấy có phần mệt mỏi khi mà bản thân lúc nãy cũng không dễ chịu gì khi nhìn thấy linh thú của mình chịu khổ, thần kinh của hắn vừa rồi căng như dây đàn nên bây giờ chỉ hơi buông lỏng một chút liền có dấu hiệu xuống sức.

Hắn quyết định trở về phòng nghỉ ngơi để bản thân trở lại trạng thái tốt nhất, thần kinh căng thẳng không tốt cho chuyến hành trình dài sắp tới.

Vương Minh sau khi cáo từ Thanh Tâm liền trở về phòng của mình, hắn đun một chậu nước ấm rồi bắt đầu ngâm mình trong đó, đây là công việc hắn ưa thích nhất có thể khiến toàn thân hắn được thả lỏng thư giãn. — QUẢNG CÁO —

Công việc ngày hôm nay thật không dễ dàng gì, nếu là người khác thì không cần thiết phải phí công sức nhiều như vậy, chỉ cần sửa tạm cái chân cho đối phương có thể đi lại tiện hơn là được.

Còn tương lai sau này của đối phương như thế nào thì đâu liên quan gì đến hắn, thậm chí đó còn không phải là linh thú của hắn nữa cơ mà.

Thế nhưng với một người cầu toàn và chủ nghĩa bao đồng bạo rạp như hắn thì việc tốn công tốn sức để làm phúc cho người khác cũng không phải là một điều quá lạ lẫm.

Theo suy nghĩ của hắn thì chỉ cần trong khả năng của mình thì hắn vẫn luôn muốn cố gắng hết sức, nếu không đẩy bản thân mình tới giới hạn thì làm sao có thể biết được mình có thể làm được đến đâu.

Nếu ai cũng ích kỷ chỉ biết suy nghĩ cho bản thân mình thì thế giới này thật là tội nghiệp, cuộc sống này thật là buồn chán, nếu cứ sống trong những toan tính hơn thua thì cuối cùng cũng chỉ khiến bản thân mình mệt mỏi mà thôi.

Ít nhất thì đó là quan điểm sống của hắn còn người xung quanh như thế nào hắn cũng mặc kệ, ai cũng phải sống cuộc đời của chính bản thân mình sao cứ phải đắn đo suy nghĩ của người khác cơ chứ.

Công việc lần này cũng mở một lối suy nghĩ mới cho hắn, nếu như hắn có thể nhìn thấy những thông tin mà không ai biết cả vậy liệu hắn có nên trở thành một y sư chữa bệnh cho linh thú không nhỉ.

Công việc này tuy vất vả thế nhưng thu nhập chắc cũng không đến nỗi tồi nhất là khi gặp khách hàng chịu chơi chịu chi như Văn sư huynh, bên cạnh đó có thể mở rộng mối quan hệ cùng với việc được quan sát và học tập một cách trực quan với linh thú.

Có những loài linh thú quý hiếm không phải ai cũng có được và cũng rất khó để có cơ hội tiếp xúc với chúng, ví dụ như Độc Giác Mã hoặc Bạch Dực Thiên Dương của Thanh Tâm chẳng hạn.

Thế nhưng nếu có cơ hội tiếp xúc nhiều với chúng nhỡ đâu hắn phát hiện ra một vài thứ gì đó thú vị thì sao, đến lúc đó thì hắn phát tài to rồi đúng không.

Chưa kể đến hắn còn có một phụ tá đắc lực như Thanh Tâm nếu không biết tận dụng thật sự là phí của trời, chỉ là nếu thật sự lựa chọn con đường này thì hắn phải suy nghĩ cẩn thận.

Nhiều khi hắn cũng thấy bản thân mình quá tham lam khi mà làm Ngự Thú Sư chưa đủ mệt hay sao mà hắn còn muốn học trận pháp, luyện khí, chế dược thậm chí còn xây hẳn cả một vườn dược liệu, rồi bây giờ còn đòi làm y sư nữa.

Cuối cùng nhìn kĩ lại rồi lại thấy chẳng đâu vào đâu cả, mỗi thứ hắn biết một chút thế nhưng lại không sâu kết quả cuối cùng lại chả thu hoạch được gì, mải mê suy nghĩ đủ thứ Vương Minh ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Cốc cốc cốc

Tiếng gõ cửa vang lên Vương Minh giật mình tỉnh lại thấy bản thân vẫn đang ngâm mình trong bồn nước, phía bên ngoài Thanh Tâm đang đứng đợi sẵn.

"Vương sư huynh nhanh lên, chúng ta chuẩn bị ăn sáng sau đó lên đường, đừng để mọi người chờ lâu quá" — QUẢNG CÁO —

"Ta biết rồi, ta chuẩn bị một lát rồi ra ngay" Vương Minh vội vàng la lên sau đó bắt đầu thay áo quần.

Đến lúc xuống tới nơi hắn nhìn thấy mọi người đã đợi sẵn, trên bàn các món điểm tâm đã chế biến sẵn bốc khói nghi ngút.

Vương Minh ngồi xuống cạnh Thanh Tâm thì thấy nàng lấy ra một hộp đựng thức ăn đã chuẩn bị sẵn, hắn cũng dở khóc dở cười hỏi nàng: "Muội lại xuống bếp tự nấu ăn đấy à"

"Đúng rồi, có vấn đề gì không" Thanh Tâm tỏ ra ngạc nhiên nhìn Vương Minh hỏi.

"Không có gì, tùy muội thôi chỉ cần muội thích là được" Vương Minh lắc lắc đầu nói rồi bắt đầu ăn sáng.

"Ta nói này hai ngươi có phải là biểu huynh biểu muội không đấy, từ nãy đến giờ liếc mắt đưa tình với nhau hơi bị nhiều rồi đấy" Liên nha đầu tỏ vẻ khó chịu vừa nói vừa ăn.

Những người khác cũng bật cười rồi nhìn hai người Vương Minh, quả thật bọn họ giống một cặp tình nhân hơn là huynh muội.

Vương Minh cũng lắc đầu mặc kệ, người khác nghĩ như thế nào là việc của họ hắn không quản được, còn hắn với Thanh Tâm có tỉnh cảm nam nữ hay không thì chỉ có bọn hắn mới biết.

Ít nhất là trước mắt hắn chỉ xem nàng như muội muội của mình mà đối đãi thôi chứ không có suy nghĩ gì khác cả.

Ăn sáng xong mọi người liền nhanh chóng lên đường, bọn họ còn một hành trình dài trước mắt nếu không khởi hành đúng giờ có thể sẽ khiến chuyến đi gặp nhiều trở ngại.

Thế là đám người bắt đầu lên đường, trên đường đi Văn Thanh Thư cùng với Vương Minh bắt đầu nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, vốn tưởng Kim Thiền Tử là một người ít nói thế nhưng không ngờ chỉ cần bắt đúng chủ đề thì hắn lại là người nói nhiều nhất.

Ba cô gái nhanh chóng kết bạn với nhau, không biết bọn họ nói với nhau những gì mà cứ ríu ra ríu rít thậm chí đôi lúc còn phát ra tiếng cười như chuông bạc.

Vương Minh để ý thấy bọn họ thỉnh thoảng còn liếc về phía hắn, chắc hẳn đang nói gì đó về hắn khiến hắn cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Nhiều lúc hắn cũng muốn sử dụng Thiên Ma để nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ nhưng rồi lại kiềm chế lại, hắn cứ phải tự nhủ bản thân mình không phải là người như vậy để nhắc nhở bản thân.

Phương Vô Song lại là người trầm lắng nhất trong cả đám, thỉnh thoảng liếc nhìn mấy cô gái rồi lâu lâu lại liếc nhìn bọn hắn sau đó lại tỏ ra chán nản quay đi chỗ khác.

Vương Minh thật sự không hiểu được hắn đang suy nghĩ gì ở trong đầu nữa, thế nhưng thái độ của hắn như vậy thì hắn cũng không muốn cố tỏ ra thân thiện làm gì. — QUẢNG CÁO —

Cuộc hành trình kéo dài bốn ngày trời cuối cùng đám người cũng đặt chân đến Viễn Cổ Sâm Lâm, nơi đây toát ra hơi thở cổ kính và trầm lắng rất đặc biệt.

Đám người Vương Minh cũng không còn thoải mái như lúc ban đầu nữa, mỗi người bắt đầu triệu hồi ra một đầu linh thú phụ thể để đảm bảo bất kì tình huống phát sinh nào.

Vương Minh chọn Long Huyền vì khả năng phòng ngự của nó vượt trội hai con còn lại, không chỉ vậy mấy kĩ năng nó mới học được cũng rất thú vị có thể khiến khả năng sinh tồn của hắn cao hơn.

Đám người cũng bắt đầu triển khai các biện pháp trinh sát tình hình xung quanh, đặc biệt là Phương Vô Song gọi ra một con linh thú có dạng bụi gai màu đỏ có tên là Bách Biến Độc Thảo.

Vừa mới được triệu hồi ra nó liền chui thẳng xuống đất, Vương Minh nhận ra đây là con linh thú nấp dưới đất tấn công hắn ngày đó, kĩ năng đào đất cùng ẩn nấp của nó không tệ thế nhưng không cách nào thoát khỏi Thiên Nhãn của hắn được.

Hắn còn gọi ra một con Thanh Diễm Chu nằm trên bả vai của mình, trên đường đi nó nhả lại từng đám mạng nhện mỏng mà mắt thường khó có thể thấy được trên đường đi, chỉ cần có vật gì chạm vào những sợi tơ đó nó liền có thể phát hiện và báo động cho mọi người.

Kim Thiền Thái Tử thì gọi ra một con mèo nhỏ màu đen với cặp mắt màu xanh như bảo thạch trông rất đẹp, thế nhưng nhìn thông tin về nó Vương Minh lại hết hồn, Tầm Bảo Linh Miêu - Thần Bí Hệ.

Lại là một hệ mới mà hắn chưa từng thấy, thông tin về nó cũng rất sơ sài hắn không biết được quá nhiều thông tin ngoài cái tên của nó.

Liên Thanh Hà thì gọi Tử Nhãn Báo ra cho nó ẩn thân rồi đi dò xét xung quanh, Tinh Thiên Tuyết thì không có động tĩnh gì cả có vẻ như việc trinh sát không phải là thế mạnh của nàng.

Thế nhưng xung quanh người nàng không khí bắt đầu lạnh xuống thậm chí có những giọt nước bị đông thành tuyết rơi xuống, nhìn nàng cứ như băng sương tiên tử vậy khiến hắn không kiềm lòng được phải liếc mắt mấy lần.

Thanh Tâm cũng như vậy nàng chỉ triệu hồi ra linh thú để bảo vệ bản thân mình, Vương Minh có thể nhận ra được đó là Thâm Hải Linh Quy nhờ khí tức như hải dương phát ra từ người nó.

Thiên Ma của hắn sau khi hấp thu năng lượng từ tế đàn cũng học được một số kỹ năng đặc biệt hữu dụng, nó đã có thể chia bản thể mình thành các cái bóng khác nhau sau đó cử bọn chúng đi xung quanh do thám tình hình.

Đây quả thật là siêu cấp trinh sát mà, vậy là hắn vừa có một bảo tiêu siêu cấp bên cạnh lại vừa có một đám trinh sát viên cao cấp có thể trinh sát tình hình xung quanh.

Không chỉ vậy nó còn học được một số kỹ năng hữu dụng khác mà Vương Minh rất hài lòng, mong là hắn sẽ có cơ hội thử nghiệm xem hiệu quả của chúng như thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi