VẬN MAY ĐỔI ĐỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cùng lúc đó, Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ đang lo lắng về việc đắc tội với Hoắc Hoàn Vũ cũng nhìn thấy Lý Thần.  

Da đầu lập tức tê dại như thể bị điện giật, thất thanh hét lên một cách không thể nào tin được.  

Advertisement

“Là anh ta!”  

“Mấy đứa quen cậu ta à?”  

Advertisement

Thấy phản ứng của Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm, Quan Chi Đống và Nhan Bân vội vàng hỏi.  

Cái khác không nói, chỉ riêng bữa tiệc lần này, người tổ chức nhất định sẽ một bước lên tiên.  

Nếu như con cái của mình có thể có liên quan một chút đến những nhân vật có cấp bậc như thế này, vậy thì chẳng phải cả gia tộc sẽ gặp may mắn sao?  

Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm nhìn nhau, nhưng đồng thời nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của đối phương.  

Làm sao họ dám nói ra sự thật, quan hệ thì có, nhưng là quan hệ rất xấu.  

Quan Lâm Lâm càng tuyệt vọng hơn, nghĩ lại trước đây mình đã dùng đủ mọi lời lẽ chế nhạo Lý Thần là hạ đẳng và ngu ngốc.  

Nhưng bây giờ bản thân cô ta mới chính là thứ hạ đẳng!  

E rằng lần này bọn họ có thể đến đây không phải vì nhà họ Lâm có thực lực lớn đến mức nào mà là người tổ chức chính Lý Thần này muốn xem xem, biểu cảm của họ khi biết sự thật ra sao?  

Quan Lâm Lâm muốn lập tức tìm cái lỗ để chui xuống.  

Nhan Hạ càng khó coi hơn, dường như đã bị nỗi sợ hãi và hối hận nhấn chìm.  

Sớm biết Lý Thần có lai lịch đáng sợ như vậy, anh ta nào dám theo đuổi Tô Vãn Thanh?  

Mà bây giờ chuyện hai người họ đắc tội với Hoắc Hoàn Vũ vẫn chưa được giải quyết, Lý Thần lại đột nhiên biến thành người có lai lịch đáng sợ như vậy khiến cho bọn họ cảm thấy như đang nằm mơ.  

“Lần này… chúng ta gặp rắc rối lớn rồi”, Nhan Hạ nghiến răng, sắc mặt trắng bệch nói.  

Quan Lâm Lâm nghĩ một chút rồi an ủi: “Anh, đừng lo lắng quá, không chừng sẽ có chuyển biển”.  

“Ý em là sao?”, Nhan Hạ cau mày nhìn Quan Lâm Lâm.  

Hít sâu một hơi, trong mắt Quan Lâm Lâm lóe lên tia sáng, cô ta nói: “Thật ra khó xử lý nhất vẫn là Hoắc Hoàn Vũ, xử lý ổn thỏa bên đó rồi thì chuyện gì cũng dễ nói”.  

“Lý Thần này, mặc dù anh ta có bản lĩnh hơn chúng ta tưởng, nhưng như thế thì sao? Anh ta cũng chẳng phải người của tứ đại gia tộc, cùng lắm anh ta chỉ là người có năng lực chút thôi, cho dù không phải loại hạ đẳng như trước đây chúng ta nghĩ nhưng có thể lợi hại đến mức nào được chứ, đúng không?”  

Nhan Hạ cau mày suy nghĩ, không nói gì.  

“Anh Lâm đã hứa sẽ giúp chúng ta hòa giải với Hoắc Hoàn Vũ. Lúc đó, chỉ cần anh Lâm ra mặt, thuận tiện dắt tới cảnh cáo Lý Thần, anh ta còn có thể ngông cuồng lên trời được nữa sao?”  

Nghe thấy câu này của Quan Lâm Lâm, Nhan Hạ khẽ gật đầu.  

“Nói như vậy thì Lý Thần cũng chẳng là cái thá gì, nhưng trước đó anh thấy hình như Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ là bạn của nhau thì phải. Lát nữa anh đi tìm Lý Thần nói chuyện xem, em cứ trực tiếp đi tìm cậu chủ Lâm, những chuyện còn lại chúng ta tùy cơ ứng biến”, Nhan Hạ nói.  

…  

Lúc này sắc mặt Lâm Lang Thiên trắng bệch nhìn Lý Thần trên sân khấu, trước ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người, hắn chỉ cảm thấy cổ họng mình vô cùng chua xót.  

Mặc dù trước đây đã thua Lý Thần nhưng hắn chưa bao giờ phục, vẫn luôn muốn báo thù.  

Nhưng nhìn Lý Thần lúc này, Lâm Lang Thiên đột

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi