VẬN MAY ĐỔI ĐỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Thần vội vàng nói: “Không được, làm như vậy không phải là cháu há miệng chờ sung à?”  

Ông cụ Hoắc cười nói: “Thần à, cháu vẫn không hiểu sao? Dự án địa điểm tổ chức Olympic cũng vậy mà làng Olympic cũng thế, nhà họ Hoắc không thể ăn một mình được. Hơn nữa việc xây dựng làng Olympic thật sự quá lớn, ông và Lý Gia Thành là doanh nhân Hồng Kông, ăn được bảy phần đã là khá nhiều rồi”.  

Advertisement

“Còn cháu chính là đại diện của phe địa phương mà bọn ông đã chọn”.  

Lý Thần cau mày nói: “Cháu không thuộc bất kỳ phe phái nào cả”.  

Advertisement

Lý Thần biết quá rõ mâu thuẫn giữa cái phe nhóm và phe phái khốc liệt như thế nào, không đến bước cuối cùng, anh tuyệt đối sẽ không tham gia vào.  

“Thần à, rất nhiều chuyện khi cháu đạt tới được một vị trí nhất định sẽ phát hiện ra rằng thân bất do kỷ, cháu là người nội địa, đương nhiên sẽ được xếp vào phe phái địa phương”.  

“Còn đây cũng là để bảo vệ cháu, người khác coi cháu là phe phái địa phương, nhưng hiện tại rõ ràng là cháu có quan hệ với ông rất tốt, đến lúc đó, cháu kẹp ở giữa, trước sau đều có địch”.  

Những lời này của ông cụ Hoắc thức tỉnh Lý Thần trong cơn mê.  

“Những người ngoài phe địa phương sẽ cho rằng cháu đương nhiên thuộc phe này, nhưng trong cốt lõi của bọn họ, ví dụ như đối với gia tộc nhà họ Lâm, cháu đương nhiên là đứng về phía Hồng Kông”.   

Lý Thần cau mày, vẻ mặt trầm tư.  

Ông cụ Hoắc cười khẽ nhìn Lý Thần, cũng không muốn làm gián đoạn mạch suy nghĩ của anh, đợi anh tiếp tục phân tích.  

“Trước sau đều có địch… tứ đại gia tộc, ai muốn cháu chết? Lý Diệu Khang vội vàng như vậy sao?”, Lý Thần đột nhiên ngẩng đầu lên nói.  

Lần này ông cụ Hoắc nổi hứng: “Vì sao cháu nghĩ là Lý Diệu Khang mà không phải là Lý Vạn Cơ?”  

Lý Thần cười khổ nói: “Ông à, dù cháu có kiêu ngạo đến thế nào cũng không thể ngông cuồng đến mức cho rằng bây giờ cháu cí thể khiến cho Lý Vạn Cơ phải thận trọng đối phó”.  

“Ngược lại là Lý Diệu Khang, từ lúc quen biết ông ta đến nay, cháu luôn đối đầu với ông ta. Mà hôm nay xem thái độ của ông ta đối với cháu dường như đã nhịn rất lâu rồi”.  

“Chỉ cần có cơ hội, ông ta đương nhiên sẽ không ngại gạt bỏ cháu”.  

Ông cụ Hoắc bật cười ha ha, nói: “Thông minh”.  

“Thực chất cái gọi là liên minh này là do Bao Thuyền Vương ở giữa đề xuất. Trọng tâm của nhà họ Bao từ trước đến nay là ngành đóng tàu, nhưng ngành này lại phụ thuộc quá nhiều vào thị trường thương mại quốc tế, một khi có hỗn loạn, họ sẽ chết trước”.  

“Vì vậy bây giờ Bao Thuyền Vương đang nóng lòng tìm con đường khác, nhưng người này, bảo thủ có thừa, gan dạ thì thiếu, muốn làm nhưng lại không dám thử, cho nên mới đề nghị liên minh, nhưng ông và Lý Gia Thành đều không muốn như vậy”.  

“Còn nguyên nhân thì vừa nãy cháu đã phân tích rồi đấy”.  

Lý Thần thở dài nói: “Nói như vậy, bây giờ Bao Thuyền Vương cũng rất bất mãn với người muốn giải tán liên minh này là cháu”.  

“Khi đến địa vị của chúng ta, đối với một người, không có cái gọi là hài lòng hay không hài lòng cả, mọi thứ đều liên quan đến lợi ích thôi”, ông cụ Hoắc xua tay, không quá để ý.  

“Vẫn là chuyện vừa nãy, chuyện này ông và Lý Gia Thành đã bàn bạc rồi, chỉ cần cháu gật đầu là xong”, ông cụ Hoắc cười nói.  

Lý Thần cười nói: “Không vội ạ, dù sao bây giờ toàn bộ kế hoạch đến giấy tờ còn chưa có, hơn nữa cháu thấy làng Olympic này phe địa phương cũng không cam tâm từ bỏ đâu”.  

“Chuyện này ông sẽ bảo nhóm Chấn Châu theo sát”.  

Ông cụ Hoắc đứng dậy, vỗ vào vai Lý Thần, nhẹ giọng nói: “Muốn làm gì thì cứ mạnh dạn mà làm, người trẻ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi