VĂN PHÒNG THÁM TỬ NHỊ LAM THẦN



Lúc mọi người đều dồn sự chú ý vào chiếc KIA trắng kia, chiếc Chery màu bạc rẽ qua hướng ngược lại lặng lẽ rời đi.
Trên xe, Hàn Châu nhìn vết thương của chú Bồi một chút, sắc mặt ông đã tái nhợt vì mất máu quá nhiều.
Hàn Châu nói với A Sinh: “Đưa di động cho tao.”
“Sao thế?” A Sinh vừa lái xe vừa đưa di động cho Hàn Châu.
Hàn Châu tắt máy, lấy sim điện thoại của A Sinh ra, “Đường link coi clip sex hẳn là có virus, chúng ta bị theo dõi rồi.”
“Đ* mẹ.” A Sinh trải qua sự cố liên tiếp, đầu óc có chút hỗn loạn, cũng không kịp nghĩ lại.

Anh ta nhìn Hàn Châu tắt điện thoại của mình, lấy sim điện thoại ra.
A Sinh nói lớn: “Tới chỗ thằng thọt sao?”
Thằng chọt là bác sĩ, có phòng khám riêng, thường xuyên khám bệnh trị bệnh cho anh em bọn họ.

Nhưng không biết thằng thọt có chữa được vết thương hiện tại của chú Bồi không.
“Nó còn đáng tin không?” Lúc Hàn Châu nói lời này thì nhìn về phía chú Bồi.
Ban đầu Kim Bồi Thụ không nói chuyện.
Hàn Châu lại hỏi ông ta: “Là ai nổ súng?”
A Sinh nghe thấy câu này vội nói: “Thằng Cát kia ở phòng khách với chúng ta suốt.”
“Là thằng Lượng hay thằng Tuyền?” Hàn Châu hỏi.
Kim Bồi Thụ nháy nháy mắt, cố sức mở miệng nói chuyện.

Hàn Châu nhanh chóng cúi đầu xuống cẩn thận nghe.
“…Không…tôi….” Mép miệng chú Bồi giật giật, gần như không phát ra âm thanh, Hàn Châu hoàn toàn không nghe thấy ông ta nói gì.
A Sinh ở phía trước kêu: “Ổng nói gì vậy?”
“Đến chỗ thằng thọt trước đi.” Hàn Châu nói.

Anh sờ mạch trên cổ chú Bồi, sau đó lục lọi trên người chú Bồi, sờ trúng điện thoại nằm trong túi áo trên của ông.
Cầm điện thoại, anh thấy chú Bồi đang theo dõi anh.

Tuy cặp mắt kia bởi vì trọng thương sắp chết không có thần thái, nhưng ánh mắt lộ ra dưới mí vẫn còn vài phần sắc bén trước đây.
Hàn Châu làm như không nhìn thấy, anh kéo tay chú Bồi qua, dùng vân tay ông mở điện thoại di động.

Lúc anh bấm vào lịch sử cuộc gọi của chú Bồi, tìm kiếm mấy người liên hệ trước đó.

Mới nhìn không ai có cái tên nào đặc biệt, Hàn Châu giơ di động lên trước mặt chú Bồi, lướt qua danh bạ hỏi ông: “Tôi nên liên hệ với ai, làm sao để tôi giúp chú?”

Kim Bồi Thụ không nhìn điện thoại, nhưng lại nhìn chằm chằm Hàn Châu.

Ông phẫn nộ vì Hàn Châu đụng vào điện thoại của mình.
Hàn Châu lại nói với ông: “Chú không thể chết.

Chú Bồi, ráng chịu đựng.

Không thì các anh em phải làm sao? Tôi nên liên lạc với ai, công ty xảy ra chuyện thế này, dù sao cũng phải có người nắm cục diện, chú nói cho tôi, nên tìm ai?”
A Sinh rất khẩn trương nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, cũng đang chờ chú Bồi nói.

Bọn họ mạo hiểm nhiều như vậy để cứu ông ta ra, dù sao cũng phải lấy lại được gì đó.
Kim Bồi Thụ vẫn nhìn chằm chằm Hàn Châu.
Hàn Châu cũng nhìn ông ta.
A Sinh ngồi ở phía trước chờ hồi lâu vẫn không thấy được chút động tĩnh nào phía sau, không khỏi truy vấn: “Ổng nói cái gì, chúng ta phải làm sao?”
“Ổng chết rồi.” Hàn Châu nói.
Anh nhìn cặp mắt nhìn chăm chăm mình từng chút từng chút mất đi sự sống, cuối cùng vẩn đục như trời đen.
“Hả!” A Sinh quả thực muốn điên.
Hàn Châu sờ lên mạch cổ của chú Bồi, xác nhận: “Ông ta chết rồi.” Anh đưa tay vuốt đôi mắt đang nhìn chằm chằm của ông lại.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Cũng không thể ôm cái thi thể này chạy khắp nơi.
“Địa chỉ lần trước chú Bồi cho bảo chúng ta đi chôn Băng ca.”
“Tao nhớ.”
“Lần trước chúng ta không dùng, lần này dùng đi.”
A Sinh: “…”
“Tin chú Bồi chết tạm thời đừng để lộ ra ngoài.

Chúng ta xử lý ông ấy cho tốt.

Tìm chỗ nào thay quần áo rồi ngủ một giấc cho ngon.

Đêm nay cảnh sát chắc chắn sẽ có hành động lớn.

Ngày mai chúng ta nghỉ ngơi khỏe, tỉnh táo, não thông rồi, hiểu rõ tình huống một chút rồi quyết định xem làm thế nào.”
A Sinh không nói lời nào, anh ta đánh tay lái, hướng về địa điểm lần trước chú Bồi chỉ định.
Hàn Châu ngồi ở ghế sau trầm mặc một hồi lâu, sau đó lấy điện thoại chú Bồi gọi.
Số anh bấm là của Tiểu Hồng, trong điện thoại của chú Bồi đã lưu lại, để tên là Tiểu Hồng.
Hàn Châu bấm vào, tiếng đổ chuông vang lên hồi lâu, lúc này Tiểu Hồng mới nghe máy.
Hàn Châu không nói chuyện trước, anh nghe thấy tiếng Tiểu Hồng trong điện thoại: “Chú Bồi, có chuyện gì không?”
Hàn Châu chờ mấy giây.
Tiểu Hồng lại kêu: “Chú Bồi?”
Hàn Châu lúc này mới nói: “Là tôi, Tiểu Hồng, là tôi.”
Nghe thấy Hàn Châu lại có thể tìm Tiểu Hồng, A Sinh nhíu mày, liếc mắt nhìn Hàn Châu trong kính chiếu hậu.

Ánh mắt Hàn Châu đụng mắt anh ta trong kính chiếu hậu, Hàn Châu thản nhiên nhìn anh ta.
“Đêm nay xảy ra chuyện rồi.

Tôi phải nói với em một tiếng, mấy ngày này sợ là không tiện tìm em.

Ừm, tôi ở với chú Bồi.

Di động của tôi không dùng được, số bị theo dõi.

Về sau em đừng gọi số kia nữa, đừng liên hệ tôi.

Tôi thu xếp ổn rồi, an toàn xong sẽ tìm em.”
A Sinh thu hồi mắt, chăm chú lái xe.
Hàn Châu vẫn nhìn gương chiếu hậu, nhìn mình trong kính: “Chú Bồi bị thương, tôi cứu được chú ấy rồi.

Là người trong công ty làm, không biết bọn họ còn muốn làm gì, nếu có người tới tìm em, em cẩn thận một chút, đừng phản ứng gì với họ.

Chuyện tối nay sẽ rất ồn ào, sẽ lên tin tức.

Cảnh sát sẽ tới rất nhiều.

Đường phố chắc chắn cũng sẽ truyền tin… ừm, tùy em, tôi không còn chuyện gì, chỉ là báo bình an cho em.”
Hàn Châu cúp điện thoại rất nhanh, sau đó tắt điện thoại của chú Bồi, lấy sim điện thoại ra.
A Sinh nhìn động tác của anh một chút, hỏi: “Tìm nó làm gì, nó nói gì rồi?”
“Nghe có vẻ cô ta không biết chuyện này.


Nhưng ai biết được, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.” Hàn Châu dừng lại, “Còn có thể liên lạc với ai trong công ty nữa?”
A Sinh im lặng một hồi: “Mấy đứa quen đều không còn nữa rồi.”
Hàn Châu ừm một tiếng, âm cuối kéo hơi dài, không quen thì thời điểm này cũng không cần thiết phải liên lạc.
Trong tòa nhà cũ, Nghê Lam cầm súng mạo hiểm vào trong, cô cẩn thận quan sát, lầu hai đã sập một nửa, không phát hiện người sống.

Bên ngoài sân trước càng lúc càng nhiều người tụ tập, Nghê Lam lui trở về tránh để người khác phát hiện.
“Tra được thông tin xe rồi, là một chiếc xe hãng taxi.” Lúc này Tôn Triết Ngôn nói, “Thông tin người thuê xe phải liên lạc công ty bên kia mới biết được.

Hai chiếc điện thoại kia tắt rồi, đã mất tín hiệu.”
“Ừm.” Nghê Lam tiến vào căn phòng nhìn giống phòng làm việc.
“Cảnh sát đến rồi.” Tôn Triết Ngôn lại nói.
“Con nghe tiếng xe cảnh sát rồi.” Nghê Lam nhanh chóng xem một lần nữa, không thấy đồ điện tử nào.

“Lam Diệu Dương đâu?”
“Lam tổng đang đuổi theo chiếc KIA trắng kia.”
Trên đường, chiếc Mercedes Benz việt dã ép sát chiếc KIA màu trắng.
“Dừng xe!” Trâu Úy hét to về hướng chiếc xe kia.
Chiếc KIA trắng kia rơi vào chỗ kẹt, lợi dụng đường dành cho người đi bộ tìm lối thoát.
Tiếng còi xe cảnh sát vang từ xa lại gần, giáp kích trước sau.

Chiếc KIA lao về phía trước như điên, đụng vào hàng rào chắn vườn hoa, cả chiếc xe bay lên, đụng lên trên thùng xe một chiếc xe khác ở phía trước, lao về trước, phá tan một chiếc xe cảnh sát đang chắn đường nó, sau đó mất khống chế hoàn toàn, đập mạnh xuống đường.
Không biết thứ gì trong xe rớt ra, lúc rớt xuống đất kêu rầm một tiếng, mà cốp xe phía sau phát ra một tiếng nổ nhỏ, ngay sau đó ngọn lửa bốc lên, khói đặc vây quanh, lửa càng cháy càng lớn.
Nhân viên cảnh sát trong chiếc xe bị tông hư nhanh chóng xuống xe lui vào khu vực an toàn.
Một tiếng ‘ầm’, chiếc xe kia nổ mạnh, lúc này hẳn là lửa vào bình xăng.
Ba chiếc xe cảnh sát đuổi tới, vây quanh từ xa.
Lam Diệu Dương và Từ Hồi đều ngừng xe.

Từ Hồi chạy xuống xe nhìn, giơ điện thoại lên chụp.

Lam Diệu Dương ôm một bình chữa cháy to từ trên xe xuống, chạy vội tới cạnh xe, mở bình chữa cháy ra phun lên chiếc xe.
Từ Hồi: “…”
Lam Diệu Dương vừa phun vừa chỉ huy: “Nhanh, vẫn còn cơ hội, xem người còn sống hay không? Hộp đen của xe, điện thoại, trên xe còn đồ điện tử nào khác không, có thể lấy được cứ lấy, đều là vật chứng quan trọng.”
Từ Hồi: ”…”
Cảnh sát khác cũng tìm bình chữa cháy tới, còn có tài xế một chiếc xe buýt cũng đưa cho anh bình chữa cháy của xe.

Rất nhanh mọi người đã dập được lửa.

Cảnh sát tiến vào xem xét tình huống trong xe.
Lý Mộc không chạy tới trước, anh đảo mắt một lượt không tìm thấy Trâu Úy, liền chạy tới chỗ chiếc Mercedes Benz việt dã.

Trâu Úy còn ngồi kế bên ghế tài xế, sắc mặt có chút tái nhợt.

Bên cạnh cô là một chiếc hộp cứu thương, cô đang lấy một miếng gạc băng vết thương lại.
Lý Mộc: “…” Lợi hại, xe này là túi thần kỳ à, thứ gì cũng biến ra được.
“Cô không sao chứ?” Sắc mặt Lý Mộc nghiêm túc, tới cũng tới rồi, nhất định phải chào hỏi một tiếng.
Trâu Úy cười cười với anh, “Cảm ơn anh, Lý Mộc.”
Lý Mộc mỉm cười đáp lại, nhưng cái đầu giỏi đặt tiêu đề bản thảo giờ đột nhiên trống không, nói chuyện với cảnh sát không phải điểm mạnh của anh.
Lúc này Lam Diệu Dương quay lại, nói với Trâu Úy: “Xe cứu thương đã tới giao lộ rồi, cô xuống xe chờ nhé.

Tôi muốn quay lại đường Vi Dân đón Nghê Lam.”
“Cảm ơn.” Trâu Úy khẽ gật đầu, “Vậy chút nữa chúng ta nói rõ tình hình hơn.”
“Không thành vấn đề.” Lam Diệu Dương mở cửa xe giúp Trâu Úy, lại nói với Lý Mộc: “Anh với Từ Hồi lên xe tôi.

Tôi sẽ tìm công ty xe kéo tới kéo xe các anh đi.

Tiền sửa tính cho tôi.”
Lý Mộc không vui, ai sửa xe không nổi mà phải vậy chứ, dựa vào cái gì mà phải lên xe sang.

Phóng viên giải trí bọn họ có xe sang gì mà chưa thấy qua, máy bay riêng nào mà chưa từng chụp!
A, đúng, máy bay riêng anh từng chụp cũng là của Lam Diệu Dương.
Lý Mộc lại càng không vui, mặt xụ xuống.
Lam Diệu Dương nói: “Nghê Lam nói các anh qua giúp chúng tôi yểm trợ một chút, xe này dễ thấy, tôi lái xe đưa cô ấy ra càng dễ bị nhận ra.”
Trâu Úy xuống xe, vỗ vai Lý Mộc: “Mau đi đi, vất vả rồi.”
Lý Mộc bĩu môi, cũng không phải vất vả, anh đường đường là đệ nhất chó săn, lại đi đánh yểm trợ cho cậu ấm và nữ minh tinh.

Lại không phải một lần hai lần.


Ức hiếp ai vậy, bọn họ có tôn nghiêm nghề nghiệp.
Lý Mộc vừa thầm gào lên vừa kêu: “Từ Hồi, đi, có việc rồi.”
Trâu Úy cười cười với anh, vẫy tay với bọn họ: “Bye bye.”
Từ Hồi ngồi lên ghế tài xế, Lý Mộc ngồi ở ghế phụ.

Anh bất mãn khẽ trừng Lam Diệu Dương ngồi ở ghế sau, thật coi bọn họ là tài xế.
Lam Diệu Dương không thấy ánh mắt của anh, anh đang dùng bộ đàm liên lạc với văn phòng, “Chú Tôn, giờ chúng tôi quay về đường Vi Dân, cho chúng tôi vài người, đừng quá gây chú ý cho người đi đường.”
Tôn Triết Ngôn trả lời, Lam Diệu Dương báo đường kính cho Từ Hồi, sau đó ngồi tại chỗ xử lý công việc.

Lý Mộc dựng tai lên nghe ngóng, tựa hồ người bên văn phòng Nhị Lam Thần đang báo cáo tình huống với vị tổng giám đốc này.
Lam Diệu Dương nghe rất nghiêm túc, biểu cảm trấn tĩnh, trả lời ngắn gọn.

“Chú nói Nghê Lam đừng nói nhiều, có gì để tôi tới rồi nói.

Tài liệu cứ chuẩn bị kỹ, chút về tôi xem.

Giúp tôi nghe điện thoại của Viên cục, việc này tôi có báo trước với ông ấy rồi.”
Lý Mộc đang nhìn lén, thình lình ánh mắt Lam Diệu Dương lướt thấy, Lý Mộc nhanh chóng giả vờ giả vịt nhìn ngoài cửa sổ.
Vị tổng giám đốc này, anh thay đổi rồi.
Lam Diệu Dương muốn nói chuyện, Nghê Lam và Âu Dương Duệ cũng đang nói với Lưu Tống.
“Phải, tôi thả anh ta đi rồi.

Tôi còn cách nào đâu.

Anh ta cầm súng chỉ vào tôi.

Tôi cũng sợ chết chứ.

Anh ta không chút nghĩ ngợi đã bắn vào đầu người kia rồi, phát sau chính là tôi.

Tôi đương nhiên chỉ có thể để anh ta chạy thoát.”
Âu Dương Duệ và Lưu Tống nhìn chăm chú, thật không giống Nghê Lam.
“Anh ta còn nói gì nữa?” Lưu Tống hỏi.
“Tôi có khuyên anh ta tự thú, nhưng anh ta không muốn.

Anh ta nói có việc chưa làm xong.”
“Còn gì nữa không?” Âu Dương Duệ hỏi.
“Hết rồi.”
Âu Dương Duệ và Lưu Tống nhìn cô chằm chằm, không tin.
“Anh ta nói chuyện gì chưa xong?”
“Không biết.

Anh ta chỉ nói mục tiêu mọi người như nhau.”
“Anh ta đưa ai đi?”
“Không biết, tôi không biết.”
“Anh ta còn nói cái gì?”
“Mọi người chỉa súng vào nhau, tâm tình không thoải mái, thời gian cấp bách không khí khẩn trương, chẳng dễ nói chuyện gì.

Anh ta không cho tôi chuyển đạt bất kỳ chuyện gì cho cảnh sát, thật”.

Nghê Lam còn nhấc tay lên xin thề.
Lưu Tống không nói lời nào.

Âu Dương Duệ vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại: “Tôi đi xem thử Lam Diệu Dương đến đâu rồi.”
Nghê Lam: “…” Lại cáo trạng, sao anh không đi tìm cha tôi mà cáo trạng chứ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi