VẬN MỆNH? TA NẮM GIỮ!


Phật đường thờ tự đông người tính chẳng hết.

Gia quyến thân quen, thân bằng cố hữu, thậm chí cả những người còn chưa một lần gặp mặt đều tụ tập về đây đông như trẩy hội.
Kiếp trước, cho dù Dung Nhi Vân có quen biết hay nhận sính lễ của Lã Sử Hoành cũng không khiến buổi tiệc hôm nay bất cư láo loạn.
Nén nhang đầu tiên vừa thắp, lễ bái cúi đầu hiếu thảo.

Nén nhang thứ hai chưa kịp hạ xuống, chuyện nàng đắn đo trong lòng bỗng chốc không còn là xa xỉ.
Cửa Dung phủ bị người ta thô bạo mở toang.

Quan binh tứ phía ồ ạt kéo đến, kiếm ngự bên hông, mặt mày sắc lạnh, tứ chi hoang dã rút kiếm chờ sẵn.

Binh đến, đương nhiên không thể thiếu tướng.

Những kẻ tự mình đề cao bản thân luôn biết xuất hiện cuối cùng vời tấm lệnh bài quyết sinh tử trên tay.
“Lệnh Đô sát viện toàn Dung phủ nghe lệnh!”
Đô sát viện? Viện kiểm soát quan lại và án kiện?
Kiếp trước, trong ngày hôm nay quả thực có xảy ra một chuyện quan trọng, nhưng trí nhớ của nàng tuyệt đối không thể sai khi có liên quan đến Đô sát viện.

Là vấn đề xảy ra khác thực hay là vạn nhất một điều nàng không để tâm đ ến?
“Người trong kia? Sao không quỳ xuống nghe lệnh?”
Lúc này, chính nàng mới giật mình tự nhìn vào bản thân.

Khắp nơi đều quỳ rạp xuống đất, một lời ho he cũng không dám.

Vậy mà Dung phủ nàng lại ung dung trầm tư nhìn cảnh sắc biến đổi không thay thái ý.


Đến cả Dung Nguyên Thuần lần đầu tiên xuất hiện tại nơi này, mặt xanh như tàu lá chuối cũng bị Dung Quý An ngăn không cho quỳ.
Dung Quý An tiến lên:
“Nếu ngài đến truyền Thánh Ý đương nhiên ta sẽ quỳ, Dung phủ cũng nhất định sẽ quỳ.

Nhưng ngài lại là người của Đô sát viện, lý nào cần ta quỳ?”
“Phạm tội tày trời không biết ăn năn hối cải lại ở đây lên giọng?”
“Vậy nếu ta quỳ ở đây, ngài có thể gánh vác được không? Đừng nói đến chuyện phạm tội tày trời, Lục Bộ cùng Đô sát viện ngang hàng, ta hành lễ tiếp nhận cũng được coi quá mức nhún nhường.

Nếu không có gì quan trọng, mong người truyền ý để ta có thể nhanh chóng hoàn thành buổi lễ.”
Tên truyền chỉ không thể nói lại một câu, lập tức mặt mày xây xẩm nghiến răng thành tiếng.
Ai mà không biết Đô sát viện tuy được coi là ngang hàng cùng Lục bộ nhưng xét theo sự tin tưởng hay Thánh ý thì đến một cọng tóc cũng không bằng.

Một bên tay phải, một bên tay trái chẳng qua đảm bảo cân bằng.

Nếu nhất quyết cần vứt bỏ, ai có thể chấp nhận mất đi bên tay phải?
Công khoa đó nhanh chóng thay đổi sắc mặt, thái độ chuyển về địch ý thường ngày, dương dương tự đắc lấy ra công văn lớn giọng:
“Ngày 15 tháng giêng, Dung nhị tiểu thư Dung Nguyên Thuần nam trang đến hội thơ.

Tại đây có xảy ra xích mích cùng Cao Tuấn Soái, hai người lời qua tiếng lại vì chuyện Cao Tuấn Soái vạch ra thân phận nữ nhi của Dung Nguyên Thuần.

Vì ôm hận không dứt, cũng trong đêm ngay 15 tháng giêng, Cao Tuấn Soái bị sát hại bằng 5 nhát dao cùn.

Hung khí gây án tìm thấy ngay bên cạnh thi thể.”
“CHỨNG CỚ RÀNH RÀNH NHƯ VẬY, TỘI ÁC THẤU TRỜI, DUNG NGUYÊN THUẦN, NGƯƠI CÒN GÌ ĐỂ NÓI NỮA KHÔNG?”
Dung Nhi Vân còn đang chiêm ngưỡng dáng quỳ không dám ngẩng đầu đầy khó chịu của Lã Tô Mạnh lại bị chấn kình trong phút chốc giật mình lảo bước về phía sau.
Rầm.
Dung Nguyên Thuần mặt tái xanh chân tay bủn rủn ngồi phịch xuống đất, đến cả lắc đầu cũng không biết bày tỏ.

__Muội muội này của ta.

So với ta ở kiếp trước, đúng là còn hiền lành hơn rất nhiều!
Dung Quý An tức giận phủi tay áo:
“Chứng cứ của ngài là thứ gì? Một con dao cùn? Đừng nói nó có thực sự dùng để giết người, nữ nhi nhà ta đến cả việc nghe thấy chuyện còn đứng không vững, làm sao có thể giết người?”
“Chuyện đó sao ta cần quản? Trong lời khai của nhân chứng, Cao Tuấn Soái ngoại trừ bị Dung nhị tiểu thư đắc tội thì không có chuyện gì khác.

Nguyên nhân đơn giản là Dung nhị tiểu thư muốn tới hội thơ, giao lưu mà bỏ qua nữ tiết…”
BỐP!
Dung Châu Ngạn hạ tay phủi phủi liên hồi, thiếu điều muốn truyền thái y lập tức.
“Con hạ tỳ to gan, dám thất lễ với ta? Dung phủ các ngươi quản người cũng giỏi vậy sao? Một kẻ giết người, một con chó điên dám ra tay với Lục Công khoa ta?”
“NGƯỜI Đ U, BẮT LẤY CON TIỆN TỲ KIA CHO TA.

HÔM NAY TA KHÔNG ĐÁNH CHẾT NÓ, KHÔNG HẢ ĐƯỢC CƠN TỨC NÀY.”
Nhưng người của tên Lục Công khoa kia còn chưa kịp lao tới Dung Châu Ngạn, nàng ta đã một bước chạy lùi về phía sau Dung Nhi Vân hồ hởi:
“Tên đó dám ăn nói lung tung về Nhị tiểu thư.

Mõm chó đó không đáng để Vương Phi phải tự mình ra tay.”
Lục Công khoa cau mày:
“Vương phi?”
Tất nhiên hắn không biết nàng là Kim Thiết vương phi.

Hôn lễ của nàng với Lã Diên Mục nói to thì to, nhưng nói bé cũng không kém phần.

Ngoại trừ Lục bộ cùng quan nhất phẩm thì những kẻ nhị, tam phẩm cũng chỉ là nghe được tin mơ hồ.

Binh lính chia làm hai, chạy một mạch tới trước mặt Dung Nhi Vân ý định mang Dung Châu Ngạn đi.

Nhưng còn chưa kịp chạm một tay vào người nàng ta, một tên binh lính đã phải trừng mắt nhìn thanh kiếm trong tay không cánh mà bay mất từ khi nào.
“Sao…sao…nó…nó ở tay ngươi…từ…từ khi nào?”
Dung Châu Ngạn nhếch mép:
“Vậy câu tiếp theo có nên hỏi: đầu của ngươi…từ khi nào mà ở dưới đất?”
Dung Châu Ngạn quay về phía nàng cười tươi:
“Vương Phi! Người thấy nô tỳ học mấy chiêu này thế nào?”
Nhìn một đám nam nhân co rúm lại trước gương mặt lạnh như băng ngàn năm.

Lưỡi kiếm kề trên cổ tên binh lính càng làm nàng phải khống chế cơ mặt không cho bản thân kích động cười thành tiếng.
“Vương phi! Nàng quản người cũng tùy tiện quá mức rồi đấy.”
Giọng vừa cười vừa nói, ý tươi tắn hiện trên gương mặt muốn chiêm ngưỡng thêm vài phần thú vị.

Lã Diên Mục hôm nay mang mặt nạ gỗ sồi, tóc tùy tiện buông thõng sau tấm lưng rắn chắc.

Khí chất vương giả thanh cao cũng khiến người nhìn ngột ngạt khúm núm sợ sệt.
Trong nước Đại Mãn này, có thể không biết mặt rất nhiều người, có thể không được nghe tin đồn rất nhiều chuyện.

Nhưng tuyệt đối không thể không biết tới một Vương gia với mặt nạ che nửa gương mặt.

Càng không thể chưa nghe tới một tin đồn về vị Vương gia lập kết minh với địa ngục, giết người chỉ bằng một ánh mắt không cần lý do.
Tất cả người trong Dung phủ quỳ rạp xuống đất, không có ngoại trừ:
“Tham kiến Kim Thiết Vương!”
Lã Diên Mục ngồi xuống ghế, uống tách trà của nàng đang dùng:
“Vương phi! Người của nàng có vẻ thích đầu của tên binh lính này, da mặt của tên Lục Công khoa kia.

Nàng có đặc biệt thích thêm thứ gì, ta giúp nàng lấy?”
Lục Công khoa co rúm người, mồ hôi lạnh tuôn đầy sống lưng.

Hắn đến đây giải quyết công sự, đâu có tính rước chuyện vào người?

Ai lại ngờ gặp ngay tên bi3n thái?
“Vương gia! Vương phi! Hạ thần chỉ là một quan chức nhỏ, được người để mắt tới da mặt này đúng là phúc phận 3 đời mới tu được.

Nhưng thần là nam tử, da dày lại thô cứng, chỉ sợ vào tay Vương Phi sẽ làm Vương Phi bị đau, khiến Vương phi mất hứng.

Như vậy, tội của thần càng đáng trách.”
“Không sao! Thị nữ của Vương phi cũng là một nhân tài trong nhiều chuyện.

Thị nữ kia có thể kề kiếm lên cổ binh lính Hoàng thành thì cũng có thể làm mỏng da mặt ngươi cho Vương Phi tùy ý.”
Dứt lời, Lã Diên Mục đảo mắt nhìn xung quanh, lại nhìn sang Phú Nghi mà ngắm nghía:
“Vương phi! Làm sao bây giờ, ta không mang theo thuộc hạ, nàng có thể cho ta mượn người của nàng một chút được không?”
“Vương gia nói gì vậy? Người của ta cho ngài mượn thì ngài cũng phải dùng được mới là kiếm tốt.”
“Một cái da mặt, tính gì cần kiếm tốt?”
Phú Nghi một bước đao tới.

Vệt sáng lóe lên, lưỡi đao thẳng tắp vang lên không trung cắt gọt nhẹ nhàng.

Đến khi đao về lại trước ngực bóng loáng, máu tươi hình dấu chéo hiện lên tuôn trào trên gương mặt ướt đẫm.

Lục Công khoa ôm chặt gương mặt, muốn khóc thành tiếng Mán cũng không nổi.
Lã Diên Mục thu lại ý cười chậm rãi nhìn gương mặt bị phế hài lòng:
“Dung phủ có thể là nơi ngươi tùy ý ra vào, thoải mái tuyên ý.

Nhưng đừng quên, Dung Công bộ bây giờ là ai, Vương phi của ta là người của phủ nào.

Tùy ý ngông cuồng, nếu ta có giết ngươi ngay tại đây cũng không kẻ dám ngăn cản.

Một dấu vết trên gương mặt này, coi như nhắc nhở.

Ngươi thấy sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi