VẪN LUÔN BÊN EM


Bệnh viện trung tâm thành phố...
- "Bác sĩ Lam, bệnh nhân số 385 đã sẵn sàng, chuẩn bị tiến hành phẫu thuật."
- "Được, năm phút nữa sẽ tiến hành phẫu thuật."
Lam Di Tinh ra hiệu cho y tá bên cạnh chuẩn bị dụng cụ, chiếc khẩu trang trắng che đi một nửa gương mặt nhưng vẫn lộ ra đôi mắt to tròn đen láy.

Dáng người cao gầy trong bộ đồ phẫu thuật màu xanh càng tôn lên vẻ đẹp của tri thức.

Cô nhanh chóng đeo bao tay, hai tay đã chuẩn bị sẵn dao kéo cho cuộc phẫu thuật.
Rầm...
Ngay lập tức, cánh cửa phòng phẫu thuật đóng sầm lại.

Âm thanh của dao kéo ở bên trong phát ra liên tục, những chiếc bông trắng cùng những vật dụng y tế thoáng chốc đã dính nhiều máu của bệnh nhân.

Sau hơn một tiếng đồng hồ trong phòng mổ, cánh cửa lúc này mới mở ra, vị bác sĩ đứng tuổi hỗ trợ cô trong cuộc đại phẫu mĩm cười bắt tay chúc mừng nữ bác sĩ trẻ:
- "Bác sĩ Lam, chúc mừng cô hoàn thành tốt cuộc phẫu thuật khó khăn này."
Lam Di Tinh mĩm cười, khiêm tốn đáp:
- "Bác sĩ Hà, nếu như không có ông hỗ trợ, cuộc phẫu thuật làm sao diễn ra suông sẻ đến vậy."
Ở bệnh viện Hạnh Phúc, Lam Di Tinh nổi tiếng là nữ bác sĩ vừa trẻ tuổi lại vừa tài ba.

Hầu hết các cuộc chấn thương nặng một khi qua tay cô đều trở nên thuận lợi.

Chính vì thế, nhiều đồng nghiệp ở đây từng nhiều lần bổ nhiệm cô lên chức trưởng khoa nhưng bản thân Lam Di Tinh cảm thấy mình vẫn còn non trẻ, cần chút thời gian để trải nghiệm, học tập nhiều hơn.
Lam Di Tinh khẽ thở phào, chậm rãi bước ra căn phòng ngột ngạt đầy mùi máu và cồn.

Khi nãy, cô đã tập trung cao độ cho nên ngay khi bước ra, đầu óc có chút choáng liền ngồi lên dãy ghế được đặt cạnh hai bên lối đi, đầu tựa vào thành tường mà thở ra một hơi.
- "Di Tinh."
Giọng nói trầm ấm từ xa vang lên gây chú ý.

Ngay lập tức, cô đứng bật dậy, liền mĩm cười nhìn người từ xa đang không ngừng vẫy vẫy tay về phía cô.

Anh có đôi mắt một mí cùng với hai lúm đồng tiền nên khi cười lên rất đỗi ngọt ngào làm xao xuyến biết bao trái tim thiếu nữ.

Vừa nhìn thấy người trước mặt, Lam Di Tinh nhanh chóng chạy thật nhanh về phía người đang đứng.

Anh diện chiếc áo thun cổ tròn màu trắng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo sơmi màu xanh nước biển cùng với chiếc quần kaki màu nâu, chân mang giày bata trông vô cùng giản dị.

- "Đoàn Thế Khương, anh lại mang cơm đến cho em sao?"
Ngay lập tức, anh ôm chầm lấy cô liền sau đó đưa tay lên vuốt ve mái tóc của Lam Di Tinh, tay còn lại vẫn cầm chặt hộp thức ăn, ngọt ngào nói:
- "Tất nhiên rồi.

Nếu như anh không đến, có lẽ em lại ăn bừa linh tinh rồi có phải không?"
Dáng vẻ nghiêm túc khi nãy nhanh chóng biến mất.

Hiện tại Lam Di Tinh như hóa thành mèo con mà tựa vào bờ vai rộng lớn của Đoàn Thế Khương.

Cô nhíu mày, liền sau đó dùng hai tay nhéo nhẹ lên hai bên má lúm của anh, nũng nịu nói:
- "Những ý định của em đều bị anh đoán trúng hết rồi."
Nói rồi, cả hai nắm tay nhau mĩm cười đi về phía ghế đằng trước.

Đặt hộp thức ăn xuống, ngay khi mở ra, Lam Di Tinh tròn xoe mắt ngạc nhiên trước sự chuẩn bị cũng như tay nghề nấu nướng của anh.

Mọi thứ không những được trang trí bắt mắt mà ngay khi cô nếm thử, dư vị hài hòa khiến cô nở nụ cười thỏa mãn gật gù ăn liên tục.


Đoàn Thế Khương trìu mến nhìn dáng vẻ ham ăn của người con gái bên cạnh mà bật cười.

Ngay khi cô sắp ăn xong mọi thứ, anh lập tức đưa đến trước mặt cô một ly nước ép trái cây, nuông chiều nói:
- "Biết em dị ứng với sữa cho nên anh đã chuẩn bị nước ép mang đến cho em."
Trước sự chăm sóc chu đáo này, Lam Di Tinh hạnh phúc ôm chầm lấy anh, ngọt ngào nói:
- "Thế Khương, có lẽ em là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian khi may mắn gặp được anh."
Biết rằng cô đang nịnh bợ mình, ngay lập tức, anh đưa tay khẽ nhéo nhéo nhẹ lên đầu mũi của cô, trầm giọng đáp: - "Phải nói là anh may mắn khi có cô bạn gái vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang như em mới đúng."
Nói rồi, cả hai nhìn nhau bật cười.

Tiếng cười làm xua tan toàn bộ áp lực công việc, đồng thời khiến Lam Di Tinh như hóa thành đứa trẻ mỗi khi bên cạnh Đoàn Thế Khương..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi