VẪN LUÔN BÊN EM


Hộp đêm Tân Thành...
Đám thanh niên mở cửa bước vào liền sau đó dõng dạc gọi thức uống.

Một lúc sau, nữ nhân viên mang đến những ly rượu vang, không may vấp phải thứ gì đó ở dưới sàn khiến tất cả ly rượu bị rơi xuống đất vỡ toang, vô tình bắn vào người bọn thanh niên khiến bọn họ tức giận mà lớn tiếng quát:
- "Khốn kiếp, ướt cả áo ông rồi."
Một tên đứng đầu đám thanh niên tức nghiến răng mắng nhiếc liền sau đó tiến về phía nữ nhân viên bóp chặt lấy cầm cô.

Một lúc sau, hắn nhìn xuống bảng tên mà chậm rãi đọc từng chữ.
- "Lưu Ái Như."
Nữ nhân viên vẻ mặt sợ hãi mà dùng tay ra dấu ngụ ý muốn nói lời xin lỗi, thế nhưng đám người vẫn không hiểu.

Mãi một lúc sau, tên đứng đầu có vẻ đã nhận ra mà bật cười thật to:
- "Hóa ra là cô gái câm sao?"
Nói rồi, hắn bất ngờ ôm chặt lấy eo cô sau đó nhấc bổng lên đi về phía căn phòng, giọng gian xảo nói:

- "Nếu vậy thì cô em phục vụ bọn anh đêm nay, xem như xóa bỏ việc em sơ ý làm đổ rượu lên người."
Lưu Ái Như sợ hãi, hai tay không ngừng đánh liên tục lên người tên thanh niên, miệng không ngừng phát ra âm thanh ú ớ như muốn mọi người xung quanh chú ý đến.

Tuy nhiên, tiếng nhạc xập xình cùng với giọng hò hét của đám đông cho nên chẳng một ai quan tâm đến cô.

Cứ thế, cô chỉ còn cách tự lực cánh sinh mà ra sức vùng vẫy.
Đám người vác Lưu Ái Như vào phòng nghỉ, cùng lúc đó Dương Chấn cũng từ bên trong bước trở ra, hai tay ôm lấy hai người đẹp.

Cả hai khẽ lướt qua nhau, phát hiện người trên vai tên thanh niên là một nữ nhân viên phục vụ, ánh mắt Dương Chấn bỗng liếc sang đám người đó.

Anh giơ tay ra hiệu cho hai cô gái trở ra ngoài trước, còn mình thì lặng lẽ theo sau xem xét tình hình.
Bịch...
Đám thanh niên mạnh tay ném Lưu Ái Như xuống giường liền sau đó nhìn dọc từ trên xuống dưới người cô, nhếch môi nói:
- "Nhìn kĩ cô em cũng khá dễ thương, chi bằng phục vụ tốt bọn anh đêm nay."
Lưu Ái Như không thể thốt lên thành lời chỉ có thể dùng kí hiệu mà hết mực van xin bọn chúng tha cho cô.

Tuy nhiên, d*c vọng lúc này đã xâm chiếm toàn bộ lí trí hắn mà mạnh tay xé rách bộ quần áo trên người cô.
- "Huhu...hức....hức...."
Cô sợ hãi mà bật khóc nức nở, hai tay chấp lại như muốn van xin bọn họ buông tha cho mình.
Xoẹt...!
Chiếc áo ngực của cô bị bọn chúng thẳng tay kéo xuống lộ ra vòng một căng tròn.

Hai tên bên cạnh giữ chặt lấy cánh tay bé nhỏ khiến cô không tài nào cử động được.
- "Anh rất thích những cô gái im lặng như em."
Nói rồi, hắn cúi xuống cắn vào hõm vai khiến cô đau nhức mà khóc lóc thảm thiết.

Rầm....
Ngay khi đám thanh niên bắt đầu trêu chọc khắp cơ thể Lưu Ái Như thì tiếng phá cửa vang lên.

Hiện ra trước mắt là vẻ mặt tỏ ra phẫn nộ.

Ngay lập tức, Dương Chấn mạnh tay đấm thẳng vào tên đang trêu đùa trên cơ thể người con gái khiến hắn bật máu mũi.

Hai tên còn lại thấy thế mà nhào đến đều bị anh bẻ trật hai tay mà ngã sõng soài dưới sàn kêu gào.
- "Cả ba bọn bây dám bắt nạt cô gái câm yếu đuối sao?"
Tên đứng đầu toang đứng bật dậy, hắn định giơ tay đấm về phía Dương Chấn nhưng chợt nhớ ra thân thế không tầm thường của người trước mặt.
- "Bọn mày khôn hồn thì cút ra khỏi đây, đừng để tao cử thuộc hạ đánh cho một trận."
Anh lớn giọng cảnh cáo khiến bọn chúng sợ hãi mà ba chân bốn cẳng mở cửa chạy ra ngoài.
Dương Chấn, nhị thiếu gia, con của ông trùm trong giới hắc đạo cho nên khắp các hộp đêm dường như đều có mặt của anh.

Tuy nhiên, hộp đêm Tân Thành là nơi mà anh thường xuyên lui tới, lúc trước thường cùng Tống Khải Hoàn đến đây chơi đùa, cờ bạc.
Lưu Ái Như vừa nhìn thấy người trước mặt mà sợ hãi, vội dùng tay che chắn trước ngực mình.


Dương Chấn vẻ mặt thản nhiên, sau đó vội cởi áo khoác đen trên người ném về phía cô.
- "Không cần sợ.

Tôi chỉ hứng thú với các cô gái chân dài, quyến rũ chứ không phải thiếu nữ chưa dậy thì như cô đâu.

Mau khoác áo vào đi."
Đến lúc này, Lưu Ái Như mới bớt sợ hãi mà vội lấy áo của anh khoác vào liền sau đó dùng tay ra dấu như muốn nói lời cảm ơn.

Dương Chấn nhíu mày nhìn người trước mặt, lạnh nhạt nói:
- "Cô câm như vậy mà lại cả gan vào đây làm việc sao? Nơi này thật sự rất phức tạp, không phù hợp với thiếu nữ thanh thuần như cô đâu."
Lúc này, khóe mắt Lưu Ái Như đã rưng rưng, cô dùng tay ra dấu liên tục thế nhưng Dương Chấn nhíu mày khó hiểu.

Anh chẳng biết hiện tại cô đang nói gì với mình.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi