VẬN MỆNH? TA NẮM GIỮ!


Ngô Như Hà sáng được đưa tới Dung Phủ, cùng học lễ nghi cùng Dung Nguyên Thuần do một tay Giang Hiểu Nhi đào tạo.

Đến tối quay trở về Thương hội Chí Tranh học xử lý sổ sách.
Thời gian nhuần nhuyễn đến mức bản thân nàng cũng quên mất mình từng là Nhị tiểu thư của Ngô Phủ.

Cũng quên mất thời gian ngang dọc chưa từng suy nghĩ hậu quả khi lấy danh Ngô đại học sĩ theo đuổi Thế Quan Vương tới mức mất hết mặt mũi.

Thậm chí, suýt nữa nàng cũng không nhớ nổi cái họ Ngô này của mình từ đâu mà có, phải đợi tới khi người Ngô phủ đến tận nơi mới sực nhớ lại.
Ngô phu nhân mang theo một đám nam nhân, mặt mày ai nấy một mực hung tơn đứng trước cửa Thương hội Chí Tranh nháo loạn:
“Mau thả người ra đây!”
“Kim Thiết Vương phi bắt cóc con gái nhà lành, không tuân theo Vương pháp, nhất định phải nghiêm trị!”
“Vương gia phạm tội, xử phạt như dân thường.

Đừng nghĩ Kim Thiết Vương có cao công ngất trời, Vương phi liền muốn gì cũng được.

Mau thả tiểu thư nhà ta ra đây.”
Hoài chưởng sự bên trong vừa nghe thấy náo loạn liền chạy ra bên ngoài.

Nhưng cửa còn chưa kịp mở, đám đông hung hăng còn liên tiếp dùng gậy gộc chọc phá, rau củ dưa thối ném đầy dưới đất.

Người qua kẻ lại đi chợ sớm cũng đông đảo kéo vào xem chuyện vui.
“Ngô chưởng sự! Ta thấy bên ngoài người đông phức tạp.

Tốt hơn hết đừng vội đi ra, nên đánh tiếng trước với Lão bản.”
Những chuyện bên ngoài Ngô Như Hà đã thấy rõ hơn cả.
Đám người đó mạnh miệng đến đòi người, nhưng hành động nào giống đòi nàng nửa điểm? Nếu hôm nay thật sự phải quay về Ngô phủ, không biết chừng ngày mai sẽ có cáo phó: Ngô nhị tiểu thư bị Kim Thiết Vương phi bắt cóc, thanh danh tổn hại liền lấy cái chết chứng minh trong sạch.

Đến lúc đó, những người thực sự có ơn với nàng đều chịu tổn thất nặng nề, thậm chí cả trăm cái miệng cũng khó lòng chứng minh.
“MẤY NGƯỜI Ở Đ Y ỒN ÀO CÁI GÌ?”
Ngô Như Hà lo lắng toát mồ hôi, còn chưa kịp nghĩ biện pháp đối phó liền thấy trong đám đông kéo đến là binh lính.

Họ không phải quan binh trong kinh thành mà giống với binh lính từ miền bắc xa xôi theo hầu Kim Thiết Vương trở về Hoàng Thành.
Binh lính dẹp loạn, chia đám người thành hai bên, chính giữa đặt lên kiệu lớn.

Nữ nhân bước xuống kiệu hoạt sắc sinh hương, dung mạo thuần túy pha lẫn nụ cười ngây thơ càng thêm lộng lẫy.

Nàng mang một thân y đỏ rực rỡ trong phố chợ, nổi bật trong đám đông, tôn quý trong lễ tiết thanh thoát đến trước mặt đám người hồ nháo:
“Nói ta nghe xem, ta bắt cóc vị tiểu thư nào trong Ngô phủ?”

Ngô phu nhân trong đám đông hỗn tạp nắm chặt khăn voan trong tay, rơm rớm nước mắt chạy ra:
“Kim Thiết Vương phi! Người đại nhân đại lượng tha cho Như Hà một mạng.

Nó còn rất nhỏ, không hiểu chuyện, vô tình nặng lời đắc tội với người.

Người lại mang con bé về đây, sai bảo trâu ngựa…hu hu hu…con bé là nhị tiểu thư Ngô phủ…hức hức hức…trước nay chưa từng động tay chân vào việc nặng bao giờ…hức hức hức…”
Ngô phu nhân diễn cũng thật thâm tình.
Lúc Dung Nhi Vân còn chưa xuất hiện thì ra hiệu mắng cho đã, mắng cho sung, thậm chí còn mang cả rau quả, trứng thối đến thị uy.

Đến khi Dung Nhi Vân xuất hiện liền ôm chân, bá đùi gào thét khổ sở, vừa kể vừa oan ức.
“Kim Thiết Vương phi! Người là Vương phi cao quý, hạ nhân hầu hạ người là diễm phúc ba đời.

Như Hà cũng có phúc phần rất lớn mới được người để ý tới.

Nhưng nếu ở Đoạn Vương phủ thì thôi đi, đằng này lại…làm trâu làm ngựa tại cái Thương hội này.

Như Hà sớm là tiểu thư khuê các, Vương Phi đối xử với nàng như vậy…sau này biết gả như nào?”
Hóa ra nói cả buổi cũng là vấn đề hứa gả!
Thảo nào quãng thời gian đầu Ngô Như Hà bị nàng mang đi, người Ngô phủ nửa điểm cũng không tỏ thái độ quan tâm.

Đến khi biết nàng ta ở tại nơi này mới một hai tìm tới đòi người.
Dung Nhi Vân nâng cằm Ngô phu nhân, ánh mắt giao nhau ý cười trên gương mặt:
“Vậy Ngô phu nhân nói ta nên làm thế nào?”
Ngô phu nhân thoáng qua có chút sửng sốt.

Có lẽ chưa từng nghĩ Dung Nhi Vân lại có thể dễ dàng nói chuyện tới vậy:
“Chuyện này…Như Hà nàng ta đã xuất đầu bên phố chợ, e rằng tìm được mối hôn sự rất khó.

Nếu như Vương Phi đã đưa nàng đi, chi bằng chịu trách nhiệm với nàng, nâng nàng qua cửa!”
“Chỉ cần nâng nàng qua cửa? Chuyện này cũng đơn giản!”
Bên trong xe ngựa, Lã Diên Mục thần sắc tối tăm, quân phiến trong tay vô thức bẻ gãy:
__Nàng ta cũng to gan quá nhỉ? Một lần còn chưa đủ, lần này còn muốn thay ta nâng kiệu?
Cửa lớn Thương hội Chí Tranh mở tung, Ngô Như Hà như cơn lốc lớn một lực xuất hiện trước mặt:
“Vương Phi! Ta xin người! Làm sao có thể xảy ra loại chuyện này? Ta sớm không còn là người của Ngô phủ, ta với bọn họ không có nửa phần quan hệ, không cần Vương Phi vì ta suy nghĩ.”
Ngô Như Bích cũng từ đâu trong đám đông nhanh chóng xuất hiện.

Nàng ta xinh đẹp theo cách trưởng thành hơn Dung Nhi Vân, nét đẹp kiêu sa trong họa phấn, lời nói lại có phần ôn nhu hiểu chuyện khiến người khác đã nghe liền muốn nghe thêm:
“Như Hà! Sao muội lại ăn nói như vậy? Muội làm ta quá thất vọng! Mẫu thân sinh nặng đẻ đau ra chúng ta mà muội lại vì người bên ngoài cắt đứt quan hệ với Ngô phủ? Muội có biết những chuyện muội gây lên đều do ai gánh vác hay không?”
Nàng ta một câu liền chấm mắt một cái, không biết nước mắt từ nơi nào có thể tuôn trào bi thương đến mức vậy.

“Như Hà! Tỷ biết là do tỷ không tốt, ta đã bảo ban muội không cẩn thận.

Nhưng hôm nay, mẫu thân vì muội mà ở trước mặt bách tính cầu một phần tình, đây chính là tấm lòng phụ mẫu, muội nên khắc cốt ghi tâm.

Sau này, khi muội được gả vào Dung phủ, tỷ tỷ như ta nhất định thường xuyên đến dạy bảo lại muội lễ nghi, không được để Vương Gia, Vương Phi chê cười.”
Bách tính xung quanh nghe được đến đây càng thêm lòng cảm thông sâu sắc.

Nữ nhân trước mặt chỉ cần thấy cũng đủ tuyệt mỹ nhưng không ngờ nàng ta khi khóc càng thêm xinh đẹp tựa tiên tử.
“Vị này chính là Đại tiểu thư Ngô phủ Ngô Như Bích đúng chứ? Đúng như lời đồn mà!”
“Xinh đẹp hiểu chuyện, thông minh lanh lợi.

Tiên nữ như này mà có vị muội muội không hiểu chuyện kia? Thật xấu hổ!”
“Đại tiểu thư Ngô phủ tài năng thập toàn thập mỹ, ai cưới được người như vậy chắc chắn kiếp trước từng cứu thiên địa.”
“Nhị tiểu thư Ngô phủ không hiểu chuyện làm những điều xấu hổ nhưng Ngô Phủ không những không trách cứ, còn một mực cầu tình…Ngô đại học sĩ đúng là có phúc!”

Ngô phu nhân vừa thấy thuận được lòng người liền thêm cao hứng:
“Vương Phi! Người thấy mọi người đều hết lòng ủng hộ…như vậy có nên…sớm chút? Tránh để Như Hà lại không hiểu chuyện!”
Đúng vậy!
Chỉ cần Ngô Như Hà có thể thuận lợi nâng kiệu vào Đoạn Vương Phủ, không biết chừng sự xuất hiện tiếp theo chính là Ngô Như Bích.

Đến lúc đó, chính nàng sẽ thành người dâng Lã Diên Mục cho nữ nhân khác.

Không giống như tai họa từ trên trời rơi xuống như nữ nhân ngày đó xuất hiện cùng Lã Sử Hoành.

Mà tai họa có thể từ chính lúc này.
Nhưng một lần là quá đủ! Một lần nàng không biết là nỗi của Lã Sử Hoành.

Lần thứ hai nàng không biết chính là nỗi của nàng!
Dung Nhi Vân nâng phủi y phục, mặc kệ Ngô phu nhân tuổi đã lớn vẫn quỳ nguyên trên đất cùng Ngô Như Bích dây dưa nước mắt không ngớt với đám người.

Nàng tiến về trước bậc Thương hội Chí Tranh, liền cao hứng:
“Thật ra ta đã đồng ý với Ngô phu nhân nâng Ngô Như Hà - nhị tiểu thư Ngô phủ lên làm thiếp.

Nhưng…”
Nàng dừng lại, ánh mắt mắt xuyên thấu thực muốn nhìn vẻ mặt của người bên trong.
“Nhưng sau đó, ta nhớ ra, Ngô Như Hà – Ngô nhị tiểu thư không may trúng độc đã mất trong yến tiệc của Tuyết Mai Phu Nhân chưa lâu.


Nếu người đã mất, ta lại nâng kiệu nàng ta vào phủ…đây không phải minh hôn sao? Nhưng Kim Thiết Vương…là người chấp nhận minh hôn?”
Minh hôn với người bình thường còn khó khăn chứ đừng nói đến Kim Thiết Vương – diêm la mặt quỷ.

Hắn là người như thế nào chứ? Quyền cao chức trọng thậm chí công cáo lẫn chủ, một chút nữ nhân cũng không thiếu, hà cớ cần phải minh hôn?
Đám đông nghe vậy, lập tức thay đổi thái độ tới chóng mặt:
“Hóa ra Ngô phủ lại là người như vậy?”
“Nếu không nhờ Vương Phi chỉ điểm, không biết chừng chúng ta còn bị đám người kia mê hoặc không rõ thực hư! Ngô phủ đúng là không biết liêm sỉ!”
“Không phải Vương Phi vừa nhớ ra chuyện, không biết chừng sau khi nâng nàng ta qua cửa, Ngô phủ trở mặt liền đem một nữ nhân không còn trong sạch nói thay thế, Đoạn Vương Phủ cũng không cách nào thay đổi.

Ta phỉ!”
“Ta còn nghĩ Đại tiểu thư Ngô phủ dung mạo xuất chúng, tài năng cũng rộng lớn.

Ai ngờ còn có loại tài năng dùng mưu mô ép buộc như vậy.

Đúng là ta mắt chó không nhìn thấy người tài.”
“Nhị tiểu thư Ngô phủ mất vậy mà không làm nổi một đám tang? Che giấu chuyện này? Ngô đại học sĩ cái gì? Ta thấy chính là một đám ô hợp không biết nhân tình!”
Ngô Như Bích không nghe nổi người ta mắng chửi, trực tiếp đứng ra hét lớn:
“Ai cho đám người các ngươi ở đây nói to hô nhỏ? Chuyện của chúng ta như nào lại để đám dân đen các ngươi bàn tán? Cút hết cho bổn tiểu thư!”
Ngô phu nhân nhân lúc loạn còn chưa đến chân, trực tiếp muốn kéo lại càng nháo:
“Ngô Như Hà chết là chết thế nào? Đây không phải nhị tiểu thư Ngô phủ hay sao? Vương Phi đừng ăn nói quá trớn!”
Ngô Như Hà bị mẫu thân kéo lại, y phục rối bời:
“Ngô phu nhân! Chúng ta sớm đã cắt đứt từ lâu, không còn thân mẫu.

Người đừng thấy quan liền bắt quàng làm họ! Ta không nhận nổi chức vị Nhị tiểu thư Dung phủ đâu!”
Ngô phu nhân kéo tay nàng, trực tiếp dẫn đến từng người chỉ mặt:
“Nàng ta có phải Ngô nhị tiểu thư hay không? Gương mặt này có thể là giả hay sao?”
“KHông thể giả! Đây chính là nhị tiểu thư!”
“Cho dù con có bị Vương Phi tẩy não bao nhiêu lần thì con vẫn là đứa con gái bảo bối của ta! Không thể thay đổi.

Con nhất định không được để Vương Phi nói những lời giả dối mà nghĩ rằng chúng ta không yêu thương con.”
Ngô Như Bích bên cạnh cũng phụ họa không thiêu:
“Ngô phủ bề thế lịch sử rất lâu, sao có thể gặp loại chuyện này? Nếu thực sự Nhị tiểu thư đã qua đời, không lý nào đến cả mẫu thân cũng không biết, Ngô phủ không đưa tang 3 năm.

Đây chắc chắn là do người mang âm mưu nói dối.”
Dung Nhi Vân xem kịch cũng thấy hay, không vội vã ngăn cản.
Dù sao kiếp trước nàng chính là nhân vật bi đát trong vở kịch diễn cho người ta xem.

Bây giờ gió đổi chiều, nàng được xem kịch thì không lý nào lại từ chối.
“Ngô nhị tiểu thư đã mất hay chưa ta không biết, nhưng ta chắc chắn vị trước mặt mọi người không liên quan đến Ngô phủ!”
Dung Nhi Vân quay đầu về phía sau.

Giọng nói nhẹ nhàng liền quen thuộc: Dung Nguyên Thuần.

Nàng đang ở Dung phủ, tự dưng xuất hiện tại nơi này có ý gì?
Ngô phu nhân trừng mắt nhìn Dung Nguyên Thuần:

“Ngươi là ai? Ngươi biết chuyện gì mà nói?”
Nhưng nhìn dáng vẻ này, lại thêm Ngô Như Bích thì thầm vào tai, hiển nhiên Ngô phu nhân liền nhận ra người vừa nói:
“Dung nhị tiểu thư! Người bôn ba bên ngoài đã lâu, thường xuyên xuất đầu lộ diện cũng là chuyện thường tình.

Nhưng người bây giờ đã trở về Dung phủ, nên làm đúng lễ nghi của tiểu thư khuê các, không nên học theo Vương Phi!”
Dung Nhi Vân cũng không ngờ vị muội muội nhút nhát này xuất hiện.

Nhưng người đã đến rồi, nên để nàng ta phô bày những thứ bản thân mình có, tiện thể cũng xét việc tương lai nàng chuẩn bị cho Dung Nguyên Thuần.
“Thuần Nhi! Sao muội lại biết nàng ta không liên quan đến Ngô phủ?”
“Trong thiên hạ này người tên Ngô Như Hà không thiếu, gương mặt này cũng không đặc biệt, lại còn khá phổ biến.

Nhưng nhị tiểu thư Ngô phủ chỉ có một người, duy nhất một dòng máu cao quý.

Nếu đã giống nhau như vậy, không bằng xét máu nghiệm thân, phải hay không chỉ cần một khắc là biết.”
Ngô Như Hà có chút run rẩy hỏi lại:
“Trích máu nghiệm thân?”
Nhưng như vậy không phải là chứng minh nàng chính là nhị tiểu thư Ngô phủ hay sao? Mọi chuyện vừa mới êm đềm đã liền thay đổi?
Dung Nhi Vân tiến lại một bước, mang theo bát nước:
“Như Hà! Trích máu nghiệm thân này…cô có tin ta không?”
Nàng tin Dung Nguyên Thuần nhưng chẳng nhẽ Dung Nguyên Thuần lại không nhớ?
“Ta…ta…”
Lời còn chưa nói hết câu, đầu ngón tay truyền lại cảm giác đau đớn, máu tươi nhỏ xuống bát nước đọng lại vị tanh.
Dung Nguyên Thuần đỡ lấy bát nghiệm thân, dịu dàng trong từng bước đi, dáng vẻ thướt tha uyển chuyển đến trước mặt Ngô phu nhân:
“Ngô phu nhân! Chắc danh gia vọng tộc như Ngô phủ không muốn nhận một nữ tử không đàng hoàng về làm nhị tiểu thư đúng chứ?”
“Không…cái này…”
“Chỉ là trích máu, sẽ không đau đớn.

Hơn nữa như vậy liền giải quyết đủ hiểu lầm.

Nếu như vị cô nương này chính là nhị tiểu thư Ngô phủ không phải Đoạn Vương Phủ phải đưa cho phu nhân lời giải thích hợp lý sao? Còn nếu không phải…chỉ là chút hiểu lầm nhỏ, dễ dàng bỏ qua! Đúng chứ!”
“Cái này…”
Dung Nhi Vân nhìn vào binh lính, người trong kiệu gật đầu.

Lập tức binh lính xuất hiện, cứa xuống một giọt máu.
Gương mặt Ngô phu nhân tái mét.

Không khí muốn ná thở xung quanh càng khiến nhiệt độ hạ thấp đến kinh ngạc.
Một người trong đám đông nhốn nháo không rời mắt bát nước, lập tức hét lớn:
“Không hòa vào nhau! Không hóa vào nhau! Vị cô nương này không phải tiểu thư Ngô phủ!”
“Hóa ra Ngô phủ thực thấy người sang bắt quàng làm họ?”
Dung Nguyên Thuần đặt bát nước trước mặt đám đông, mỉm cười nhẹ nhàng:
“Nếu đã chứng thực được vị cô nương này không phải người Ngô phủ, hiển nhiên mọi sự hiểu lầm đã được xóa bỏ.”
“Nhưng việc Ngô phu nhân đã làm hôm nay, không phải chỉ quay về là có thể về đơn giản.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi