VẬN MAY ĐỔI ĐỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quan Lâm Lâm tức đến mức sắc mặt trắng bệch, lúc này người nhà họ Lâm đang ở đây, trưởng bối của mình cũng ở đây, Quan Lâm Lâm tràn đầy tự tin chưa từng có: “Là nhà họ Hoắc các anh mời tôi tới, sao lại không có chỗ cho tôi nói chuyện?”  

“Thiệp mời là do ông nội anh gửi tới, anh có tư cách gì mà nói này nói nọ tôi? Tôi khuyên anh bớt bớt cái tính công tử ấy đi, khách sáo với tôi một chút, nếu không lát nữa ở trước mặt ông nội anh tôi sẽ hỏi ông ấy, nhà họ Hoắc không có gia giáo sao?”  

Advertisement

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của tất cả mọi người có mặt ở đây đều thay đổi rõ rệt.  

Đặc biệt là Quan Chi Đống và Nhan Bân, trong lòng thầm hét toang rồi, hận không thể lập tức bịt miệng Quan Lâm Lâm lại.  

Advertisement

Những lời như này có thể nói năng tùy tiện vậy sao?  

Ngay cả Lâm Lang Thiên và Lâm Chính Bân cũng ngây ra nhìn Quan Lâm Lâm.  

Đặc biệt là Lâm Chính Bân, trước đây vì muốn có được sự ủng hộ của đám người Quan Chi Đống đại diện cho phái Huy Thương, ông ta còn định để Quan Lâm Lâm làm con dâu của mình, bây giờ xem ra loại phụ nữ như này tuyệt đối không thể rước về được.  

Hoắc Chấn Châu nhìn Quan Lâm Lâm, dựa theo thân phận và địa vị của ông ấy, cho dù Quan Lâm Lâm nói gì hoặc làm gì đều không thể tức giận, nói gì đến việc đích thân dạy dỗ cô ta.  

Nhưng điều này không có nghĩa là Hoắc Chấn Châu sẽ dung túng cho Quan Lâm Lâm xúc phạm gia phong nhà họ Hoắc.  

“Nhà họ Hoắc tôi không có gia giáo, chắc gia giáo của nhà họ Quan các người tốt lắm nhỉ?”, Hoắc Chấn Châu nhìn Quan Chi Đống, thản nhiên nói.  

Lúc này sắc mặt Quan Chi Đống trắng bệch, cũng coi là từng gặp nhiều sóng to gió lớn nhưng lúc này hai chân của ông ta đều đang run bần bật.  

“Ông Hoắc, ông nghe tôi giải thích, con nhỏ này nói năng lỗ mãng, tôi sẽ lập tức dạy dỗ nó, xin ông Hoắc rộng lượng đừng chấp nhặt với trẻ con làm gì…”  

Nhưng Quan Chi Đống còn chưa nói xong, Quan Lâm Lâm đã lớn tiếng nói: “Bố, bố không cần xin lỗi, trước đây Hoắc Hoàn Vũ đối xử với nhà chúng ta như thế nào? Suýt chút nữa khiến bố tức đến mức phải nhập viện, thế mà anh ta còn ở bên ngoài ngông cuồng!”  

“Nhân lúc hôm nay có trưởng bối của nhà họ Hoắc cũng ở đây, con nhất định phải nói!”  

Hoắc Hoàn Vũ nheo mắt nhìn chằm chằm Quan Lâm Lâm, hỏi: “Tôi ngông cuồng thế nào?”  

Nói xong Hoắc Hoàn Vũ giơ tay lên, tát bốp một cái vào mặt Quan Lâm Lâm mà không hề báo trước.  

Cái tát này mạnh đến nỗi gần như một nửa khuôn mặt của Quan Lâm Lâm đều biến dạng.  

Quan Lâm Lâm hét lên đầy thảm thiết.  

Hoắc Hoàn Vũ nhìn chằm chằm Quan Lâm Lâm, lạnh lùng nói: “Con chó cái, mày thật sự không tin ông mày có thể kéo mày ra sau núi rồi chôn sống à? Mày nghĩ rằng bố mày ở đây, Lâm Lang Thiên ở đây thì tao không dám động vào mày sao?”  

Quan Lâm Lâm bị tát đến hai mắt đỏ ngầu, khóe miệng vương tơ máu, khuôn mặt sưng vù, lúc này đầu óc cô ta quay cuồng, dưới k1ch thích

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi