VẠN NGƯỜI GHÉT CẬU TA NGHĨ THÔNG SUỐT RỒI


Tống Vân Hồi nở nụ cười.

Cam Tử trong lòng cậu muốn vươn móng vuốt tới bức ảnh, cậu liền bắt lấy vuốt nhỏ của nhóc, cúi đầu hỏi:
"Mèo nhỏ trong này đáng yêu không nào?"
Cam Tử kêu miao miao.

Bên dưới khung ảnh màu xanh lá còn có một khung ảnh với những cảnh hoa nhỏ mềm mại màu cam, bên trong là ảnh chụp riêng của Cam Tử.

Bé mèo hoa hướng dương đang ôm lấy cái đuôi bự của mình mà nheo mắt li3m láp.

Tống Vân Hồi nhìn bức ảnh một cái, lại nhìn thêm một cái, sau đó dùng sức xoa xoa đầu mèo nhỏ, "Con trai ngoan, sao con lại đáng yêu vậy chứ!"
Mèo nhỏ dường như biết bản thân rất đáng yêu, lại nũng nịu kêu thêm hai tiếng.

Ý cười trong đôi đồng tử nhạt màu của Tống Vân Hồi càng thêm đậm, cậu ôm bé mèo cùng hai khung ảnh đứng dậy lên lầu.

Công việc của hôm nay gần như đã sắp hoàn thành, chỉ còn mỗi phần kết thôi.

Tuy trong lòng có thêm một bé mèo không an phận, nhưng tốc độ gõ phím của Tống Vân Hồi vẫn không trì trệ.

Lúc gõ xong một ký tự cuối cùng, điện thoại đặt bên cạnh liền vang lên.

Là cuộc gọi WeChat, Trần Thần gọi tới.

Đối phương có việc hay không có việc đều chỉ gửi tin nhắn WeChat cho cậu, đây vẫn là lần đầu tiên gọi thẳng tới.

Nghĩ đến khả năng đối phương có việc gấp gì đó, cậu trực tiếp nhận máy ngay.

"Mẹ nó cậu thấy video trên mạng chưa cậu không sao chứ cậu vẫn ổn chứ?"
Khoảnh khắc nối máy với bên kia thì một trận súng máy thình lình ập tới khiến Tống Vân Hồi buộc phải dời điện thoại cách xa tai mình một chút, lát sau cậu ghé mắt nhìn lại avatar của đối phương trên di động.

Là Trần Thần không sai mà.

Cậu thử thăm dò hỏi một câu: "Anh gọi nhầm người hả?"
Hôm nay cậu vẫn luôn làm ổ ở nhà, gần đây cũng không bị bệnh hay xảy ra chuyện gì hết, không đến mức tin tức truyền đến trên mạng lại còn để Trần Thần nhìn thấy chứ.

Khả năng duy nhất là đối phương gọi nhầm rồi.

"Ể?"
Giọng điệu kích động của đối phương hơi khựng lại, "Hôm nay cậu không lên mạng?"
"Ừm.

"
Tống Vân Hồi đáp một tiếng, nói, "Hôm nay phải làm việc, sao thế?"
Cuối cùng cũng ý thức được tình huống của cậu, Trần Thần đơn giản thuật lại chuyện video một lần.

"Hửm?"
Tống Vân Hồi nói, "Vậy mà còn có cả video à.

"
Cậu có hơi ngạc nhiên, nhưng không nhiều, cũng không có ý định đi xem video.

Trần Thần hỏi: "Tôi thấy đầu cậu bị đập vào mõm đá, không sao chứ?"
"Đã là chuyện rất lâu về trước rồi, tôi mà có sao thì còn ở đây tán gẫu với anh được à?"
Liếc nhìn thời gian trên máy tính một cái, cậu hỏi, "Chơi game không?"
"Chơi!"
Đề tài chuyển hướng dễ như ăn cháo.

Click mở game, tiện thể đeo headphone lên, Tống Vân Hồi nhìn màn hình máy tính, nhấp nhẹ một ngụm café.

Tối nay người onl game ngoài ý muốn không nhiều lắm, như thể đều đã đi vây xem chuyện gì khác vậy.

Các cư dân mạng quả thật đều đang dồn hết sự chú ý vào một chuyện khác.

Video giám sát vừa mới tung ra, người của các nền tảng khác ngay lập tức ngửi thấy mùi lưu lượng, sau khi đơn giản cắt nối biên tập một hồi lại phối thêm quả văn án và nhạc nền nữa liền tung ra, bắt đầu quá trình nằm không kiếm nhiệt.

Càng ngày càng nhiều người chú ý đến sự việc này, nếu một sự việc càng lúc càng nhận được nhiều sự chú ý thì các chi tiết nhỏ lại càng không thể giấu nổi.

[Xem đi xem lại video mười mấy hai chục lần, cuối cùng cũng có sức phát ngôn đây!
Mời xem video từ đoạn 0:54 – 1:16, lúc người trợ lý sản xuất kia xách thang đi qua, quần áo bên trong lớp áo khoác của anh ta có lộ ra, tuy có hơi mờ nhưng có thể nhìn thấy trên đó có in biểu tượng ngôi sao năm cánh màu đen, đó là thứ nhất nhất; thứ hai, hãy ghi nhớ kỹ đôi giày của anh ta.

Sau khi đã nhớ kỹ đề xuất mọi người đến trang cá nhân của @Tiểu Nhị đoàn làm phim xem thử bài Weibo anh ta đã đăng 6 tháng trước rồi tiến hành so sánh một chút, sẽ có bất ngờ đó.

]
@Tiểu nhị đoàn làm phim chính là người trợ lý sản xuất trước đó đã nói nhìn thấy Tống Vân Hồi ra tay đẩy người.

Khi đó anh ta nói năng rất hùng hồn, lý lẽ đanh thép, bảo rằng bản thân chỉ muốn nói ra chân tướng, dù có mất việc cũng không nuối tiếc.

Chính vì bài đăng Weibo kia mà lượng người theo dõi anh ta tăng lên chóng mặt, mặc dù về sau đã lục tục mất đi một số do anh ta không tiếp tục đăng Weibo nữa, nhưng con số vẫn cực kỳ ấn tượng.

Bài Weibo kia khi xưa lẫm liệt bao nhiêu thì hiện tại lại dối trá nực cười bấy nhiêu.

Vì đối phương không đăng Weibo nữa nên các cư dân mạng vừa lướt xuống liền dễ dàng tìm thấy bài đăng 6 tháng trước.


Là một bức ảnh trông rất bình thường, hẳn là sau khi tan làm liền tiện tay chụp một bức, kèm theo caption [Đổ mưa rồi, hy vọng mau phát tài].

Chủ thể của bức ảnh là gấu quần bị mưa xối ướt, nhưng có lộ ra một góc áo, giày cũng lộ ra hơn phân nửa.

Ngôi sao năm cánh màu đen, đôi giày y hệt trong video!
[??? Clm, sao không hy vọng mau đột tử á]
[Đạ mú! Mày sống mà không cảm thấy hổ thẹn hả?]
[Nếu Tống Vân Hồi không nhảy xuống cứu người thì mày chính là sát nhân đấy thằng lz! Lại còn không biết xấu hổ mà động kinh ở đây!?]
[Là có người sai khiến sau lưng đúng không, lưu lượng của bài Weibo này lại không thể giúp anh ta phát tài, ngoại trừ nhận được sự chú ý, đều không thu được lợi ích gì]
[Cảm thấy có người sai khiến +1, nếu không có lợi, ai dám làm loại chuyện này chứ?]
[Tùy tiện đoán bừa là Tống Tử Thư, kịch bản hào môn máu chó tui thích xem nhất]
[Tin tức mới nhất anh ta đã từ chức và rời khỏi đoàn làm phim rồi, đây là sau khi phát tài xong liền bỏ của chạy lấy người à (cười nhẹ)]
[Chuyện này đã không còn là lăng xê thất bại nữa, đây mẹ nó chính là giết người và vu oan giá họa đó!]
[Sau lưng chắc chắn có người thao túng luôn, mẹ nó ngẫm nghĩ kỹ lại liền thấy sợ hãi các thứ, tên này bị sử dụng như một công cụ, chúng ta cũng có khác dell gì nó đâu?]
[Xong rồi xong rồi, drama này nối tiếp drama kia, tối nay đừng hòng ngủ nữa, sáng mai sao tui đi làm nổi đây]
Cộng đồng mạng vẫn đang nhảy nhót tưng bừng trên ruộng dưa, Trần Thần thì đang vui vẻ tổ đội cùng Tống Vân Hồi.

Lúc chơi game một mình, anh ta luôn bị mắng đến mức không dám mở mic, nhưng khi chơi cùng Tống Vân Hồi, anh ta cứ việc diễu võ dương oai mà gà thôi.

Anh ta rất thích cảm giác này nên khi chơi game cùng cậu luôn thích chạy loạn khắp nơi, Tống Vân Hồi cũng chạy loạn theo anh ta.

Hai người đều không quan tâm thắng thua, Trần Thần vừa chơi vừa tán gẫu cùng cậu, thuần thục mà làm gà.

Tống Vân Hồi trò chuyện cùng anh ta nhưng đồng thời cũng để ý đến tình hình trong game, chốc chốc lại nhắc nhở Trần Thần chú ý an toàn.

Bọn họ không để ý thắng thua, nhưng không có nghĩa đồng đội của bọn họ không để ý, nếu cúng mạng cho team địch quá nhiều, phỏng chừng có cậu hay không có cậu thì Trần Thần vẫn bị mắng đến không dám mở mic mất.

Hiện tại bọn họ đã tám đến chuyện sau khi cậu nhập viện.

Trần Thần thay mình vào đó, tiếp đó phát biểu cảm nghĩ: "Nằm viện rất buồn chán nhỉ.

"
Nếu đổi thành anh ta, đoán chừng có bị què cũng phải lết ra khỏi bệnh viện đi chơi.

"Có chút.

"
Tống Vân Hồi điều khiển chuột gõ phím đánh bại kẻ địch đang lặng lẽ sáp tới, nói, "Lúc đó phần lớn thời gian đều dành để ngủ.

"
Sau khi tỉnh lại rất nhiều lúc cậu ngồi ngẩn người, thi thoảng nhìn thấy bệnh nhân và người nhà bọn họ ngoài cửa sổ thì ngẫu nhiên nảy sinh cảm hứng, sẽ viết một hai đoạn nhạc không điệu.

Nói tóm lại khoảng thời gian đó sinh hoạt của cậu khá bình thản và không mấy thăng trầm.

Trần Thần thở dài: "Nếu lúc đó đã quen biết cậu thì tốt rồi.

"
Tiếng gõ phím lạch cạch của anh ta không ngừng vang lên, "Khi đó tôi vốn không làm gì, nếu ở gần, tôi đã trực tiếp chuyển máy tính bàn tới chỗ cậu, tan ca liền tới tìm cậu chơi game chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao.

"
Trần Thần càng nghĩ càng thấy khả thi, "Mấy thứ quà thăm hỏi kia cậu cũng không ăn hết, tôi qua đó vừa hay giúp cậu giải quyết, một mũi tên trúng hai con chim.

"
Tống Vân Hồi chẳng ừ hử gì.

Nghĩ đẹp ghê, cậu làm gì có quà thăm hỏi nào.

Chuyện cậu nằm viện tận hai tháng không hề truyền ra ngoài, bản thân cậu cũng không nói với ai, chỉ có khi tán gẫu cùng thầy giáo cố vấn có lỡ buột miệng nói ra một lần mà thôi.

Thầy cố vấn ở khá xa, thêm vào trên tay còn có công việc nên tới thăm cậu được, chỉ gửi tặng hoa và giỏ trái cây đến cho cậu.

"! ! "
Bàn tay gõ phím hơi khựng lại.

Tống Vân Hồi đột nhiên nhớ lại, lúc bản thân nằm viện hình như có người từng thăm hỏi cậu.

Đồ vật thì có nhưng người lại không thấy đâu.

Cách ba đến năm hôm y tá sẽ xách một giỏ trái cây vào, nói có người gửi ở quầy nhờ chuyển đến cho cậu.

Đều là hoa quả cậu thích ăn, phân lượng vừa vặn, vừa ăn xong giỏ này lại tới một giỏ khác.

Nhưng người gửi tặng trái cây là ai đến tận bây giờ cậu vẫn không biết.

Tên họ không biết, tướng tá không biết, tuổi tác cũng không biết nốt.

Tống Vân Hồi không tìm hiểu quá sâu.

Đối phương không nói có lẽ không muốn để cậu biết mình là ai.

Vì thế cậu cũng không miễn cưỡng tìm hiểu.


Khoảng thời gian đó cậu không có hứng ăn trái cây lắm nhưng ít nhất cũng có chút chuyện để làm, lúc buồn chán có thể nhẩm tính thử thời gian giỏ trái cây tiếp theo tới, hiện tại nhớ lại cũng không tính là đơn điệu.

Hai người vừa tán gẫu vừa chơi game, bất tri bất giác đã đến giai đoạn cuối game, Trần Thần rất hiếm khi sống đến thời khắc huy hoàng của giai đoạn cuối, anh ta quyết định tắt mic thao tác.

Anh ta chơi rất nghiêm túc, nhưng nghiêm túc chết cũng rất nhanh.

Tống Vân Hồi chia buồn một câu nén bi thương.

Trần Thần siết chặt nắm đấm, "Không sao, lần sinh tử kế tiếp, tôi nhất định sẽ cười đến cuối cùng.

"
Bởi vì tinh thần không chịu khuất phục nhất định phải cười đến cuối cùng của Trần Thần mà đêm nay bọn họ đã chơi game rất lâu.

Tống Vân Hồi đã thức khuya thành thói, nhưng Trần Thần không được, anh ta là một tên nô lệ của tư bản, sáng sớm mai còn phải đi làm chấm công, vì thế chỉ đành rưng rưng offline.

Trong phòng trở nên an tĩnh, chơi game thôi mà trên người cũng vã chút mồ hôi, Tống Vân Hồi đứng dậy bắt đầu lục tìm đồ ngủ trong tủ quần áo, tắm táp một cái rồi trực tiếp bò lên giường ngủ.

Hôm nay vẫn là một ngày chìm vào mộng đẹp.

Mấy ngày kế tiếp vẫn như mọi khi, lúc Ăn Cỏ cập nhật Weibo cậu liền click vào xem ngay, xem xong vẫn đều đặn gõ 6 chữ [ha], sau đó không xem gì khác nữa, trực tiếp thoát khỏi Weibo.

Gần đây cậu liên tục bắt gặp tên mình trên đủ loại tin tức đề xuất, thanh thế to lớn, khí thế hừng hực.

Nếu là lúc trước, đoán chừng sẽ bị nói là chiêu trò PR lồng lộn gì cho coi.

Cậu không biết vì sao mấy người này lại muốn hâm nóng chuyện cũ, cũng không hứng thú lắm với việc vì sao vẫn còn người quan tâm tới chuyện quá khứ.

Có thể đằng sau mỗi một tin tức đề xuất vẫn là những lời chửi rủa đếm không xuể, cũng có thể có người đang dần lên tiếng thay cậu, cũng có khả năng cậu đã giành được một chút ủng hộ và yêu thích mà trước đây cậu vẫn luôn nỗ lực giành lấy.

Nhưng những điều đó bây giờ đã không còn quan trọng nữa.

Mặc lên người chiếc áo khoác dày cộm, đội mũ lên, Tống Vân Hồi đứng dậy nhìn mình trong gương một hồi, sau đó quyết định trùm luôn mũ áo khoác lên đầu.

Khẩu trang, mũ lưỡi trai lại thêm mũ áo khoác, cậu bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra là một người.

Rất tốt.

Sờ sờ mèo nhỏ bên chân, cậu nói: "Con trai ngoan, ba đi đón cha con đây.

"
Vốn dĩ Tần Thư nên về vào hôm trước rồi, nhưng sau khi quay xong lại phải bay đến nơi khác một chuyến, hôm nay mới bay về.

Cam Tử cọ cọ cậu, sau đó tự mình chạy đi uống nước.

Cầm lấy chìa khóa, Tống Vân Hồi trực tiếp ra khỏi cửa.

Hiện giờ đã hoàn toàn vào đông, có người ngại phiền phức, trực tiếp tròng áo khoác lên đồ ngủ đi dạo loanh quanh trong công viên tiểu khu, thấy Tống Vân Hồi bọc mình thành cái bánh chưng cũng không lấy làm lạ gì.

Đường phố vào mùa đông xác thực rất khó nhìn thấy toàn diện gương mặt của một người.

Từ nhà đến sân bay cần một khoảng thời gian, Tống Vân Hồi ra khỏi cửa sớm nên lúc đến sân bay liền phát hiện sớm gần nửa tiếng đồng hồ.

Nơi Tần Thư ra đã ngồi chật kín người, không còn chỗ trống nào khác, vì thế cậu tùy ý tìm một chỗ trống trong sảnh lớn ngồi xuống, đặt chuông báo thức, sau đó mở Tiêu Tiêu Lạc ra chơi.

Game này rất thích hợp để giết thời gian.

Cậu chơi được vài ván thì bỗng có một người ngồi xuống bên cạnh.

Tống Vân Hồi nhìn cậu ta một cái.

Không phải vì gì khác, chủ yếu là trời lạnh như vậy mà đối phương chỉ mặc hai kiện quần áo mỏng manh, trông rất phá cách.

Cũng rất lạnh.

Cậu ta đang run cầm cập.

Trong tay cậu ta còn ôm theo một cái banner màu sắc sặc sỡ, rất chói mắt, cũng theo đó mà run rẩy lắc lư theo tần suất rùng mình của cậu ta, nhìn qua càng chói mắt hơn.

Thấy đối phương cứ mãi run rẩy không ngừng, Tống Vân Hồi vốn trang bị một thân quần áo ấm áp cũng dần thấy lạnh theo, cậu đề nghị:
"Trong sân bay có điều hòa nhưng bên này không có, cậu hãy sang bên kia! "
Cậu còn chưa kịp nói xong thì đối phương đã nhìn qua, như thể đang xác nhận gì đó.

Sau khi đối phương xem xét xong, bèn vừa run rẩy vừa nhét banner trong tay mình vào tay cậu, sau đó liếc nhìn bốn phía, nói:
"Có thể nhờ cậu cầm giúp một chút không? Cái này rất quan trọng, tui còn muốn Quả Tử kí tên lên nữa cơ! ! Nhưng bụng tui có! ! có hơi đau, muốn đi toilet.

"
Tống Vân Hồi muốn nói bụng cậu ta đau có thể là do bị lạnh dẫn đến đau, mặc thêm lớp áo nữa sẽ đỡ hơn.


Nhưng động tác của đối phương rất nhanh, đáp một tiếng cảm ơn xong liền đứng dậy mạnh mẽ khom lưng, cầm lấy cái túi vẫn luôn không rời tay cấp tốc vọt đi.

"! ! "
Tống Vân Hồi nhìn banner trong tay, rơi vào trầm mặc ngắn ngủi.

Banner màu sắc sặc sỡ, cực kỳ bắt mắt và tràn đầy cá tính, hai chữ [Thành Quả] siêu to khổng lồ bên trên càng khiến người ta có hơi không nỡ nhìn thẳng.

Có lẽ là do sự độc đáo của banner này mà xung quanh có không ít người ghé mắt nhìn sang, ngay khoảnh khắc cậu chú ý thấy liền dời mắt, vờ như không có việc gì.

***
Trên máy bay, Tần Thư đang cho tay vào chiếc túi sưởi ấm màu hồng, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cách một lối đi, người đại diện hết nhìn túi sưởi trong tay anh lại liếc nhìn anh, âm thầm ê răng, sau đó hỏi: "Sau khi xuống máy bay cậu dự định thế nào?"
Rõ ràng là một tên không sợ lạnh, từng chịu đựng được cả cái lạnh trong vùng núi, bây giờ lại giả vờ giả vịt sưởi ấm tay trên máy bay cơ đấy.

Tần Thư quay đầu qua nhìn anh ta, "Có người tới đón tôi.

"
Rõ ràng vẫn là vẻ mặt vạn năm không đổi kia, nhưng người đại diện lại vô cớ cảm thấy ngứa mắt.

Trợ lý ở hàng sau lặng lẽ dựng tai lên, nhưng cuộc trò chuyện đến đây đã kết thúc, không có sau đó nữa.

Tầng mây ngoài cửa sổ chậm rãi lùi về sau.

Máy bay dần dần hạ cánh, những người khác đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, Tần Thư cúi đầu gửi tin nhắn.

Bên kia hẳn là đang có việc nên không xem di động, lại yên tĩnh một hồi, mãi vẫn không đợi được tin nhắn của đối phương, anh lúc này mới cất điện thoại.

Cuối cùng máy bay cũng dần tiếp đất.

Mọi người lần lượt xuống máy bay, bên tai truyền đến tiếng động vang trời.

Đây là sân bay song đường băng, cách một khoảng, một chiếc máy bay khác cũng dần hạ cánh, tiếng động chính là phát ra từ đó.

Người đại diện không để ý đến máy bay sát vách, mà càng để ý đến tình hình bên trong sảnh chờ hơn.

Trước khi đến cửa ra anh ta cách một lớp kính thủy tinh quan sát một lúc, vẻ mặt khẽ thay đổi, ý thức được có gì đó không đúng.

Người trong sảnh quá nhiều, tụ tập chen chúc đứng tại cửa ra.

Trợ lý theo tới cũng chú ý thấy, liền nhíu mày, "Lịch trình lẽ ra không nên bị lộ mới đúng.

"
Bọn họ luôn làm rất tốt trong việc bảo mật lịch trình công việc, đổi máy bay cũng hiếm khi gặp phải tai nạn lộ lịch trình.

"Cũng có khả năng không phải lịch trình của chúng ta bị lộ.

"
Sắc mặt người đại diện thoáng nghiêm túc, "Trước hết hãy đợi đã, tôi đi hỏi xem hôm nay có người nổi tiếng nào xuống máy bay không.

"
***
Hiện giờ Tống Vân Hồi đang đứng trong dòng người đông đúc, mới chơi được nửa ván Tiêu Tiêu Lạc đã phải cất di động vào túi.

Trong tay cậu vẫn còn đang ôm banner mà người kia đã phó thác cho cậu, banner rất lớn, hình chữ nhật, có góc cạnh, cậu sợ quơ trúng người khác, vì thế chỉ đành giơ cao lên một chút.

Tình hình bây giờ quả thật có hơi ngoài ý muốn, cậu đang bị đám người xô xô đẩy đẩy về phía trước.

Mấy phút trước cậu vẫn đang ngồi trên ghế chơi Tiêu Tiêu Lạc, lúc hơi ngẩng đầu lên liền phát hiện sân bay có hơi khang khác.

Cụ thể mà nói thì người trở nên nhiều hơn, đặc biệt là khu vực gần chỗ cậu ngồi.

Những người khác đều cầm theo banner cổ vũ, trông vừa kích động vừa khẩn trương.

Tuy bản thân chưa từng trải qua nhưng cậu cũng biết loại hoạt động đi đón thần tượng xuống máy bay đang thịnh hành giữa mấy fan hâm mộ này.

Trên banner của mấy người khác đều in Thành Quả hoặc là tên thân mật mà các fan hâm mộ dùng để gọi Thành Quả, dễ dàng nhìn ra bọn họ đến đón ai.

Tống Vân Hồi cảm thấy bản thân không nên tiếp tục nán lại nơi này nữa.

Lúc cậu đứng dậy và đang định rời đi, kết quả lại bị một tên fan hâm mộ nhiệt tình kéo lại, nói:
"Cậu đi nhầm hướng rồi, Quả Tử ra bên này cơ mà.

"
Sức lực của người kia mạnh ngoài ý muốn.

Đối phương cũng đang xách một tấm banner, nói với cậu: "Banner này của cậu trông rất dụng tâm đó nha, nếu đi nhầm hướng mà bỏ lỡ cơ hội gặp Quả Tử thì khóc chết mất.

"
Tống Vân Hồi giải thích với cậu ta: "Cái này không phải do tôi làm, là người khác! ! "
Cậu còn chưa kịp nói xong thì đám đông đột nhiên la hét chói tai, hoàn toàn sục sôi hẳn lên, triệt để lấn át giọng nói của cậu.

Biển người sôi trào, phía sau vẫn còn rất nhiều người chạy tới, tiếng la hét xuyên qua màng nhĩ đâm thẳng vào đại não, cậu bị vây hãm trong biển người, đại não nháy mắt trống rỗng.

"! ! "
Chuyện sau đó đã phát triển thành ra như vầy.

Đứng trong đám người, dù cho xung quanh đang la hét ầm ĩ, Tống Vân Hồi vẫn có thể cảm nhận được điện thoại trong túi bắt đầu rung rung.

Chuông báo thức cậu đặt đang reo.

Biển người vẫn đang tràn về phía trước, cậu đứng tại chỗ chỉ có thể thành vật cản đường người khác, vào lúc này cũng không có cách nào lùi về sau, bất đắc dĩ bị người ta xô đẩy về phía trước.

Cậu cố gắng quay đầu lại nhìn, nhìn xem Tần Thư đã xuống máy bay hay chưa, nhưng banner mà người hâm mộ giơ lên xung quanh đã che khuất tầm mắt của cậu.

Đám đông vô tình đưa đẩy cậu càng lúc càng gần phía trước.


Trong tiếng huyên náo ầm ĩ, cậu nghe thấy có người hỏi:
"Cần ký tên không?"
Giọng nói xa lạ.

Nhưng có hơi quen tai.

Thành Quả đứng trước mặt đang nhìn cậu, những fan hâm mộ khác vẫn đang hô hoán, dường như khựng lại thêm một giây chính là lãng phí vô cùng to lớn.

Những người khác đều đang chú ý, không làm chút biểu thị thì không được, màng nhĩ và đại não đều hơi đau rồi, Tống Vân Hồi bèn kéo banner thấp xuống chút, nói: "Hãy ký lên bên trên, cảm ơn.

"
Bàn tay cầm bút của người trước mặt không dấu vết khựng lại, cúi đầu nhìn một cái, sau đó lưu loát ký tên mình lên.

Đối phương ký xong thì tiếp tục đi về phía trước, đám người cũng di chuyển theo.

May mà lần này cậu ta đi sang một bên khác, rất nhiều fan hâm mộ đều chạy theo qua bên đó khiến bên này không còn chen chúc đến độ không thể nhúc nhích như trước nữa, tuy vẫn đông nhưng cậu đã có thể lùi về sau vài bước.

Trong đám đông chen chúc hỗn loạn áo khoác và mũ cuối cùng cũng không thể kiên trì nổi mà bị tụt xuống phân nửa, Tống Vân Hồi vừa dịch về chỗ cũ vừa quay đầu.

Lần này không có mấy tấm banner ngăn cản, cậu thành công nhìn thấy cảnh tượng ở một bên khác của sân bay.

Nhìn thấy những người đang xuất trạm.

Nhìn thấy Tần Thư.

- -Đồng thời còn giao lưu ánh mắt với đối phương.

Tống Vân Hồi vốn muốn nở nụ cười, kết quả nhớ đến banner kèm theo cả chữ ký vẫn đang trong tay mình.

"! ! "
Cười không nổi nữa.

Cảm thấy đầu càng đau hơn rồi.

***
Sau khi xác nhận hôm nay Thành Quả sẽ xuống máy bay ở sân bay này, xác định đám đông kia đều tới vì cậu ta, người đại diện lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó quyết định nhân lúc đám người kia đều dồn hết sự chú ý sang bên đó mà rời khỏi sân bay càng sớm càng tốt.

Kết quả vừa đến sảnh lớn, bước chân của Tần Thư liền dừng lại.

Bọn họ cho rằng đối phương đã nhìn thấy người tới đón, cả đám nhìn trái ngó phải một vòng nhưng không hề nhìn thấy người nào có dáng vẻ giống tới đón người cả.

Vì thế bọn họ thuận theo tầm mắt của Tần Thư nhìn qua, liền nhìn thấy đám đông đến tận bây giờ vẫn còn rất náo nhiệt ở đằng kia.

Người đại diện nói: "Cậu nhìn bên kia làm gì! ! "
Lời chưa kịp nói xong toàn bộ đều mắc kẹt ngay cuống họng.

Trong đám đông có người quay đầu lại.

Đối phương mặc một chiếc áo khoác màu trắng sữa, rất cao, đặc biệt bắt mắt trong đám người.

- -Trình độ bắt mắt cũng chỉ kém mỗi tấm banner bảy sắc cầu vồng trong tay cậu thôi.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Quan trọng là đối phương vừa quay đầu liền đối mắt ngay với bọn họ bên này.

Bọn họ quay đầu nhìn Tần Thư, dù chỉ là chút biến hóa nhỏ xíu nhưng bọn họ vẫn nhìn ra được vẻ mặt anh thoáng thả lỏng.

Người đối diện cuối cùng cũng tránh thoát khỏi đám người, phản ứng đầu tiên chính là chỉnh lại áo khoác và mũ.

Đối phương chạy bước nhỏ tới, Tần Thư cũng đồng thời cất bước tiến lên.

Đám người đằng sau nghoẹo cổ nhìn, kết quả nhìn nửa ngày vẫn chỉ nhìn thấy mắt của người ta, lại còn là nửa bên, còn lại đều bị chiếc mũ bên trên che khuất.

Bọn họ vốn nên rời đi, ai về nhà nấy, mẹ ai nấy tìm, kết quả không một ai chịu nhúc nhích, nội tâm ai nấy đều ngứa ngáy khó chịu (mí ba nì bà tám ghia)
Lúc ý thức được bản thân cần phải rời đi, bọn họ liền cố gắng dịch nhẹ vài bước.

Vài bước đúng nghĩa đen.

Bọn họ nhìn thấy người đối diện dùng cánh tay không cầm banner vẫy vẫy tay, có vẻ như đã hô lên gì đó, nhưng thanh âm không lớn, bị tiếng la hét phía sau lấn át hết thảy.

Nhưng dường như Tần Thư nghe thấy rất rõ, nhịp bước rõ ràng tăng nhanh hơn.

"Tần Tiểu Thư.

"
Thấy Tần Thư càng lúc càng gần, Tống Vân Hồi hô lên một tiếng, biết nơi này là sân bay, nên cậu không gọi lớn lắm.

Đối phương vẫn đang đến gần, gần đến độ cậu có thể nhìn rõ từng hoa văn nhỏ nhặt trên quần áo anh.

Bàn tay dày rộng nóng bỏng bắc lên đôi vai cậu, cậu nghe thấy anh hỏi:
"Vừa rồi chen chúc có bị thương ở đâu không?"
Tống Vân Hồi xoa trán, hên mà Tần Thư không trực tiếp hỏi cậu cậu vậy mà cũng có sở thích đu idol, tiếp đó cậu liền giải thích rõ ràng đầu đuôi câu chuyện như này như kia cho anh nghe.

"Vậy đợi lát nữa tôi đi gửi banner cho bên nhận đồ thất lạc và giải thích tình hình với bọn họ một chút rồi chúng ta cùng nhau về.

"
Đã gần nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy cậu trai kia quay lại, cậu cũng không chắc nếu cứ tiếp tục đợi thì cần phải đợi thêm bao lâu nữa.

Nói thì nói thế nhưng Tống Vân Hồi lại thoáng nghiêng đầu, nhìn về phía đám người đại diện cũng đang nghiêng đầu nhìn về phía này cách đó không xa, hỏi:
"Có cần chào hỏi bọn họ một tiếng không?"
- -
Ahihi tui đã quay trở lại >.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi