VẬN MAY ĐỔI ĐỜI

Lâm Lang Thiên nhớ lại biểu cảm của Lý Thần trước đó khi nghe Lâm Chính Bân nói như vậy. Sắc mặt hắn trầm xuống.   

Hắn cảm thấy từ đầu đến cuối đều bị Lý Thần chơi.   

“Do tính chất ác liệt nên từ lúc mới bắt đầu thì chuyện này đã nằm ngoài phạm vi có thể giải quyết của bọn chúng nên cần trưởng bối của nhà họ Hoắc đứng ra giải quyết”.   

Advertisement

“Con hồ ly Lý Thần vô cùng giảo hoạt. Nó sẽ tự rước họa vào cho mình hay sao?”  

Advertisement

Lấy đi thể diện và tài sản rồi lại tăng thêm độ thiện cảm với nhà họ Hoắc sau đó ném sự việc ra, nó không những không hận con mà còn cảm ơn con vì đã cho nó cơ hội tốt như vậy”.   

Lâm Chính Bân lại thở dài, thất vọng nhìn Lâm Lang Thiên: “Bố vốn tưởng sau những chuyện trước đó con ít nhất cũng trưởng thành lên chút. Không giỏi thì cũng không khinh thường Lý Thần như thế. Vì vậy bố mới yên tâm để con đối phó với Lý Thần”.   

“Nhưng giờ xem ra, con còn non quá. Nếu như lúc con nhận được tài liệu, lập tức giao lên cho bố thì bố sẽ lập tức khóa chết tài khoản công ty của nhà họ Hoắc. Những thứ khác không nói, mấy tỉ tệ đủ để nhà họ Hoắc phải đau xót một thời gian”.   

Lâm Lang Thiên càng tức thì càng hối hận. Hắn nói: “Vậy giờ con đi làm vậy?”  

“Muộn rồi! Cái lúc con mời Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ đi ăn thì nguồn tiền trong công ty đã bị rút sạch rồi”, Lâm Chính Bân thản nhiên nói.   

Lâm Lang Thiên nói với vẻ không cam tâm: “Giờ phải làm sao?  

Lâm Chính Bân thản nhiên nói: “Không phải là không có được lợi lạc gì, đối với những gia tộc như nhà họ Hoắc và chúng ta thì quan trọng nhất là thể diện, thậm chí còn quan trọng hơn là mấy tỉ tệ tài sản”.   

“Toàn bộ cổ phần của công ty con thuộc nhà họ Hoắc ở Yến Kinh bị con lấy đi mất. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì danh tiếng một thời của ông cụ Hoắc sẽ bị mất đi một nửa, đây mới chính là cái mà chúng ta được”.   

Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì đôi mắt sáng lên: “Bố, vậy giờ chúng ta phải làm thế nào? Lần này nhất định phải giáo huấn Lý Thần một trận thật ác, giẫm chết nó. Con cứ như bị mắc xương cá ở họng ấy, tối không ngủ được!”  

Lâm Chính Bân đang định nói thì có tiếng gõ cửa.  

Lâm Lang Thiên chau mày, bất mãn nói: “Tôi và bố đang nói chuyện, đừng làm phiền!”  

Bên ngoài, người quản gia cung kính nói: “Thưa ông và cậu, có một người tên là Hoắc Hoàn Vũ tới, nói là tới gửi thiệp mời cho ông”.   

Lời nói được truyền vào trong, Lâm Chính Bân và Lâm Lang Thiên lập tức tái mặt.   

“Đưa cậu ta tới phòng khách, tôi lập tức tới”, Lâm Chính Bân trầm giọng.   

Đợi sau khi người quản gia ngoài cửa rời đi, Lâm Lang Thiên sốt sắng nói: “Bố, tên đó ức hiếp người quá đáng, giờ còn dám tới nhà ta nữa?”  

Lâm Chính Bân nghiêm túc nói: “Có lẽ nhà họ Hoắc bắt đầu hành động rồi, đi xem thế nào rồi tính”.   

Một lúc sau, Lâm Chính Bân và Lâm Lang Thiên xuất hiện trong phòng khách”.   

Lâm Lang Thiên vừa bước vào phòng thì thấy Hoắc Hoàn Vũ đang vắt chân chéo ngũ và rung đùi nheo mắt nhìn mình chăm chăm.   

Bộ dạng anh ta giống như con báo đang thưởng thức con mồi của mình vậy.   

Một cơn lửa giận trỗi dậy bên trong Lâm Lang Thiên.   

“Nhìn tôi như vậy làm gì?”, Lâm Lang Thiên tức giận quát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi