VẬN MAY ĐỔI ĐỜI



“Lâm Lâm, đừng nói như vậy, chúng ta phải tôn trọng lựa chọn của Vãn Thanh chứ”, Nhan Hạ cười khẩy lên tiếng, cố tỏ ra lịch sự.

“Có lẽ trước đây Vãn Thanh chưa tiếp xúc với nhiều người, kinh nghiệm xã hội không đủ, vì vậy mới dễ bị người ta lừa.

Đợi cô ấy có đủ kiến thức, biết rằng bên ngoài có rất nhiều người ưu tú, đương nhiên sẽ không bị mấy loại trơ trẽn này lừa gạt nữa”.

Quan Lâm Lâm lạnh nhạt nói: “Chỉ sợ đến lúc đó thì đã muộn rồi”.

“Bạn học Vãn Thanh à, anh họ tôi vẫn luôn rất thích cậu, hay là cậu cho anh ấy một cơ hội đi, tiếp xúc với anh họ tôi một chút, qua một thời gian cậu sẽ nhận ra thật ra anh ấy là một người rất ưu tú, ít nhất cũng hơn mấy loại chỉ biết khoác lác nhiều đấy”.


Thấy thái độ nghiêm túc của Quan Lâm Lâm như thể cô ta đang thật sự cho rằng mình đang làm một việc tốt vậy, muốn cứu Vãn Thanh ra khỏi biển lửa.

Nhưng sự tức giận và bất mãn trong lòng Tô Vãn Thanh càng lúc càng mãnh liệt.

Lúc này Lý Thần vỗ vào tay Tô Vãn Thanh ra hiệu cho cô bình tĩnh.

“Sao tôi lại là một kẻ ngốc thích khoác lác được nhỉ?”, Lý Thần hỏi.

Người khác sắp đạp chân vào mặt mình rồi, nếu không đứng ra nữa thì Lý Thần không phải đàn ông.

“Chúng tôi đã cho anh chút thể diện rồi đấy, đừng có sủa bậy, đúng là loại không biết sống chết? Nếu đã như vậy thì tôi nói thẳng ra luôn đấy, anh chính là một thằng ngu thích khoác lác, tôi nói sai sao?”
Quan Lâm Lâm chỉ vào Lý Thần, khinh thường nói: “Anh có biết học phí cho một năm học MBA ở đại học Yến Kinh là bao nhiêu không? Có biết những người trong lớp chúng tôi là người như thế nào không?”
“Chắc là anh cũng biết một chút nên mới sống chết bám lấy chân của Vãn Thanh đúng không? Nếu không thì là nhìn vào nhan sắc và tiền bạc của cậu ấy, đừng tưởng rằng chúng tôi không biết”.

“Nhưng anh cũng phải tự biết lượng sức mình chút, ở cạnh Vãn Thanh, anh có bản lĩnh khiến cậu ấy hạnh phúc và có được cuộc sống mà cậu ấy mong muốn không? Cái khác không nói, học phí một triệu một năm, anh trả được không?”

Quan Lâm Lâm cười khẩy, dùng dáng vẻ của con nhà giàu khinh thường nhìn người bình thường: “Anh nằm mơ cũng chẳng mơ được nhiều tiền đến vậy, nhưng mà anh họ của tôi thì khác, anh ấy là con trai của hội trưởng hội thương mại Hỗ Thị, cậu chủ của tập đoàn Hàn Thành!”
“Kể từ lúc sinh ra anh ấy đã đứng ở điểm cuối mà cả cuộc đời này anh có phấn đấu thế nào cũng không đi tới được, anh dựa vào đâu mà đòi so sánh với anh ấy?”
Vừa nói Quân Lâm Lâm vừa lấy ra một chiếc chìa khóa xe Maserati từ trong túi xách LV của mình, thản nhiên nói: “Nhìn thấy chưa? Maseari bản limited, giá sàn khoảng 3,8 triệu.

Những thứ này, khi sinh ra không có vậy thì cả đời này cũng không có đâu đồ nghèo kiết xác ạ”.

Lý Thần mỉm cười, lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi quần ra, nói: “Tôi đang nghĩ, không phải chỉ là một chiếc chìa khóa xe sao, tôi cũng có một cái”.

Logo Bentley chói lọi, đôi cánh thiên thần dang rộng hai bên chữ B ánh lên vẻ quý phái và xa hoa.

“Tuy không phải Maserati nhưng chiếc Bentley này có giá sàn khoảng 5 triệu, đắt hơn của anh một chút xíu, nhưng rất đáng tiếc, lúc tôi sinh ra thì chưa có, nhưng bây giờ thì có rồi”.


Nói xong, Lý Thần nhún vai, nhìn Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm đang nhục nhã và xấu hổ một cái, sau đó vươn tay ôm eo Tô Vãn Thanh, nở một nụ cười hiền hòa và ấm áp.

Ánh mắt vô cùng ghen tị nhìn tay Lý Thầm ôm eo Tô Vãn Thanh, Nhan Hạ nắm chặt nắm đấm, cảm thấy từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy.

“Anh, cái đó của anh ta… là thật sao?”, Quan Lâm Lâm sắc mặt khó coi nói.

“Làm sao có thể! Em nhìn thằng cha đó đi, trên người mặt bộ quần áo rẻ tiền, chắc còn chưa nổi 200 tệ ấy chứ, anh ta có thể lái được chiếc xe Bentley sao? Lúc ở cổng trường chúng ta đã nhìn thấy bọn họ đi xuống từ một chiếc xe thương mại bình thường mà!”
Quan Lâm Lâm đột nhiên ngộ ra, cảm giác mình bị lòe một vố, tức giận nói: “Đúng! Cho dù thật sự là Bentley thì cũng là của Tô Vãn Thanh!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi