VẬN MỆNH? TA NẮM GIỮ!


Hội thơ được quy thành một hình vuông lớn.

Nội dung sáng tác, khí chất đối ngữ hay văn phong gieo vần đều không bó buộc.

Chính là tùy thuộc cảm hứng của thi sĩ mà phát triển thành một áng văn bất hủ.
Kiếp trước, nàng cũng không nhớ bên trong này có truyền ra tin tức đặc biệt nào.

Cũng không thấy một nhân vật được coi thành thánh thơ, ắt hẳn không có gì đáng quan tâm.
Dung Nhi Vân dựa người vào thành gỗ tre trong căn phong điếu tùy hứng dựng lên cho hội thơ.

Gương mặt nhỏ nhắn muốn búng ra sữa có vẻ mệt mỏi mà phóng tầm mắt ra bên kia hàng trúc xanh.

Vì phải chuẩn bị từ sớm lên giờ buồn ngủ, lại gió mát hiu hiu khiến tâm trạng càng thêm nhẹ bẫng.

Mí mắt cay cay muốn buông bỏ suy tư dâng lên một hàng sương mờ.
“Phu nhân nhà ta có vẻ mệt mỏi?”
Lã Diên Mục tiến sát bên cạnh nàng từ khi nào.

Phong cảnh mỹ miều cũng bị nam nhân hương sắc che mất.

Sau lớp mặt nạ sợ hãi kia, nàng không còn nhớ hoàn toàn dáng vẻ, nhưng cảm giác thân thuộc hoàn toàn khiến bất giác trái tim khẽ run lên.
Dung Nhi Vân kéo lấy tay áo hắn, lại càng mệt mỏi tựa người:
“Phu quân thật tốt! Biết ta đến nơi này còn cố ý đi theo.

Chàng là sợ ta bị mấy nam nhân trắng trẻo bụng một bồ kinh thư kia lừa mất sao?”
“Phu nhân có thể bị lừa?”
“Tất nhiên! Ta cũng là nữ nhi yếu đuối.

Nếu như phu quân nói những lời ngon ngọt một chút, không biết chừng ta có thể bán mạng cho phu quân cũng nên.”

Lã Diên Mục không trả lời, đáy mắt thâm sâu khẽ cong lại ý vẻ khinh bỉ rõ ràng.
Hội thơ theo từng vòng, ai có bài hay cũng thể thòa sức đối đáp.

Chưa đến nửa buổi mệt mỏi, đám người hơn 300 nay cũng chỉ còn lại lác đác.

Người ra về vì không đối được, lại có người vì không đủ thời gian, cũng có người đến nghe còn chẳng hiểu, cứ như thế ra về cho đỡ mất mặt.
“Dây diều nghìn thước, diều rơi
Mưa giông tím tái, lạnh lòng
Định ước, quá vòng ngây dại
Trăng này, còn đúng của ta?”
Nam nhân nửa thân y phục thanh bạch, nửa thân tuyết ý thêu lên hoa gấm.

Đai lưng thêu hoa ngũ sắc, phô diễn một thân toàn bộ ngọc bội quý giá.

Trên mặt cợt nhả ngắm vuốt thân trang muốn dát tiền khắp người.
Lã Diên Mục nhìn người này cũng không biểu hiện bất kỳ khác lạ như thể thực sự bài thơ đó không có gì đáng bận tâm.
Chỉ riêng Dung Nhi Vân lại biểu hiện ra chút thần sắc ngạc nhiên có phần kinh hãi.
Trong hội thơ, đến bây giờ người ta còn đang kiêng nể nàng vì hành động muốn cắt cổ tên Cao thiếu gia khi nãy mà không muốn dính dáng đến.

Bây giờ lại có người không kiêng dè, không sợ hãi còn muốn mang cả Lã Diên Mục ra làm thơ?
“Đúng là thiếu niên nhiệt huyết, đến thơ ngâm cũng mang dáng vẻ thống khoái của năm tháng.”
Chưa vắt sạch mũi!
Người ngâm thơ nhìn nàng, cẩn trọng hành lễ tự xưng:
“Cô nương quá khen! Chút tài vặt này làm sao có thể sánh với nhiệt huyết thiếu niên? Tại hạ họ Vân, tên một chữ Cẩn, không biết nên xưng hô với cô nương như thế nào?”
“Ta không phải cô nương! Ta là người của Đoạn Phủ, ngươi gọi ta là Đoạn phu nhân là được!”
“Vậy vừa hay, người bên cạnh Đoạn phu nhân là Đoạn lão gia?”
Dung Nhi Vân suýt bưng tay lên che miệng mà cười.
Lão gia?
Nghe già quá.


Nếu ai không biết còn tưởng Lã Diên Mục sắp gần đất xa trời, ốm yếu gầy nhom đến mức không sử dụng được.
“Cúng đúng!”
Lã Diên Mục kéo nàng, ôm vào trong lòng, gương mặt nguy hiểm nhìn về Vân Cẩn:
“Tuy phu nhân nhà ta là nhân tài xuất thế trong thơ ca.

Nhưng không có nghĩa ngươi có thể thoải mái kết giao.

Hơn nữa, thứ thơ văn tầm thường như vậy, ngâm xong không tự thấy ngượng sao?”
Dung Nguyên Thuần tiến lại, muốn giải vây.
Nhưng còn chưa lên tiếng, nam nhân phong thái trác tuyệt đã đứng ra chặn trước mặt:
“Vậy, vừa hay chúng ta cùng nhau tìm một đề tài cùng ngâm? Ai có thơ hay nhất định không được giấu.

Để buổi hội thơ này vang danh khắp chốn, lưu truyền muôn đời.”
Đám người nhìn hắn hoài nghi, nam nhân lên tiếng tiếp:
“Tại hạ Lã Tô Mạnh, xuất thân từ dòng tộc Hoàng tộc thấp thời xưa.

Gia cảnh lấy buôn bán làm thứ yếu.

Nhưng tại hạ lại vô cùng yêu thích thơ ca, lẻn ra đây mong được cùng các bậc anh tài viết lên huyền thoại.”
Những điều Lã Tô Mạnh nói, không hề là giả, nhưng không mấy phần là thật.
Nếu như Dung Nhi Vân không biết hắn từ kiếp trước, không biết mưu đồ sớm của hắn thì đã bị phong thái ngút trời cùng lời nói mang đầy chân chất này lừa dối đến tin sái cổ.
Vân Cẩn chống tay lên cằm suy tư:
“Không phải Hoàng tộc thời xưa nên giấu họ sao? Ngươi mang danh khắp nơi như này là thấy bản thân sống quá lâu?”
“Không hề! Hoàng Thượng là bậc ái nhân, từ lâu đã hạ xá cho chúng ta.

Hơn nữa, tuy ta mang họ Lã, nhưng sống nhờ buôn bán súc vật, kiếm cơm đủ qua ngày, sao có thể ảnh hưởng tới mắt người khác?”
“Y phục của ngươi vào hạng cao cấp đấy.”

“Đến đây chẳng lẽ lại mặc đồ quá xuồng xĩnh? Thứ này ta đã thuê trong cửa tiệm phía tây, nếu ngươi không tin có thể đến đó kiểm tra.”
Lã Tô Mạnh kiếp trước cũng như vậy.

Lần đầu tiên nàng gặp hắn cũng là câu nói này: nếu Thế Quan vương phi không tin có thể đến đó kiểm tra.

Cũng chính vì dáng vẻ này của hắn, nàng mới xiêu lòng mà đồng ý cho kẻ gián tiếp hại chết Dung gia.
Dung Nhi Vân vỗ tay đầy cao hứng:
“Thôi được rồi! Ngâm thơ thì ngâm thơ, sao nhất định còn điều tra tung tích? Chủ đề lần này là gì đây?”
Hai nam nhân khi trước tiến lại.

Một người bị bệnh ho vài tiếng cho nhuận giọng mới ồm ồm cất lời:
“Chủ đề về mùa xuân thì thế nào? Tuy đây là chủ đề thường thấy, nhưng những cái vốn là thường tình mới khiến sức sáng tạo bị ép đến mức phá bỏ quy tắc, biến hóa càng thêm khó lường.”
“Tại hạ tên Bích Hàn Không, gia cảnh không có gì đáng nói, chỉ là một thân mang bệnh muốn dùng văn thơ giải tỏa nỗi sầu.

Người bên cạnh là tiểu đệ ta tên Thập Thất.

Hắn đến đây chủ yếu muốn chông trừng cái thân bệnh này, mong các vị đừng để ý tiểu tiết.”
Nói trắng ra câu đấy chính là Thập Thất kia không hiểu văn chương, là vịt nghe sấm, dù hắn có nói gì cũng đừng để bụng.
7 người quây thành một vòng lớn, lần lượt suy tư ngâm nga.
Vân Cẩn vừa ngồi xuống chưa kịp nóng mông đã nhanh chóng sợ bị mất phần:
“Đoạn phu nhân! Trong đây chỉ riêng phu nhân là nữ nhân.

Nếu như chúng ta đối trước, sợ rằng phu nhân sẽ chịu nhiều áp lực càng về sau.

Chi bằng phu nhân mở màn, nếu như nào, chúng ta cũng về sau không suy toán.”
Kiếp trước nàng không biết người này, cũng không nhớ có đắc tội với hắn.

Nhưng có vẻ tên này thực sự nhắm vào nàng.
“Nhất niên xuân sắc cửu thập nhất
Phao trịch xuân quang thù khả liên
Phù thế công dang khan điểu quá,
Nhàn đình tiết tự đới oanh thiên.
Trắc thân bất xuất hữu hình ngoại,
Thiên tuế trường ưu vị tử tiền.”

{ trích Mộ Xuân Mạn Hứng - Nguyễn Du.

}
Dứt lời, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, tiếng ca tụng cũng thiếu điều muốn tung hô vang vọng.
Ngay cả Lã Diên Mục cũng gật đầu vài phần cười tươi trong đáy mắt.
Tiếp theo đó là bài của Bích Hàn Không:
“Tại hạ chỉ nghe thơ của Đoạn phu nhân mà mở mang tầm mắt không ít, nay xuất thơ, chỉ mong một phần sánh ngang.”
“Động thiên hồ thượng cảnh,
Hoa thảo giảm xuân dung.
Thượng đề liên sầm tịch,
Thái thanh thì nhất chung.”
{ trích Động Thiên Hồ Thượng - Trần Nhân Tông.

}
Bài thơ chính là nỗi buồn của người bệnh, nỗi bất lực của bản thân.

Một người nương nhờ nơi cửa Phật, một lòng ăn chay hướng thiện, lại bất hạnh mang ham vọng mạnh mẽ đành chôn trong xuân lạnh.
Trong kiếp trước, nếu Dung Nhi Vân nhớ không nhầm, người mang tên Bích Hàn Không này cũng chỉ sống thêm vài năm ngắn ngủi nữa.

Còn không kịp nhìn thấy thuận triều đổi ngôi đã bất lực rời nhân thế.
Không gian ảm đạm đến cuối cùng không chút thay đổi.

Lã Diên Mục nhạt ý phẩy lên chiết phiến:
“Lục dương phương thảo trường đình lộ,
Niên thiếu phao nhân dung dị khứ.
Lâm thương hốt bất ngư,
Trú trướng viễn hành khách.”
Dịch:
“Liễu xanh cỏ ngát hương ngoài lộ
tuổi trẻ ra đi đâu có khó.
Rót rượu mà chưa uống,
Nghĩ thương người chốn xa.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi