VẬN MỆNH NỮ TỬ

10

Trong tẩm điện, ấm áp như mùa xuân.

Tống Di Xuyên ôm đứa bé ngồi xuống bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của hài nhi, nước mắt ta tuôn rơi, không nhịn được mà đưa tay nhẹ nhàng chạm vào.

Đây là con của ta, là động lực sống của ta, là tất cả tình yêu và ánh sáng của cuộc đời ta.

Hắn nắm chặt tay ta: “Tỷ tỷ, cám ơn tỷ, là tỷ mang hài nhi đến cho ta, kiếp này có thể có được hai người, ta không cầu gì hơn, cũng không hối hận.”

Trải qua lần này, cuối cùng ta đã mở lòng với hắn, có lẽ hắn thật sự hối hận.

Vì vậy, ta nói: “Điện hạ đặt tên cho con bé đi.”

Hắn nhận ra thái độ của ta thay đổi, lập tức kinh hỉ nói: “Gọi là Chỉ Hàm đi.Hy vọng nàng có thể giống như tỷ tỷ, xinh đẹp dịu dàng, cả đời thuận lợi.”

Trăm ngày sau, Tống Y Xuyên tổ chức bữa tiệc trăm ngày cho nhi nữ ở trong phủ, Hoàng Thượng cũng đích thân đến thăm.

Mặc dù Hoàng Thượng có không ít con nối dõi nhưng chỉ có ba công chúa, còn lại đều là hoàng tử.

Mặc dù nửa năm trước Thái tử đã cưới con gái Lưu thừa tướng làm chính thất nhưng bụng Thái tử phi vẫn không có động tĩnh, ngược lại có một cơ thiếp sinh con trai nhưng bởi vì là thứ tử nên Hoàng Thượng không yêu thích lắm.

Thân thể Nhị hoàng tử không tốt nên không hy vọng có con nối dõi.

Bởi vậy Hoàng Thượng rất thích Chỉ Hàm,ngài ôm nàng vào lòng với vẻ mặt ân cần.

Ngài ấy nói với chúng ta: “Đứa nhỏ này đến không dễ dàng, may mà phu thê các ngươi thành tâm có thể cảm động trời cao, sau này chắc chắn nàng sẽ được phù hộ, bây giờ trẫm phong nàng làm Túc Hoa quận chúa.”

Ta và Tống Y Xuyên lập tức quỳ xuống tạ ơn.

Ngược lại Thái tử có chút kỳ quái.

“Cùng lắm chỉ là một quận chúa thôi, phụ hoàng ngài chờ xem, nhi thần nhất định sẽ sinh cho ngài một đích trưởng tôn!”

Nào ngờ Hoàng Thượng liếc hắn ta một cái, đột nhiên tức giận.

“Ngươi nên nhìn lại bản thân mình đi, cả ngày không học không nghề, trầm mê nữ sắc, lại là con trưởng, trẫm thấy ngươi đã sớm quên rằng mình còn có thái tử phi!”

Thái tử còn muốn cãi lại nhưng Hoàng Thượng không để ý tới hắn ta, hắn ta đành phải thức thời ngậm miệng lại.

Chỉ là khi đi ngang qua chúng ta, hắn ta thì thầm chế giễu:

“Các ngươi đừng vội đắc ý, cũng đừng tốn công tốn sức, cho dù các ngươi làm như thế nào, vị trí Thái tử chung quy vẫn thuộc về cô!”

Trước khi đi còn nói với ta một câu:

“Thẩm Ngọc Uyển ơi là Thẩm Ngọc Uyển, cô khuyên ngươi nên sớm thấy rõ bộ mặt thật của người nào đó, đừng để đến lúc đó bị lừa đến xoay vòng vòng!”

Sau khi hắn ta rời đi, Tống Y Xuyên lo lắng giải thích với ta: “Tỷ tỷ đừng nên tin lời hoàng huynh, hắn vẫn oán hận ta, là ta có lỗi với hắn.”

Ta cười dịu dàng: “Điện hạ yên tâm, điện hạ là người thế nào, ta biết rõ ràng nhất.”

11

Hai năm sau,vì hoàng thượng lo việc quốc sự trong thời gian dài, thân thể không chống đỡ nổi, không bao lâu đã băng hà.

Tống Y Xuyên đăng cơ làm đế, ta trở thành hoàng hậu.

Lúc đầu hắn không chịu nạp hậu cung, tuyên bố cả đời chỉ cần một mình ta là đủ.

Nhưng không chịu nổi các triều thần nhiều lần lấy mạng khuyên can, không ít lão thần quỳ gối dưới ánh mặt trời chói chang, ngửa mặt lên trời hô to: “Sao vua một nước lại không có người nối dõi? Thỉnh bệ hạ suy nghĩ lại!”

Đúng vậy, kể từ lần sinh con đó, cơ thể ta đã bị thương tổn, mặc dù vẫn dùng thuốc điều trị nhưng đều không thể trị tận gốc, lâu dài, thân thể càng thêm suy nhươc, thái y nói ta khó có thai.

Những ngày này, thậm chí ta còn có triệu chứng ho ra máu.

Một số người nóng nảy, lấy cái chết để phản đối.

Bọn họ đều là quần thần đi theo tiên đế, đức cao vọng trọng, Tống Y Xuyên không có cách nào, đành phải đồng ý một tháng sau tiến hành tuyển tú.

Hắn ôm ta ở trong ngực, cúi đầu thở dài, trên khuôn mặt thâm tình ngập tràn sự áy náy với ta.

“Tỷ tỷ, nàng trách mắng ta đi. Là ta không tốt, là ta nuốt lời, nếu sớm biết phải phụ nàng, ta cũng không muốn làm đế vương.”

“Nàng yên tâm, mặc kệ bọn họ bức ta như nào, ta cũng sẽ không để cho bọn họ toại nguyện, cho dù là hậu cung có ba ngàn phi tần, chỉ cần ta không đụng vào, bọn họ có thể làm gì được ta.”

Dứt lời, hắn ôm chặt ta hơn, giống như trân bảo không muốn buông tay.

“Tỷ tỷ, tỷ nhất định sẽ không có việc gì, cho dù tìm kiếm thần y khắp thiên hạ, ta cũng sẽ tìm được người có thể cứu tỷ. Cái gì mà sinh tử có số, ta không tin.”

“Cho nên tỷ tỷ, tỷ nhất định phải chờ ta!”

Ta gật đầu: “Thần thiếp nghe bệ hạ.”

Rất nhanh đã đến Trung thu, hoàng cung tổ chức thiết yến, phàm là quan viên tứ phẩm trở lên đều có thể mang gia quyến vào cung, quân thần cùng vui vẻ.

Từ trước đến nay không ít quý nữ trong kinh thành, không ai không muốn khoe tài sắc trước mặt Tống Y Xuyên, hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Nhưng ánh mắt của hắn thủy chung nhìn về phía ta, căn bản không để ý tới bất kỳ kẻ nào.

Chỉ là thân thể ta thật sự mệt mỏi, mới ngồi một lúc đã không chống đỡ nổi.

Vì vậy, ta bảo hắn rằng có lẽ ta phải nghỉ sớm.

Tống Y Xuyên rất lo lắng, thấp giọng nói: “Nếu không ta trở về cùng nàng?Tỷ tỷ không có ở đây, mọi thứ đều vô nghĩa.”

Ta bất đắc dĩ cười: “Bệ hạ chớ có tùy hứng, đêm nay là yến hội Trung thu, nếu bệ hạ không có ở đây, làm sao yến hội có thể tiến hành được? Thân thể thần thiếp không khỏe, chờ yến hội kết thúc, bệ hạ lại đến bồi thần thiếp là được.”

Ta rời khỏi yến tiệc nhưng ta cũng không trở về mà quyết định đi dạo trong ngự hoa viên.

Hạnh Nhi khó hiểu: “Nương nương, chúng ta tới nơi này làm cái gì? Thân thể người yếu ớt, vẫn nên trở về đi.”

Ta không trả lời mà nhìn chằm chằm vào mắt nàng ấy, một lúc lâu sau mới mở miệng.

“Hạnh Nhi, ngươi đi theo ta đã rất nhiều năm rồi, ta nhớ rõ lúc ngươi đến phủ mới bảy tám tuổi, sau đó vẫn hầu hạ ta, hiện giờ thân thể ta sắp không được, chỉ sợ sau khi ta rời đi, ngươi phải làm sao đây?”

“Ta muốn nhân dịp ta ở đây, mai mối cho ngươi một hôn sự, ngươi nói xem, ngươi có thích ai không?”

Hạnh Nhi run lên, lập tức lớn tiếng khóc lên.

“Nương nương, người nói bậy cái gì vậy, thân thể người vẫn tốt, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, nô tỳ không cần lập gia đình, nô tỳ muốn đi theo người cả đời!”

Ta cười cười: “Ngươi thực sự không muốn đi tìm lang quân của đời mình? Cả đời đi theo ta, có mong muốn gì sao?”

Hạnh Nhi lắc đầu: “Nô tỳ không có mong muốn gì, kiếp này nô tỳ không cầu vinh hoa phú quý, không cầu có tình lang, chỉ cầu nương nương bình an khỏe mạnh, cuộc sống êm đềm phúc thọ.”

Một lúc lâu sau, ta mới nói: “Được! Vậy thì cầu xin trời cao cho ngươi được như mong muốn.”

12

Đúng lúc này, một cung nữ vội vàng chạy tới, nhìn về phía ta hành lễ: “Khởi bẩm nương nương, người đã đến rồi.”

Hạnh Nhi không hiểu: “Nương nương, nàng đang nói cái gì vậy? Sao nô tỳ nghe không hiểu.”

Sắc mặt ta vẫn bình thản: “Chúng ta đi xem kịch hay đi.”

Ta cố gắng tự mình đi về phía trước, Hạnh Nhi theo sát phía sau, rất nhanh đã đến điện Thái Cực.

Nhưng ta không vội vàng qua đó mà đứng trong bóng tối

Thiết yến được tổ chức ở tiền điện, tiếng bàn đạp xen kẽ truyền đến nơi này, càng phóng đại sự yên tĩnh.

Lúc này, có mấy thái giám đang canh giữ ở cửa nhưng không có bất kỳ thị vệ nào.

Dẫn đầu cảnh giác kiểm tra bốn phía, sợ có người nào tới, lớn tiếng phân phó.

“Mấy người các ngươi cẩn thận cho ta một chút, nếu xảy ra chuyện, mấy người chúng ta đều sẽ mất mạng!”

Lúc này ta mới bước ra.

Sau khi mấy thái giám nhìn thấy ta, sắc mặt đều trắng bệch, ấp úng muốn ngăn cản ta, nào ngờ cung nữ phía sau ta lấy một địch năm, rất nhanh khiến họ ngã xuống đất.

Hạnh Nhi kinh ngạc mở to hai mắt, muốn mở miệng nói, ta lại nhẹ nhàng nói một tiếng “Suỵt——”

Nàng ấy phải nuốt lời vào trong..

Ta đi vào bên trong, âm thanh hoan ái của nam nữ rất nhanh đã truyền đến.

Tiếng nước bạch bạch, hơi thở gấp gáp.

Những người nghe được đều mặt đỏ tai hồng.

Một lúc lâu sau, tất cả mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Ngay sau đó, nữ tử nũng nịu mở miệng, không hiểu sao giọng điệu tràn đầy oán hận.

“A Xuyên, sao nàng ta chưa chết, ta không thể đợi thêm dù chỉ một ngày.

Nếu không phải để cho chàng có thể làm thái tử, ta còn lâu mới nhường chàng cho nàng ta.”

“Ba năm, suốt ba năm, chàng có biết ta chịu đựng như thế nào không?”

“Chẳng lẽ chàng thật sự thích nàng ta sao? Chàng cũng đừng quên, lúc trước sau khi mẫu phi của chàng đi, là ta thường xuyên đi trong cung chăm sóc chàng, cũng là ta dùng kế phế vị trí thái tử của tỷ phu, chẳng lẽ chàng muốn vứt bỏ ta sao?”

Ta nhận ra đây là thứ nữ của Lưu thừa tướng, giọng nói của Lưu Tân Nhu.

So với ta, Lưu Tân Nhu càng kiều diễm động lòng người, là mỹ nhân khó gặp.

“Nhu Nhi, chẳng lẽ nàng còn không biết tâm ý của trẫm sao? Không ai trên thế gian này có thể so sánh với nàng. Nếu không có nàng, trẫm cũng không sống được đến bây giờ.”

“Thẩm Ngọc Uyển tính là cái gì, trước kia đã có dáng vẻ cao cao tại thượng, trong trẻo, chưa bao giờ liếc nhìn trẫm, thật sự cho rằng trẫm thích nàng ta sao? Nếu không phải trẫm không có mẫu tộc chống đỡ, sao trẫm có thể tươi cười chào đón nàng ta?”

“Trẫm giả vờ thích nàng ta ba năm, nàng ta có được vinh quang như thế đã là trẫm đã hồi báo cho nàng ta, nàng ta nên biết ơn trẫm. Nhưng cũng nhanh thôi, chưa đầy hai tháng nữa, nàng ta sẽ chết.”

“Nhu Nhi, nàng mới là hoàng hậu chân chính của trẫm.”

Ta thản nhiên đứng ngoài cửa lắng nghe.

Ngược lại, Hạnh Nhi còn khiếp sợ hơn cả ta, trên khuôn mặt nàng ấy tràn ngập sự kinh ngạc và phẫn uất.

Trong lòng ta lạnh lẽo, đẩy cửa bước vào.

Hai người trong điện đều sợ đến mức hồn phi phách tán, nhanh chóng ngồi dậy.

Tống Y Xuyên trừng mắt nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống, sao có thể giống dáng vẻ dịu dàng thâm tình trước kia.

Lại nhìn Lưu Tân Nhu, đôi mắt ngập nước, đuôi mắt phiếm hồng, hai gò má diễm như hoa đào, bả vai trắng nõn hết sức mê người.

Lúc này đang cố gắng dùng chăn che thân thể.

Tống Y Xuyên nhanh chóng sửa sang lại quần áo, đi tới trước mặt ta, không thèm ngụy trang nữa mà nổi giận với ta.

“Ai cho ngươi vào đây? Thẩm Ngọc Uyển, ngươi đang muốn chết!”

Ta hoàn toàn không để ý sát khí trong mắt hắn, ngồi xuống giữa điện, khóe môi khẽ nhếch, bày ra dáng vẻ đầy đắc ý.

“Lời này của bệ hạ nghe thật buồn cười. Bệ hạ ở đây, tại sao thần thiếp không thể đến.”

“Ngược lại bệ hạ nên kêu nhỏ một chút, nếu để cho người ở tiền điện nghe thấy thì chính là một vở kịch khiến người ta khó quên!”

Hắn không chịu nổi cơn tức giận, đôi mắt đỏ bừng, giống như thú hoang hung hăng muốn xé nát ta.

Nhưng hắn vẫn hạ giọng nói:

“Vậy thì sao, có nữ nhân nào mà trẫm không thể ngủ cùng, cho dù bọn họ nhìn thấy thì càng nên vui vẻ mới đúng, đây chính là điều bọn họ muốn thấy.”

Ta thản nhiên gạt chiếc trâm trên đầu, nhàn nhạt mở miệng.

“Phải không? Vậy vì sao bệ hạ không dám để cho bọn họ nhìn thấy?”

“Không sai, bọn họ hy vọng bệ hạ mưa sương đều dính nhưng sợ sẽ hủy hoại danh dự của Lưu tiểu thư?”

“Giống như ta lúc trước, chưa xuất giá đã có quan hệ với người khác, danh dự trong sạch của nữ tử trong một đêm đã bị hủy hết, cho dù bệ hạ có chặn miệng người lần thứ hai, cũng khó tránh khỏi sẽ không có người làm lớn chuyện. Lưu tiểu thư là thứ nữ, chỉ sợ không được làm hoàng hậu.”

“Còn nữa, mấy năm nay bệ hạ diễn kịch yêu ta lâu như vậy, đơn giản là muốn mượn uy phong và thế lực của cha ta ở tiền triều, nếu phát hiện tâm ý của bệ hạ đối với ta đều là giả, bệ hạ còn có thể an toàn trên ngôi vị hoàng đế sao?”

Hiển nhiên hắn không ngờ ta sẽ vạch trần hắn, gương mặt hắn biến sắc lúc xanh lúc đỏ.

“Thẩm Ngọc Uyển, ngươi rất thông minh. Nhưng như vậy thì sao, ngươi không sống được lâu, hai năm nay, trẫm luôn hạ độc ngươi, vốn định để cho ngươi chết đàng hoàng nhưng ngươi lại không nghe lời, vậy đừng trách trẫm!”

Chỉ thấy Hạnh Nhi đột nhiên rút trâm bạc ra, xông về phía ta.

Thì ra nàng ấy đã sớm là người của hắn.

Nhưng ta vẫn ung dung tự tại, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi.

Đang lúc Tống Y Xuyên không hiểu, Hạnh Nhi đã chạy về phía Lưu Tân Nhu, dùng trâm bạc đâm thẳng vào ngực nàng ta.

Tống Y Xuyên kinh hãi đá một cước văng nàng ấy ra, hắn ôm lấy Lưu Tân Nhu, liên tục hét to.

“Nhu Nhi! Nhu Nhi!”

Lúc này ta mới chậm rãi đứng lên, giọng nói thân mật hỏi:

“Bệ hạ còn không truyền thái y sao? Nếu cứ kéo dài, nàng sẽ chết đấy!”

Trong miệng Lưu Tân Nhu đã sớm tuôn ra từng ngụm máu tươi, chăn giường cũng hoàn toàn nhuộm đỏ, hơi thở của nàng ta dần trở nên yếu ớt, nếu không được cứu thì chắc chắn sẽ chết.”

Ta đang đặt cược, hắn không dám.

Quả nhiên, Tống Y Xuyên trơ mắt nhìn nàng ta hấp hối, không mở miệng một câu.

Sau khi Lưu Tân Nhu chết, mắt hắn như muốn nứt ra, gân xanh nổi lên, gắt gao nhìn chằm chằm Hạnh Nhi trên mặt đất, sau đó liên tục đá vào bụng nàng ấy.

“Tiện nhân, ai cho phép ngươi giết Nhu Nhi? Trẫm sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!”

Hạnh Nhi lạnh lùng nhìn hắn, sau khi lau máu tươi trên khóe miệng, hung hăng nhổ một ngụm.

“Bệ hạ, nô tỳ là tiện nhân, vậy nàng ta là cái gì!”

“Là chính miệng bệ hạ nói với nô tỳ, trong lòng ngài chỉ có nô tỳ, chỉ cần nương nương chết, ngài sẽ phong nô tỳ làm hậu. Nhưng sao bây giờ lại có thêm nàng ta?”

“Mấy năm nay, vì ngài mà nô tỳ phải trả giá bao nhiêu, ngài quên rồi sao?”

“Lúc trước là nô tỳ đỡ nương nương vào thiên điện, để nương nương có thể gả cho ngài. Cũng là nô tỳ hạ thuốc hỗ trợ mang thai vào chén thuốc của nương nương, khiến nàng nhanh chóng mang thai, làm cho hai người hòa hợp trở lại. Cũng là ngài muốn nô tỳ bóp chết công chúa, không muốn nàng ấy được sinh ra.”

“Về thân thể nương nương, cũng là nô tỳ mỗi ngày hạ độc trong nước trà của nàng, chỉ vì ngài từng nói, một khi nàng chết, sẽ để cho nô tỳ tiếp nhận vị trí của nàng.”

“Nô tỳ vì ngài không tiếc phản bội chủ tử, rõ ràng cái gì cũng làm theo phân phó của ngài, nhưng kết quả ngài lại muốn đá nô tỳ ra, nô tỳ hận!”

“Dựa vào cái gì nữ nhân kia có thể dễ dàng có được thứ ta muốn, cho nên ta muốn nàng chết, ta không chiếm được nàng cũng đừng nghĩ tới!”

Cuối cùng Tống Y Xuyên không nhịn được lửa giận, giơ bình hoa Lưu Ly ở một bên nặng nề ném vào mặt nàng ấy.

“Tiện nhân, ngươi xứng làm hoàng hậu sao? Chết đi cho trẫm!”

Không lâu sau, Hạnh Nhi tắt thở.

13

“Là ngươi đúng không? Ngươi đã biết từ lâu cho nên mới chắc chắn nàng ta sẽ ra tay với Nhu Nhi?”

Tống Y Xuyên mở to đôi mắt đỏ bừng tức giận, nhào tới muốn bóp ta.

Nào ngờ đột nhiên cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch, khổ sở ngã xuống đất.

“Trẫm… Trẫm sao vậy?”

Ta nhìn hắn, chậm rãi mở miệng:

“Nghe nói đến Tử Mẫu Cổ chưa? Ta đã gieo mẫu cổ vào cơ thể Hạnh Nhi, khi nàng cùng ngươi triền miên, Tử Cổ bò vào trong cơ thể ngươi, vận mệnh các ngươi từ nay về sau tương liên, một khi mẫu cổ chết, tử cổ cũng sẽ sống không nổi.”

“Ngươi! Ngươi là nữ nhân độc ác!...Trẫm muốn giết ngươi!”

Nhưng hắn không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể hung tợn nhìn chằm chằm ta.

Hận không thể khiến ta bị vạn tiễn xuyên tâm.

Ta cười mỉa mai.

“Tống Y Xuyên, bên ngoài ngươi giả bộ thâm tình với ta, sau lưng lại cùng Hạnh Nhi mây mưa, quả thật làm cho ta cảm thấy ghê tởm.”

“Ngươi thật sự cho rằng ta không phát hiện sao? Đúng vậy, lúc đầu ta không ngờ người đỡ ta tiến vào thiên điện chính là nàng, nhưng sau đó nàng luôn không hiểu, lén lút lén lút, ta đoán nàng đi gặp ngươi. Mà trên người nàng lại dính mùi của ngươi, cho nên ta rất nhanh đã hiểu rõ hết thảy, thì ra ngươi vẫn luôn lợi dụng ta.”

“Mặc dù ngươi là Tam hoàng tử nhưng đã sớm có dã tâm, ngươi cho rằng Tống Thừa Hợp vốn không có tư cách làm Thái tử, chỉ có ngươi mới có thể trở thành Thái tử. Nhưng ngươi không hề có căn cơ thế lực, chỉ đành phải đi đường khác.”

“Nhìn khắp triều đình, chỉ có thế lực của Lưu thừa tướng và cha ta là tương đương nhưng Lưu thừa tướng xem thường ngươi, ông ta vẫn muốn cho đích nữ làm Thái tử phi cho nên ngươi mới để mắt tới ta, không ngại liều lĩnh mạo hiểm cũng phải đánh một trận. Ta nói đúng không?”

Lần này hắn hoàn toàn ngây người.

“Ngươi——”

Ta ngừng lại ý cười, hận ý giống như sóng to gió lớn ngập trời, một lần nữa điên cuồng tuôn ra.

“Vì để cho ta cảm động ái mộ ngươi, ngươi cố ý lan truyền lời đồn đãi rồi trả lại danh dự trong sạch cho ta, làm bộ dính lấy ta cả ngày, giống như thực sự có tình cảm với ta. Cha ta bị sự giả dối của ngươi lừa gạt, ở trên triều đình khen ngợi ngươi không dứt miệng, ngươi đã đạt được mục đích.”

“Nhưng ngươi không ngờ ta nghe được cuộc nói chuyện của ngươi và Vương Hỉ, ngươi sợ ta sẽ nói cho phụ thân nên muốn dùng hài tử trói buộc ta. Bởi vậy ngươi tìm đến Hạnh Nhi, lừa gạt nàng ấy làm việc cho ngươi.”

“Ta không thấy ngươi trong khoảng thời gian đó, là Hạnh Nhi vụng trộm mê muội ta, lại đút cho ta uống thuốc trợ mang thai, để ngươi cùng ta viên phòng, nếu không sao ta có thể có thai trùng hợp như vậy?”

“Khi ta nhận ra Hạnh Nhi phản bội, đã muộn rồi, ta đã mang thai. Ta có thể hận ngươi nhưng không thể hận đứa nhỏ này, đây là cốt nhục của ta, là sự tiếp nối sinh mệnh của ta, ta muốn sinh ra, bảo vệ nàng yêu thương nàng. Vì nàng, thậm chí ta có thể buông bỏ oán hận đối với ngươi."

“Nhưng ngươi không muốn nàng, lại muốn hại chết nàng.Cũng bởi vì nàng không phải nam hài, không cách nào giúp ngươi đoạt đích, ngươi còn sợ Tống Thừa Hợp cười nhạo ngươi, cho nên tình nguyện để cho nàng biến mất.”

“Ở trước mặt mọi người, ngươi diễn một vở kịch cầu khẩn trong mưa, không ai không bị sự chân thành của ngươi làm cho cảm động, trên thực tế ngươi lại để Hạnh Nhi tìm thời cơ đúng giờ bóp chết thai nhi. Nếu không phải ta đã có phòng bị, Chỉ Hàm của ta sẽ không còn nữa.

Tống Thừa Hợp nói không sai, ta vẫn luôn bị ngươi lừa gạt xoay vòng, so với hắn, ngươi càng không có tư cách làm vương!”

Ta từ trên cao nhìn xuống, sau đó dùng chân hung hăng nghiền trên mu bàn tay hắn, hắn đau đến nỗi khuôn mặt trở nên vặn vẹo.

“Từ ngày đó trở đi, ta luôn muốn hủy hoại mọi thứ của ngươi, kể cả con nối dõi hay ngôi vị.”

“Từ đầu đến giờ ta chưa từng bị trúng độc, ta để Dược Vương cốc ở bên người, thủ đoạn của nàng cao minh, ngay cả thái y cũng không phát hiện ra. Mà ta đã sớm hạ tuyệt tử tán cho ngươi, nếu không sao Hạnh Nhi và Lưu Tân Nhu lại chậm chạp không có thai như vậy?”

“Ngươi muốn sinh nhi tử như vậy, ta nhất định phải chặt đứt giấc mộng con cháu của ngươi!”

“Tống Y Xuyên, quả thực ngươi vừa đáng hận vừa đáng thương, từ nhỏ ngươi đã phải lớn lên trong sự chế giễu lạnh nhạt, ngươi khát vọng có người yêu ngươi, nhưng thật sự khi có người yêu ngươi, ngươi lại chỉ yêu chính ngươi.”

“Thứ duy nhất ngươi quan tâm là danh dự và ngôi vị của bản thân, các nàng vì ngươi trả giá nhiều như vậy, kết quả cái gì cũng không có, ngươi nói ngươi yêu Lưu Tân Nhu nhưng trước khi nàng chết, ngươi vì quyền lực không muốn triệu tập thái y, hai nữ tử yêu ngươi nhất, cũng chỉ là vật hy sinh cho lợi ích của ngươi!”

Ta nhìn khuôn mặt phẫn nộ cực độ của hắn càng thêm dữ tợn, cười đến mức thoải mái.

“Ngươi xem thường nữ nhân, ta lại muốn cho ngươi nhìn thấy vinh quang và thành tựu huy hoàng của nữ nhân!”

“Đợi ngươi chết, Chỉ Hàm sẽ trở thành nữ đế, ta sẽ dẫn dắt nàng xây dựng một triều đại mới.”

Tống Y Xuyên dùng sức giơ tay lên, hung hăng chỉ vào ta.

Há miệng, muốn nói cái gì nhưng lại bất lực không thể nói.

14

Sau khi thắp một nén nhang, thiên các của Thái Cực điện ngoài ý muốn bị cháy, đến khi mọi người phát hiện ra thì đã không kịp, cả điện sớm đã bị bao phủ trong biển lửa dữ dội.

Tuy nhiên, sau khi đám cháy được dập tắt, cung điện đã tìm thấy hai thi thể bị cháy trong đống đổ nát.

Sau khi cẩn thận phân biệt mới xác định là Hoàng Thượng và Lưu Tân Nhu.

Tất cả mọi người vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, mới vừa rồi Hoàng Thượng vội vàng rời đi, hóa ra là ở đây hẹn hò với tình nhân.

Chắc là do không cẩn thận đụng phải ngọn nến nên mới dẫn đến trận đại hỏa này.

Thiên tử băng hà, đám người đều sợ tới mức kinh hãi, có người gọi thái y, có người thì ngồi bệt trên mặt đất.

Cho đến khi tiểu thái giám đi theo Hoàng thượng xuất ra thánh chỉ, trong đó là ý chỉ phong công chúa làm hoàng thái nữ.

Mặc dù việc này thật sự là thiên phương dạ đàm(**), nhưng đế vương qua đời lại không có hoàng tử kế vị, mọi người chỉ có thể tuân theo ý chỉ.

(**) chỉ những lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.

Ngày 12 tháng 7, Chỉ Hàm đăng cơ, là đệ nhất nữ đế triều ta.

Nữ đế còn nhỏ, Thái hậu rũ rèm nhiếp chính.

Ta mặc hoa phục của thái hậu, cầm bàn tay nhỏ bé của nàng đi lên một bậc thang, cho đến khi ngồi lên ngai vàng Kim Long.

Khuôn mặt ta nghiêm trang nhìn xuống tất cả mọi người bên dưới.

Theo thái giám cao giọng hát niệm: “Cung nghênh hoàng đế bệ hạ! Cung nghênh Thái hậu nương nương!”

Trước điện Kim Loan, tất cả mọi người đều quỳ xuống, lớn tiếng hô to: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Lúc này, ánh mặt trời ngoài điện ấm áp, chiếu xuống những tia nắng phản chiếu trên ngói lưu ly, giống như được dát một lớp vàng mỏng manh.

Một triều đại hoàn toàn mới đã được mở ra.

Ta lớn tiếng nói: “Chúng ái khanh bình thân!”

Từ hôm nay trở đi, ta sẽ thành lập khoa thi cho nữ tử, để cho tất cả nữ nhân đều có thể đọc sách làm quan.

Ta còn có thể phá bỏ tục lệ giữ gìn trinh tiết của nữ tử, để cho nữ tử khắp thiên hạ không bị trói buộc bởi thế gian, ta sẽ không để họ khổ thêm một lần nữa!

Không ai có thể khinh thường nữ tử, không còn ai có thể dùng thân thể trong sạch để quyết định sinh tử của nữ nhân!

Nữ tử sẽ giống như nam tử, hưởng khoa cử thịnh thế, được vạn người kính trọng.

Đây là triều đại mà ta mở ra.

Ai nói nữ nhân không bằng nam nhân?

Thẩm Ngọc Uyển ta không bao giờ tin. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi