VẪN LUÔN BÊN EM


Trên đường trở về nhà, Lam Di Tinh cảm nhận dường như có ai đó đang theo sau mình nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, liền sau đó tấp xe vào lề giả vờ đi vào cửa hàng.

Cô cố tình chen vào đám đông để cho bọn chúng khó mà hành động mà nhanh chân lén đi ra từ cửa sau.
- "Cô ta đâu rồi?"
Hai gã sát thủ được Tống phu nhân cử đi trừ khử Lam Di Tinh ngó nghiêng xung quanh tìm nhưng lại chẳng thấy người đâu.
Cốp...
Chẳng biết từ lúc nào, Lam Di Tinh âm thầm xuất hiện từ phía sau mà dùng thanh sắt dài đánh mạnh một phát trúng cả hai tên đến mức đầu chảy máu mà lăn đùng ra đất, liền sau đó cô cong người chạy về phía trước thật nhanh.
Cô mở cửa xe, sau đó tăng tốc về phía trước.

Lúc này bọn chúng lồm cồm đứng dậy mà lái xe đuổi theo cô bởi vì ngày hôm nay, bọn chúng phải khử trừ cô mới có mặt mũi để quay trở về báo cáo với Tống phu nhân.
- "Xe của cô ta ở phía trước."
Một tên tinh mắt phát hiện chiếc xe của Lam Di Tinh đang dừng phía trước mà lập tức mở cửa xe bước xuống chạy lên phía trước kiểm tra.

Tên còn lại rút trong túi ra một khẩu súng đã lên đạn, sẵn sàng để bắn.


Tuy nhiên, ngay khi hắn phá cửa xe lại chẳng thấy bóng người đâu.

Hóa ra, Lam Di Tinh đã nhanh hơn một bước.

Cô cố tình dừng xe tại đây rồi nấp vào một góc tường đối diện lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của bọn chúng từ xa.
- "Rốt cuộc hai tên này là do ai cử đến muốn sát hại mình chứ."
Trong đầu Lam Di Tinh không ngừng thắc mắc.

Một lúc sau, một chiếc xe khác lại dừng ngay trước mặt hai tên sát thủ.

Ngay khi nhìn người đàn ông từ bên trong bước ra, hai tay cô lúc này đã siết chặt nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh mà âm thầm tiếp tục quan sát.
- "Tống...thiếu gia? Sao cậu lại ở đây?"
Hai tên sát thủ lắp bắp ngay khi nhìn thấy Tống Khải Hoàn.

Anh không nói gì mà lập tức chạy về phía chiếc xe của Lam Di Tinh mà mở bật cửa.

Nhìn vào bên trong chẳng thấy người càng khiến anh thêm lo lắng mà tức giận túm lấy cổ áo của một tên, lạnh giọng hỏi:
- "Nói, các người đã làm gì cô ấy rồi?"
- "Tống...Tống thiếu gia, nghe tôi giải thích."
Bốp...
Không đợi câu trả lời, ngay lập tức, Tống Khải Hoàn mạnh tay đấm vào mặt của hai tên sát thủ khiến khóe môi bọn chúng bật máu mà cố lên tiếng giải thích:
- "Bọn tôi vẫn chưa làm gì cô ta cả.

Cô ta đã trốn thoát rồi.


Chúng tôi xin thề."
Ngừng một lúc, cả hai tên đồng thanh nói:
- "Chuyện này là do phu nhân ra lệnh cho bọn tôi làm, mong thiếu gia suy xét mà bỏ qua cho chúng tôi."
Vừa nói, bọn chúng vừa quỳ xuống van xin Tống Khải Hoàn.
- "Tôi đã biết rõ chuyện này."
Cạch...
Anh lấy ra một xấp tiền đặt vào tay của bọn chúng, lạnh giọng nói:
- "Tôi biết mẹ của mình không dễ dàng từ bỏ khi chưa đạt được mục đích.

Nếu biết các người không hoàn toàn nhiệm vụ thì mạng sống của các người sẽ thế nào rồi đấy."
- "Cầm lấy số tiền này mà bắt đầu lại cuộc sống và đừng làm chuyện xấu xa này nữa, có biết không? Mau trốn khỏi mẹ tôi càng xa càng tốt."
Nghe anh nói, hai tên sát thủ rưng rưng nước mắt.

Bọn chúng còn tưởng anh sẽ gây khó dễ nào ngờ còn khuyên họ nên chí thú làm ăn.

Ngay lập tức, cả hai người nhận lấy số tiền, miệng không ngừng nói cảm ơn liền sau đó lái xe rời khỏi.
Ở phía bên này, Lam Di Tinh đã nhìn thấy mọi chuyện.


Có điều cô lại không nghe rõ cuộc trò chuyện giữa bọn họ.

Nhưng thấy hành động Tống Khải Hoàn đưa một xấp tiền lớn cho bọn chúng nên cô cũng đoán ra kẻ đứng đằng sau sai khiến bọn chúng khử trừ cô chính là anh.

- "Tống Khải Hoàn, hóa ra lại là anh.

Cướp trái tim của Thế Khương chưa đủ, hôm nay lại muốn khử trừ cả tôi luôn sao? Được lắm.

Muốn đấu với tôi chứ gì? Hãy chờ đó."
Hai tay cô siết chặt lấy tà áo, liền sau đó xoay người đi vào sâu trong con hẻm.

Nơi này vốn dĩ cô đã quá quen thuộc cho nên từng ngóc ngách dẫn ra lối đi khác để trở về nhà chẳng hề gây khó dễ cho cô..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi