VÂN NÊ

Edit: An Tĩnh


Vân Nê bị Lý Thanh Đàm kéo ra khỏi con hẻm đó, nghiêng ngã lắc lư mấy chục mét liền. Từ đầu đến cuối cậu không hề buông tay cô ra, lòng bàn tay lạnh như băng dán chặt vào cổ tay cô, dần dần hơi nóng cũng lan sang.

Vành mũ chắn hầu hết tầm nhìn. Cô cúi thấp đầu, nhìn cái bóng đen phản chiếu dưới đất, trái tim đập loạn xạ như hình với bóng.

Trong và ngoài con hẻm tựa như hai thế giới vậy.

Bên ngoài biển người ùn ùn kéo đến, hoàng hôn rợp trời, náo nhiệt mà sầm uất. Bên trong bẩn thỉu mục nát, vô số tội ác, tệ nạn sinh sôi và lan tràn trong các góc tối. 

Vân Nê và Lý Thanh Đàm đứng trên con phố.

Một chiếc xe cảnh sát đậu ở đầu con hẻm cách đó không xa. Ánh đèn lóe lên giống như thanh gươm sắc bén, xé tan lớp vỏ bọc sóng yên biển lặng giả tạo trong hư không, lộ ra sự xấu xa và hỗn loạn ẩn náu trong đó.

Người đi đường dừng lại vây xem từng lớp từng lớp. Mọi người thường rất hứng thú với những chuyện không liên quan đến mình.

Lý Thanh Đàm thôi nhìn, ánh mắt lướt qua tay cô, sau đó thấp giọng hỏi: “Đây là quà chị chuẩn bị cho Tống Chi à?”

“Hả?” Dường như lúc này Vân Nê mới lấy lại tinh thần, tiếp đó cũng cúi đầu nhìn, “Mua lúc trước, em tặng nó cho em ấy giúp chị nha.”

Cô giơ tay lên đưa cho cậu.

“Mua cái gì vậy?” Lý Thanh Đàm nhận lấy, thuận miệng hỏi thăm.

Vân Nê: “Bút máy, chị cũng không biết nên tặng gì cho em ấy mới ổn.”

“Rất ổn rồi, chữ em ấy xấu nên cần luyện thêm.” Lý Thanh Đàm giơ tay đội mũ bóng chày lên đầu mình, vành mũ che kín mặt mũi.

Cậu quay đầu nhìn về phía đầu hẻm, sau đó mới quay lại nói với Vân Nê: “Không phải chị còn học tiết tự học tối sao, mau về đi.”

“À, vậy chị về đây, em chúc Tống Chi sinh nhật vui vẻ giúp chị nhé.”

Cậu “ừ” một tiếng, nghĩ đến gì đó lại nói: “Đúng rồi, cho em mượn điện thoại chị chút.”

Vân Nê không suy nghĩ nhiều, móc điện thoại trong túi ra đưa cho cậu, “Làm gì vậy?”

“Lưu số điện thoại lại.” Lý Thanh Đàm nhanh chóng nhấn dãy số, sau khi gọi một cuộc mới trả điện thoại lại cho cô, “Em không hay vào QQ, sau này có chuyện gì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho em.”

“Được.”

“Được rồi, chị về học đi.” Lý Thanh Đàm quơ quơ hộp quà trong tay, “Em cảm ơn món quà của chị thay Tống Chi trước.”

Cô cười một tiếng: “Không có gì.”

Lý Thanh Đàm không nói gì thêm nữa, đứng tại chỗ nhìn cô đi vào trong trường học rồi mới xoay người đi đến trạm xe buýt.



Vân Nê trở lại phòng học, chuyện xảy ra bên ngoài liên quan đến trường học đã được truyền vào.

Phương Miểu để điện thoại xuống, hóng hớt nói: “Tớ nghe Dương Di Văn nói ngoài trường học có người đánh nhau. Cảnh sát đến tận nơi, vừa rồi cậu đi ra ngoài có nhìn thấy không?”

Sắc mặt Vân Nê không thay đổi, gật đầu nói: “Có thấy.”

“Là học sinh trường chúng ta sao?”

Vân Nê nhớ lại khi nãy trong lúc vội vàng, cô có nhìn thử. Mấy người kia không mặc đồng phục, còn người nằm dưới đất thì…..

Tình cảnh khi đó quá hỗn loạn, Lý Thanh Đàm lại xuất hiện đột ngột nên cô không nhìn rõ. Lời nói ra lúc này cũng chỉ là nửa đoán nửa xác định: “Chắc không phải đâu, trong mấy năm nay có rất ít học sinh của Tam Trung đánh nhau.”

“Cũng đúng, nếu họ thật sự là học sinh của Tam Trung thì những ngày tới chúng ta sẽ sống không tốt đâu.” Phương Miểu than thở: “Với tính khí của chủ nhiệm Vu, haiz.”

Vân Nê mở sách, có hơi không yên lòng.

Sau khi buổi tự học tối kết thúc, học sinh xông ra sân trường như thủy triều. Vân Nê và Phương Miểu dắt xe ra ngoài trường học, nhìn qua con hẻm kia theo bản năng.

Chân tướng của chuyện xảy ra lúc sẩm tối hôm nay đã được truyền ra hoàn toàn.

Là mấy học sinh của trường nghề thu “phí bảo kê” của mấy học sinh trường học gần đó, đẩy người ta vào trong hẻm đánh một trận.

Nếu không có người đi ngang qua thấy rồi báo cảnh sát thì e rằng tính chất của sự việc sẽ còn tồi tệ và nghiêm trọng hơn.

Vân Nê vừa vui vừa sợ khi nghĩ lại chuyện đó. Sau khi tách nhau ở giao lộ với Phương Miểu, cô xoay người đi đến quán BBQ.

Có lẽ là vì mới xảy ra chuyện như vậy vừa nãy nên tối nay quán BBQ buôn bán ế ẩm vô cùng, vì vậy cô cũng được tan làm sớm.

Trên đường đạp xe về nhà, Vân Nê cảm nhận được rõ nhiệt độ ở Lư Thành đang giảm xuống. Trong làn gió đêm mang sự hơi lạnh rùng mình, tay và mặt cóng đến mức đỏ ửng lên.

Về đến nhà, cô vội vã tắm rửa. Lúc đang ngồi ở bàn làm bài thi, cô cứ thất thần, nhớ lại chuyện xảy ra lúc sẩm tối.

Vân Nê nhớ đến đoạn đường nghiêng ngã lảo đảo kia.

Bóng lưng thiếu niên cao ráo và mạnh mẽ như một vách tường cao lớn, đứng lặng trước người cô một cách vững vàng, che mưa chắn gió cho cô.

Cô vò vò mái tóc còn hơi ướt, đẩy tất cả những hình ảnh lung tung trong đầu ra, vùi đầu cố ép bản thân vào trạng thái học tập.

Ngày tiếp theo, hội thao được tổ chức theo lẽ thường. Chỉ là chủ đề nóng mọi người thảo luận không còn là về cuộc thi mà tất cả đều là chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Có người bảo có vài học sinh đánh người ta xong thì chạy mất, không bắt được toàn bộ.

Còn những học sinh còn lại sau khi bị bắt thì sống chết không thú nhận. Người bị đánh cũng cắn chặt răng không thừa nhận mình bị đánh vì không đưa phí bảo kê, chỉ nói là một trận mâu thuẫn nhỏ dẫn đến đánh nhau mà thôi.

Đủ mọi phiên bản được lan truyền, quan một cũng ừ, quan tư cũng gật.

Vân Nê ngồi một bên, ngẩn người lắng nghe. Lúc radio thông báo đến nơi điểm thi nhảy cao để điểm danh cũng không nghe thấy, may mà sau đó Phương Miểu đến kịp thời nên cô mới không bỏ lỡ cuộc thi.

Phương Miểu không nhịn được hỏi: “Cậu sao vậy, từ tối hôm qua đã bắt đầu mất tập trung rồi, có chuyện gì đã xảy ra à?”

“Không có, có thể là gần đây đi làm thêm nên mệt mỏi thôi.” Vân Nê cởi áo khoác đồng phục ra để Phương Miểu dán số thứ tự lên sau áo mình.

“Vậy hay là cậu đừng làm nữa, bây giờ lớp mười hai rồi, chương trình học nặng lắm. Thời gian vốn đã không nhiều, cậu đừng để đến lúc nào đó bản thân thật sự sụp đổ đấy.”

Vân Nê “ừ” một tiếng, “Tớ sẽ chú ý.”

Phương Miểu biết có khuyên cũng vô dụng nên không nói gì thêm nữa, cầm áo của cô đi đến bên cạnh, “Cố lên nha, nếu nhảy qua không được thì thôi, không đáng để ngã xuống đất rồi mất mặt đâu.”

“….”

Vân Nê đi đến vị trí của tuyển thủ. Ánh mặt sáng buổi sáng đầu thu không quá gắt, nhưng rất sáng chói. Cô nghiêng đầu tránh nắng, nhưng lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám người.

Ánh mắt hai người đối diện nhau trong không trung.

Lý Thanh Đàm mỉm cười với cô, cánh môi mấp máy.

Khoảng cách không quá xa nên Vân Nê có thể thấy rõ cậu nói cố lên. Cô gật nhẹ đầu, sau đó thôi nhìn và thở một hơi dài.

Mặc dù Vân Nê không có kinh nghiệm trong việc nhảy cao nhưng thành quả của việc huấn luyện cấp tốc trước đó cũng xem như có hiệu quả, không xảy ra sự cố gì.

Cuộc thi kết thúc, Phương Miểu cầm áo của cô chạy đến, cười rất vui vẻ, “Tớ mới vừa hỏi giáo viên, cậu được hạng năm đó.”

Hiển nhiên đây là một kết quả không ngờ đến. Vân Nê mặc áo khoác vào, lại nhìn vào trong đám người theo bản năng nhưng tại vị trí lúc đầu lại là một khuôn mặt xa lạ.

Cô cúi đầu cài khóa kéo, “Đi thôi, không phải lát nữa cậu phải bắt đầu thi chạy tiếp sức 400m sao?”

“À đúng đúng đúng đúng, suýt thì tớ quên mất!” Phương Miểu gấp gáp chạy đến điểm thi để điểm danh, Vân Nê cũng bị cô ấy kéo chạy theo.

Gió từ bốn phương tám hướng thổi đến.

Lý Thanh Đàm trở lại lều của lớp mình, Tưởng Dư mới thoát khỏi ván bài xấu vừa rồi, “Xem đàn chị thi xong rồi à? Sao rồi, có hạng gì không?”

Lý Thanh Đàm nhớ lại, thờ ơ nói: “Cũng tạm được.”

Tưởng Dư khom người lấy chai trước trong thùng bên cạnh, “Tớ hỏi thăm chuyện đánh nhau hôm qua cho cậu rồi. Đúng là có mấy người bỏ chạy, cộng thêm người bị đánh không thừa nhận mình bị cướp tiền nên đến cuối cùng chỉ có thể lấy lý do đánh nhau vì chuyện tư ảnh hưởng đến an ninh trật tự của xã hội để giam mấy ngày thôi. Tác động không lớn lắm.”

Nói đến đây, Tưởng Dư vẫn còn có hơi không tin, “Cậu là người báo cảnh sát thật đấy à?”

“Vô tình nhìn thấy thôi.” Lý Thanh Đàm cầm một quả quýt trên bàn rồi lột vỏ, không nói tại hiện trường lúc ấy còn có người thứ hai.

Tưởng Dư lo lắng nói: “Họ không thấy cậu chứ?”

Môi trường bên trường nghề kia không tốt, học sinh xấu vẫn chưa đủ để hình dung đám người kia. Học sinh bình thường nhìn thấy tránh còn không kịp, rất sợ liên lụy dính dáng đến họ.

“Không chắc lắm.” Lý Thanh Đàm cúi đầu lột xơ quýt, cho đến khi sạch sẽ hoàn toàn mới cho vào miệng, “Chờ xem sao, xem mấy ngày nay có chuyện gì hay không đã.”

Tưởng Dư tiền tài như biển: “Có muốn tớ thuê vệ sĩ cho cậu không?”

Lý Thanh Đàm buồn cười, “Không đến mức đó.”

Tưởng Dư nhún vai một cái, dáng vẻ tùy cậu vậy.



Chạy tiếp sức 400m nữ là cuộc thi cuối cùng vào buổi sáng.

Phương Miểu vốn không giỏi chạy bộ chứ đừng nói đến cuộc thi chạy cần bộc phát sức lực cực lớn trong một đoạn đường ngắn như thế này, dốc toàn lực cũng chẳng ăn thua gì.

“Tớ thật sự không muốn chạy nữa.” Phương Miểu dựa cả người trên vai Vân Nê, thở hồng hộc: “Đúng là muốn chết thật.”

Vân Nê đỡ cô ấy. Vừa nghĩ đến 800m chiều này, chân cô đã bắt đầu mềm nhũn.

“Haizz.” Cô thở dài một hơi.

Buổi trưa Phương Miểu không muốn ăn gì, Vân Nê đưa cô ấy về phòng học, Mà cô cũng lười đi ra ngoài nên lấy bánh mì mua hồi sáng chưa ăn từ trong túi xách ra, tạm bợ qua một bữa cơm trưa.

Nữ sinh trong lớp vẫn còn bàn tán về chuyện đánh nhau ngày hôm qua. Vân Nê lấy tai nghe đeo lên rồi gục xuống bàn ngủ bù.

Lúc thời gian nghỉ trưa sắp kết thúc, Lưu Hải Nghị đến phòng học. Dặn dò mọi người buổi tối tan học phải về nhà sớm, không được la cà rong chơi bên ngoài.

Vân Nê bị Phương Miểu đánh thức, “Đi thôi, đến thao trường.”

Cô chưa ngủ đủ, vừa cụp mắt vừa bị Phương Miểu lôi đi về phía trước. Ánh mặt trời vào buổi chiều gắt hơn, phơi nắng một lúc mà cả người đã trở nên mệt mỏi.

Chạy 800m bắt đầu vào lúc bốn giờ chiều, Phương Miểu và mấy nữ sinh ngồi trong lều đánh bài. Còn cô tìm một vị trí trong góc, ụp áo khoác đồng phục trên mặt, ngủ say sưa.

Lúc tỉnh lại thì đã hơn một giờ, không biết Phương Miểu đã đi đâu. Bài để trên bàn bị gió thổi rơi đầy đất.

Vân Nê ngồi ngây người tại chỗ một hồi, bên ngoài lều người đến người đi, để lại những tiếng cười nói.

Đột nhiên cô cảm thấy mệt mỏi không nói ra được, vùi đầu gục xuống bàn. Cả người trông cũng uể oải không có tinh thần.

Không biết qua bao lâu, trong radio thông báo các tuyển thủ đến điểm thi chạy 800m nữ để điểm danh. Vân Nê ngẩng đầu lên, đứng dậy đi ra ngoài.

Hội thao đã đến hồi kết, không có sự náo nhiệt và hào hứng như lúc mới bắt đầu. Mặt trời lặn về Tây, có đôi chút vắng lặng khó hiểu.

Vân Nê điểm danh xong thì Phương Miểu cũng từ các nơi thi đấu khác chạy đến, “Sao điểm danh nhanh quá vậy, không phải bốn giờ mới bắt đầu sao?”

“Hình như những hạng mục khác kết thúc khá sớm nên cũng đẩy lên sớm.” Vân Nê không mặc áo khoác đồng phục, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.

Gió thổi qua còn cảm thấy hơi lành lạnh.

Cũng may cuộc thi bắt đầu rất nhanh.

Vân Nê chạy xen lẫn trong đám người, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa cao, thoáng đung đưa qua lại theo bóng dáng của cô.

Cô và Phương Miểu là kẻ tám lạng người nửa cân trong phương diện chạy bộ này.

Miễn cưỡng chạy xong toàn bộ lộ trình, Phương Miểu đỡ cô đến ngồi xuống sân cỏ bên cạnh, “Cậu chờ tớ chút, tớ về lấy nước cho cậu.”

Cổ họng cô khô khốc khó chịu, chỉ gật đầu, không lên tiếng nói gì.

Nhiệt độ lúc sẩm tối không còn cao nữa, nhưng Vân Nê vừa đổ mồ hôi nên áo sơ mi dán sát sau lưng. Lúc này gió thổi qua, lạnh lẽo vô cùng.

Cô cúi đầu hắt hơi hai cái, đột nhiên có một chiếc áo khoác đồng phục phủ lên vai cô. Ánh sáng trước mắt cũng bị chắn lại hơn phân nửa.

Lý Thanh Đàm hơi ngồi xổm xuống, “Sao chỉ có một mình chị vậy?”

“Bạn học về lấy nước rồi.” Ánh mắt Vân Nê và cậu nhìn thẳng vào nhau. Có lẽ cậu vừa mới vận động xong, cả người tràn đầy hơi nóng giàu sức sống, đôi mắt vừa đen vừa sáng.

Cậu nhìn số thứ tự dán sau lưng cô, cười hỏi: “Chạy sao rồi?”

“Tạm được.”

“Tạm được.” Cậu lặp lại lời nói của cô, còn nói: “Hạng ba đếm ngược à?”

“…” Vân Nê mím môi dưới, “Em có xem chị chạy hả?”

Lý Thanh Đàm “A” một tiếng, giơ tay chỉ về phía sân bóng rổ ngoài trời ở vạch đích của đường đua, “Vừa rồi em chơi bóng ở đó.”

“À.”

Cậu đứng lên ngay trước mặt cô. Bóng dáng cao ráo, ngăn cản ánh sáng và gió thổi đến từ đối diện.

Nhiệt độ lúc sẩm tối đầu thu không tính là quá cao, cậu chỉ mặc một chiếc áo tay ngắn. Gió thổi qua khiến áo dán sát vào cơ thể, bao quanh vòng eo gầy mà cường tráng của cậu.

Vân Nê ngồi xếp bằng trên sân cỏ. Áo khoác đồng phục phủ trên vai vừa rộng rãi vừa ấm áp, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, xen lẫn hương chanh thoang thoảng.

Cô đưa tay cầm nhẹ một góc áo, vẫn là cảm giác quen thuộc khi chạm vào vải, mềm mại, rõ ràng. Nhưng cô buông tay ra rất nhanh, hơi ấm trong lòng bàn tay thoáng cái đã biến mất.

Lý Thanh Đàm đứng đó, cúi đầu xuống nói: “Bạn học gọi em rồi. Đàn chị, em đi trước đây.”

“Này —–“ Cô kéo áo khoác đứng lên, “Áo của em này.”

“Chị cứ mặc đi, buổi tối tan học em đến tìm chị lấy lại.” Lý Thanh Đàm không cho cô cơ hội chối từ, xoay người đi mất.

Phương Miểu từ xa chạy đến, đưa chai nước cho Vân Nê, sau đó nhìn chằm chằm bóng lưng của nam sinh và hỏi: “Người đó là ai vậy?”

“Lý Thanh Đàm.”

Phương Miểu có ấn tượng với cái tên này, “Đàn em lớp mười một kia à?”

Vân Nê uống một ngụm nước, “Ừm.”

“Áo khoác đồng phục này cũng là của cậu ta à?”

Cô gật đầu.

Phương Miểu “hừ” một tiếng, “Không phải cậu ta muốn theo đuổi cậu đấy chứ?”

Vân Nê bác bỏ: “Không thể nào đâu.”

“Sao lại không thể chứ.” Phương Miểu nói: “Tất cả mọi việc đều có thể xảy ra.”

“Tớ không thích tình yêu chị em.”

Phương Miểu vẫn lặp lại câu kia: “Tất cả mọi việc đều có thể xảy ra.”

“….”

Đi đôi với sự kết thúc của cuộc thi cuối cùng thì hội thao của Tam Trung cũng hạ màn một cách viên mãn.

Sau khi lễ bế mạc, lớp mười và lớp mười một vốn có thể hoạt động tự do nhưng vì chuyện xảy ra bên ngoài trường học ngày hôm qua nên phải ở lại trường để tự học.

Tiết tự học tối, Lưu Nghị Hải sinh hoạt lớp về chuyện lần này và kì thi giữa kì vào tháng sau. Tiếp đó lại cho cán sự các môn phát bài thi ôn tập cho họ.

Làm xong gần hết thì cũng vừa khéo đến giờ tan học. Vân Nê thu dọn cặp sách, nhìn áo khoác đồng phục mình nhét trong hộc bàn, sau đó cũng lấy ra.

Đi ra khỏi phòng học đã thấy Lý Thanh Đàm đứng ở cửa cầu thang, thấy cô đi ra, cậu kêu một tiếng, “Đàn chị.”

Phương Miểu nói mình đi trước. Vân Nê không ngăn lại, nhìn cô ấy đi xa, sau đó đi đến đưa áo lại cho nam sinh, “Cảm ơn nhé.”

“Không có gì.” Lý Thanh Đàm nhận lấy, “Đi rồi chứ?”

“Ừm.”

“Chị về bằng cách nào.”

“Đạp xe.” Vân Nê dừng lại, “Nhưng có thể chị sẽ về trễ chút.”

“Hửm?” Lý Thanh Đàm cũng dừng bước.

“Buổi tối chị còn phải đi làm thêm.” Vân Nê đi một mình đến bậc thang cuối cùng rồi mới quay đầu nhìn bóng dáng đứng trên cầu thang, “Lý Thanh Đàm.”

Cậu ngẩng đầu.

Đèn điểu khiển bằng âm thanh trong hành lang âm thầm tắt đi sau một lúc lâu không nghe tiếng động. Thiếu niên chìm trong bóng tối, ánh trăng nhàn nhạt từ ngoài chiếu vào, đáp xuống đầu vai cậu.

Vân Nê nghe thấy giọng nói của mình.

Lạnh nhạt và hời hợt hệt như ánh trăng trong trẻo và lạnh lùng trên cao vậy.

“Em về đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi