VẬN MAY ĐỔI ĐỜI

Vẻ mặt của Hoắc Hoàn Vũ có chút xấu hổ, mặc dù đối với anh ta là rất bình thường, dù sao bây giờ anh ta cũng chưa uống nhiều, còn rất tỉnh táo.  

Nhưng quan trọng là ánh mắt chết chóc của Lý Thần khiến cho anh ta thấy rất khó chịu.  

“Mẹ kiếp, xem mấy cái này làm gì? Tua lên!”  

Advertisement

Hoắc Hoàn Vũ xám xịt mặt mày, thẹn quá hóa giận chửi nhân viên trong phòng giám sát.  

Nhân viên đó vội vàng tua nhanh, khung cảnh thay đổi, chuyển sang cảnh Hoắc Hoàn Vũ đang ngồi trên sofa, vòng tay ôm một cô gái, đút cho nhau ăn bằng miệng…  

Advertisement

Hoắc Hoàn Vũ muốn chửi bới.  

Bằng tiếng mẹ đẻ!  

Trong lúc Hoắc Hoàn Vũ không nhịn được nữa đòi tua tiếp, đột nhiên nhìn thấy cô gái đang ngồi trong lòng Hoắc Hoàn Vũ lấy ra một xấp giấy dày đưa cho anh ta.  

“Dừng lại”.  

Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ đồng thanh lên tiếng.  

Khung cảnh dừng lại, vẻ mặt của Hoắc Hoàn Vũ trong đoạn băng video rất kỳ lạ, dường như đang say, lại dường như cả người đều rơi vào trạng thái ảo giác.  

Còn tờ giấy trong tay cô gái chỉ có thể nhìn thấy bên trên có rất nhiều nội dung, nhưng lại không thể nhìn rõ cụ thể là gì.  

“Có thể zoom lên được không?”, Lý Thần hỏi.  

Trịnh Khoát ngại ngùng nói: “Anh Lý, camera giám sát của chúng tôi là camera toàn cảnh, không thể nào phóng to được”.  

Lý Thần khẽ cau mày, ra hiệu xem tiếp.  

Trên màn hình, Hoắc Hoàn Vũ hoàn toàn không đọc nội dung hợp đồng, dùng chiếc bút của mình trực tiếp ký tên, sau khi ký xong liền lấy ra một con dấu, chạm vào môi của cô gái, dùng màu son ấy để bắt đầu đóng dấu, sau đó đóng lên rất nhiều hợp đồng tiếp theo.  

Sau khi Hoắc Hoàn Vũ đóng dấu xong, cô gái chuyển hợp đồng cho một nhân viên phục vụ, người này cầm lấy tập hợp đồng rồi biến mất ngay tức khắc.  

“Nhân viên phục vụ này là ai?”, Lý Thần nhìn về phía Trịnh Khoát.  

Trịnh Khoát vội nói: “Người này tên là Triệu Đắc Trụ, tháng trước mới tới làm”.  

“Đưa người tới đây”, Lý Thần trầm giọng nói.  

Thấy sắc mặt không được tốt lắm của Lý Thần, Ngô Hồng Hà sợ rằng Trịnh Khoát làm không xong liền nói: “Ông Trịnh, mau đưa người tới đây, một phút cũng không được chậm trễ, nếu không thì ông phiền phức to đấy”.  

Trịnh Khoát nào dám nhiều lời, vội vàng chạy ra ngoài phòng giám sát.  

Hoắc Hoàn Vũ tỏ ra ngại ngùng, thở dài nói: “Mẹ nó kỳ vãi, thường ngày dù tôi có chơi bời cũng sẽ không uống say đến vậy, không hiểu sao tối qua như gặp phải quỷ vậy?”  

“Anh bị người ta bỏ thuốc rồi”, Lý Thần bình tĩnh nói. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi