VẬN MAY ĐỔI ĐỜI

Khi Lý Thần vừa nói ra những lời này, Hoắc Chấn Châu ngồi bên cạnh – người đã thông báo cho anh về vấn đề này trước đó lúc này toàn thân đều run lên, không ngờ rằng ý kiến của Lý Thần lại trực tiếp và bi quan đến vậy.  

Lẽ nào tứ đại gia tộc ở Hồng Kông bọn họ cộng vào mà lại yếu thế sao?  

Advertisement

Hoắc Chấn Châu cảm thấy Lý Thần đã đánh giá thấp năng lực của các ông lớn ở đây.  

Bốn ôn lớn còn lại sắc mặt ai nấy cũng không chút biểu cảm, không thể nhìn ra được họ đang cảm thấy thế nào.  

Advertisement

Một hồi lâu sau, Bao Thuyền Vương mới nói: “Vì sao lại nói như vậy? Phải biết rằng dù là nguồn vốn hay kinh nghiệm, chúng tôi đều mạnh hơn phái nội địa rát nhiều, ưu thế rất lớn đấy chứ”.  

Lý Thần cười nói: “Loại chuyện này không thể đơn giản tính toán dựa vào ưu thế và nguồn vốn được. Cháu đương nhiên tin tưởng thực lực của phái nội địa rất khó có thể so bì được với tứ đại gia tộc. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, chuyện quan trọng như vậy, cho dù là đối với bên trên, phân chia lợi ích thế nào cũng là một chuyện rất đau đầu”.  

“Phải biết rằng thể chế trong nước rất khác, vì vậy có rất nhiều chuyện không thể được đúc kết dựa trên kinh nghiệm làm ăn ở nước ngoài. Hơn nữa cho dù là phương Tây, một khi lợi ích thương mại kéo theo đã đủ, các lực lượng chính trị cũng sẽ tự mình ra chiến trường”.   

“Bất kể là phe phái địa phương hay tứ đại gia tộc ở Hồng Kông, nếu như ai muốn ăn trọn chiếc bánh này đương nhiên sẽ làm dấy lên sự bất mãn của bên trên”.  

Ngón tay Lý Thần vẽ một vòng tròn giữa không trung, xong đó chém đứt bằng một đường, nói: “Thuật cân bằng chính là đế vương chi thuật”.  

Sau khi nghe thấy những lời này, Lý Gia Thành cười nói: “Ý kiến của cháu giống hệt với kết quả thảo luận trước đây của bọn ta”.  

Lý Thần nhìn Lý Gia Thành, không hề cảm thấy những lời này của ông ấy là cưỡng ép giả bộ.  

Địa vị và tài sản đã đạt đến mức tứ đại gia tộc, bọn họ có thể là kẻ ngốc được sao?”  

Mỗi người trong số họ đều thông minh hơn bất kỳ ai, đương nhiên không cần phải nói sâu thâm về đạo lý này.  

Lý Thần biết rằng vấn đề thật sự khiến bốn gã khổng lồ gai mắt vẫn còn ở phía sau.  

Quả nhiên Lý Gia Thành nói tiếp: “Vậy theo ý cậu, chúng tôi lấy như thế nào, lấy bao nhiêu mới là hợp lý?”  

Trong lòng Lý Thần khẽ thở dài, câu hỏi khó này cho dù là ai trả lời đều không thể nói rõ được.  

Nếu chỉ có mỗi nhà họ Hoắc thì dễ rồi, giải quyết rất đơn giản.  

Nhưng vấn đề là bây giờ có bốn nhà trong tứ đại gia tộc, và có rất nhiều vấn đề tồn tại trong khối liên minh chưa được định hình này.  

Huống hồ gì là nói đến việc chia bánh với phe địa phương nữa?  

Đây là việc cấp trên sẽ cân nhắc, từ khi nào đến lượt anh nói năng linh tinh ở đây.  

Chỉ là câu hỏi đã đưa tới trước mặt Lý Thần, không thể giả vờ là không nghe thấy được, vì vậy sau khi trầm mặc một hồi, anh nói: “Ý của cháu là lấy ít đi”.  

Lấy ít đi ba từ này khiến cho bốn gia chủ đều phải nhíu mày.  

Câu trả lời này của Lý Thần rõ ràng là không có lợi cho họ.  

Nhưng mọi người đều trầm mặc bình tĩnh, đợi nghe Lý Thần giải thích.  

“Hiện giờ ưu thế lớn nhất của chúng ta không phải tiền bạc hay tài khoản, cũng không phải cái gọi là kinh nghiệm. Những thứ này người ta cũng không thiếu, ít nhất khoảng cách cũng không quá lớn để so sánh”.  

“Lợi thế thực sự của chúng ta là bên trên hi vọng có thể thiết lập mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với chúng ta, để chúng ta có thể tới đại lục đầu tư. Việc này một mặt là để thúc đẩy sự phát triển kinh tế của đại lục, mặt khác là để đẩy nhanh tốc độ hợp nhất của hai bên”.  

“Đây là lợi thế thực sự của chúng ta và chúng ta cần tối đa hóa lợi thế này, những gì chúng ta cần làm không phải là cạnh tranh với người khác mà là giành lấy những gì chúng ta có thể lầy được, sau đó dồn sức cho các khu vực và ngành nghề khác”. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi