VẬN MAY ĐỔI ĐỜI

Cân nhắc tới tính chất đặc thù của ngành kinh doanh rượu Mao Đài thì không thể nào để tiền vốn của người dân kiểm soát, thế nhưng cổ phiếu hàng triệu tệ thì vẫn có thể với được.   

Lâm Lang Thiên cười lạnh lùng. Cảm giác như đang xem một vở kịch hay.   

Đầu tư cái quái gì vậy.   

Advertisement

Mao Đài sao?  

Đùa nhau đấy à.   

Advertisement

Một công ty bán rượu, dù có gắn cái mác rượu quốc gia thì cũng có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ.   

Rảnh như vậy thì làm đại cái gì mà chẳng kiếm được nhiều hơn?  

Lý Thần đúng là kẻ nâng lên một chút thì tưởng mình là bố thiên hạ.   

Nghĩ vậy, Lâm Lang Thiên bèn mở miệng nói: “Tôi cũng hiểu đôi chút về đầu tư cổ phiếu. Mao Đài mới IPO không lâu trước đó. Mặc dù là cổ phiếu mới nhưng chẳng ra làm sao. Giá cả giai đoạn gần đây luôn sụt giảm”.   

“Giờ đang là giai đoạn đi lên, cổ phiếu nào cũng kiếm được tiền. Duy chỉ có Mao Đài rớt giá, vậy mà anh nói đáng để đầu tư sao? Chuyện này buồn cười thật đấy”   

Lâm Lang Thiên hài lòng nói ra ý của mình, hắn cảm thấy mình đã cướp đi được ít phong độ của Lý Thần.   

Không thể nào mà cứ để Lý Thần khoe tài được, Lâm Lang Thiên hắn cũng tài giỏi học hành đàng hoàng chứ bộ!  

Lý Thần thản nhiên nói: “Chiến lược đầu tư của mỗi người không giống nhau. Nếu anh cảm thấy không tốt thì đừng mua thôi, có ai bắt anh mua đâu”.   

Lâm Lang Thiên phụt cười: “Tôi thấy anh sắp không giữ nổi thể diện rồi đúng không? Nói thật, tổ chức tiệc tùng gì đó thì anh có có chút kungfu, nhưng về việc đầu tư cổ phiếu thì anh nên thôi đi. Nước sâu lắm, đến tôi còn không dám đảm bảo sẽ thắng suốt, huống hồ là anh”.   

“Nực cười”, Hoắc Hoàn Vũ gõ tay xuống, cười chế giễu: “Lâm Lang Thiên, anh có biết câu múa rìu qua mắt thợ không? Nói Lý Thần không hiểu về cổ phiếu á? Lời này của anh mà truyền ra ngoài thì chắc khiến toàn bộ người ngoài cười tới mức rớt hàm đấy”.  

Lâm Lang Thiên trầm mặt, nói: “Tôi nói sai sao? Mao Đài đang rớt hạng, anh ta lại nói là đáng để đầu tư, đây chẳng phải là đang nói linh tinh sao? Dựa vào một câu đó là tôi dám chắc anh ta chẳng hiểu đếch gì về cổ phiếu rồi!”  

Hoắc Hoàn Vũ càng vui sướng hơn, bèn nói: “Nhìn bộ dạng hèn kém của anh kìa, tôi thất sự không nỡ phá vỡ cái sự tự sướng của anh”.   

“Anh có biết anh ấy chính là người tổ chức kế hoạch cứu thị trường cổ phiếu Hồng Kông hàng nghìn tỉ tệ trước đây không?”  

“Anh có biết anh ấy phát tài nhờ dựa vào thị trường cổ phiếu không?”  

“Anh có biết anh ấy lướt giá dầu trong một đêm kiếm được mấy trăm triệu tệ không?”  

“Anh ấy hiểu cái đếch gì à? Nếu anh ấy chỉ hiểu cái đếch thì anh hiểu được cái gì? Mẹ kiếp, anh hiểu cái con dĩn ấy!”  

Lời của Hoắc Hoàn Vũ khiến Lâm Lang Thiên tái mặt, sự âm trầm cùng xấu hổ của hắn bỗng biến thành sự giận dữ.   

Hắn biết Lý Thần có bản lĩnh, nhưng không ngờ Lý Thần lại thành danh nhờ việc đầu tư cổ phiếu.   

Với thân phận và tình huống hiện tại thì Hoắc Hoàn Vũ không thể nào nói khoác được.   

Nên những gì Hoắc Hoàn Vũ nói chắc chắn là thật.   

Vậy thì những lời lúc nãy của mình đúng là múa rìu qua mắt thợ. Đúng là ngượng chết đi được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi