VẬN MAY ĐỔI ĐỜI

Lâm Chính Bân cẩn thận nói lại một lượt tình huống rối như tò vò đầy kỳ lạ của Yến Kinh thời điểm hiện tại.   

Thế vận hội, dù là ở quốc gia nào thì cũng là một sự kiện lớn.   

Advertisement

Huống hồ hiện tại cần phải đẩy nước mình lên tầm quốc tế.   

Biểu dương đất nước, để người của toàn thế giới thấy được thành tựu của chúng ta. Việc thông qua thế vận hội chính là cánh cửa sổ tốt nhất để làm điều đó.   

Vậy nên chuyện này, dưới cái nhìn đổ dồn của quốc tế thì đã trở thành một sự kiện lớn trong nước ở thời điểm hiện tại.   

Advertisement

Cũng chính vì vậy,  từ việc thiết kế chủ đề đến việc thiết kế sân vận động, chỉ cần có liên quan tới thế vận hội thì đều được đối đãi một cách đặc biệt.   

Mà vào lúc then chốt như thế này. Lý Thần bắc cầu, nhà họ Hoắc hoà hoãn, đã dẫn dụ được một lượng vốn lớn vào thị trường.   

Các ông lớn trong nước luôn hi vọng nội địa và Hồng Kông sẽ có một bối cảnh hòa hợp lớn hơn nữa, đây là một chuyện rất tốt.   

Thế là đám người bản địa như nhà họ Lâm cảm thấy hoang mang.   

Đương nhiên bọn họ không hi vọng có bánh mà lại để phía bên Hồng Kông ăn hết sạch. Và như vậy việc hợp tác sẽ trở thành cách giải quyết tốt nhất lúc này.    

Nghe Lâm Chính Bân nói, Lâm Lang Thiên cũng ý thức được rằng, với đại cục như thế này thì dù nhà họ Lâm có lớn như thế nào cũng không thể chắc được rằng có thể ngồi được vững.   

Chỉ cần bất cẩn là sẽ bị lật đổ ngay.   

Nhưng khi Lâm Lang Thiên nghe Lâm Chính Bân nói rằng sẽ vứt Lý Thần cho mình thì cả người bỗng cảm thấy bất ổn.   

“Bố, con, con không phải là đối thủ của nó đâu!”  

Mặc dù rất khó nói ra nhưng sau khi nghĩ tới hậu quả thì Lâm Lang Thiên vẫn cảm thấy nên nhận sợ vẫn tốt hơn.   

Sau năm lần bảy lượt bị gây sốc thì Lâm Lang Thiên đã mất đi dũng khí đối mặt với Lý Thần rồi.   

Lâm Chính Bân không hề bất ngờ trước phản ứng của Lâm Lang Thiên, cũng không hề tức giận, chỉ thản nhiên nói: “Có ai nói bắt con đích thân ra mặt đâu?”  

Lâm Lang Thiên cẩn thận suy nghĩ, cảm giác bỗng nảy lên điểu gì đó nhưng vẫn không nghĩ ra được.   

Nghe thấy vậy, sắc mặt Lâm Chính Bân trầm xuống.   

Ông ta thở một hơi dài thượt, trước đây ông ta còn cảm thấy về các phương diện của con trai mình, dù không phải là số một trong đám bạn bè cùng trang lứa nhưng ít nhất vẫn được coi là ưu tú.   

Nhưng từ sau khi Lý Thần xuất hiện, thì sao mà ông ta thấy càng thì càng giống bị thiểu năng thế không biết.   

“Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ hai người đó, có thể sử dụng”, Lâm Chính Bân bất lực nhắc nhở.   

Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì đôi mắt sáng rực.   

Hai người đó nếu mà dùng tốt thì sự việc đúng là dễ xử lý hơn nhiều.   

“Ngoài ra chú của Nhan Hạ, không phải là loại  có lai lịch tầm thường, chuyện này còn về tự nghĩ cách giải quyết đi”, Lâm Chính Bân thản nhiên nói.   

Lâm Lang Thiên càng nghĩ càng thấy thú vị.   

Chuyện này sắp xếp xong, chỉ cần bản thân không xuất hiện thì dù cuối cùng có thất bại, Lý Thần cũng sẽ không tìm đến hắn.   

Quan trọng nhất là bản thân trong bóng tối, Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ ở ngoài sáng, nhà họ Lâm cộng thêm với hệ phái Huy Thương của Hộ Thị, sự kết hợp như vậy mà đối phó với Lý Thần thì thực sự Lâm Lang Thiên không thể nghĩ ra được là mình sẽ thua như thế nào?”  

“Con biết rồi!”, đôi mắt Lâm Lang Thiên ánh lên vẻ hào hứng và vui mừng.   

…  

Mặc dù buổi tiệc tối đã kết thúc nhưng Lý Thần vẫn bận rộn từ sáng tới tối.   

Chuyện thu dọn, anh dặn dò xong, thì đương nhiên sẽ có người phía dưới giúp anh.   

Thế nhưng việc tiếp đốn thì không thể nhờ cậy người khác được.   

Bất luận là tứ đại gia tộc của Hồng Kông hay là những người thuộc hệ phái khác của người bản địa ở Yến Kinh thì cũng đều đột nhiên trở nên nhiệt tình với Lý Thần.   

Vì vậy thời gian hai ngày còn lại, Lý Thần bèn chạy đi khắp các nơi, phần lớn là đều trở về với một thân thể toàn mùi rượu.   

Bất luận là trong trường hợp nào, Lý Thần cũng đều giữ cho mình được tỉnh táo, ít nhất là không uống say.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi