VÂN TẤN Y HƯƠNG

Editor: @Aki Re

Lục Quý Hàn một lần nữa an bài cho Du Uyển hai đại nha hoàn, một người gọi là Kim Châu, một người gọi là Ngân Châu.

Kim Châu đọc qua sách, biết tiếng nước ngoài, lúc Du Uyển ra cửa Kim Châu có thể giúp tiếp, kỳ thật Kim Châu còn có súng, Lục Quý Hàn không có nói cho Du Uyển biết thôi. Ngân Châu có khuôn mặt tròn lớn hơn một chút, khuôn mặt tươi cười chào khách rất biết ăn nói, Du Uyển lúc ở Lục gia liền để Ngân Châu đi theo.

Thành thân không lâu, Du Uyển liền hiểu rõ Lục Quý Hàn an bài như vậy có ý nghĩa gì.

Lục thái thái hiện tại ăn chay niệm Phật, không quản mọi việc, Đại di thái, Nhị di thái mượn gió bẻ măng, đặc biệt thích hướng bên Du Uyển chạy. Lục Quý Hàn là người bận rộn, thường xuyên về muộn, Du Uyển hầu như sáu giờ tối thì về đến nhà, lúc này Đại di thái, Nhị di thái liền sẽ tìm đến nàng, Du Uyển không thể đuổi người, đành phải chiêu đãi.

Sau đó, mỗi khi hai di thái thái đưa ra yêu cầu gì, thí dụ như hi vọng an bài thân thích nào đi làm ở sản nghiệp Lục gia, hi vọng Du Uyển thổi chút gió bên gối Lục Quý Hàn, không đợi Du Uyển mở miệng, Ngân Châu liền cười nói: "Di thái thái có thể đã tìm nhầm người, ai mà chẳng biết Thiếu nãi nãi chúng ta chỉ phụ trách tiệm bán quần áo a, việc kinh doanh khác đều do Tứ Gia quản, Tứ Gia không thích nhất chuyện Thiếu nãi nãi trộn lẫn chuyện của hắn, ta nói a, nếu đã nói biểu thiếu gia có bản lĩnh, di thái thái không bằng trực tiếp để biểu thiếu gia đến xưởng nhận, dựa vào chính mình đi vào sẽ có nhiều thể diện hơn, làm ra công trạng ngay cả Tứ Gia cũng cao hứng."

Đại di thái hận muốn chết, nhưng lại không thể không miễn cưỡng vui cười: "Tuy cái này có lý, nhưng người một nhà làm gì phải phiền toái như vậy, ai mà không biết Tứ Gia sợ làm đau vợ, chúng ta thấy Thiếu nãi nãi chỉ cần nói một câu liền hữu hiệu hơn tất cả."

Ngân Châu lập tức nói: "Vậy ngài hãy nói sai rồi, chuyện khác Tứ Gia xác thực chịu nghe Thiếu nãi nãi, trên phương diện kinh doanh làm ăn Tứ Gia nghiêm ngặt hơn so với bất kì ai, lần trước Nhị di thái nhờ Thiếu nãi nãi xin vào làm việc, Thiếu nãi nãi vừa nói chuyện vài câu, Tứ Gia liền đen mặt, làm cho Thiếu nãi nãi chúng ta còn tưởng Tứ Gia trong ngoài không đồng nhất, Đại di thái thật làm đau lòng Thiếu nãi nãi, từ nay cũng đừng mang những chuyện này đến làm phiền Thiếu nãi nãi a?"

Đại di thái bị nàng chắn, một cái rắm cũng không thả ra được.

Hai di thái thái còn lại muốn tiếp tục quấn quít chặt lấy, đúng lúc này Lục Quý Hàn trở về, vừa vào cửa mặt đã trở nên âm trầm giống như muốn giết người.

Du Uyển giật nảy mình, Đại di thái, Nhị di thái cùng một chỗ đứng lên.

Du Uyển lo lắng hỏi: "Đây là thế nào?"

Lục Quý Hàn liếc nhìn nàng một cái, trực tiếp đi vào gian phòng, một thân đầy sát khí.

Đây là do bên ngoài gặp được phiền toái đi, Đại di thái, Nhị di thái nào còn dám tiếp tục ở lại, mau đi nhanh lên miễn cho Lục Quý Hàn đem tính tình phát đến trên đầu các bà.

Du Uyển cũng sợ Lục Quý Hàn nổi nóng, nhưng nàng không thể đi a, tiễn hai vị di thái thái xong, nàng lo lắng bất an đi vào phòng ngủ, vừa vào cửa, liền thấy Lục Quý Hàn đã cởi âu phục cùng áo khoác, chỉ mặc mỗi quần dài cùng áo sơmi đưa lưng về phía nàng nằm ở trên giường. Du Uyển đóng cửa lại, thả nhẹ bước chân đi qua, ngồi ở bên giường, thò người ra nhìn nhìn, thấy Lục Quý Hàn nhắm mắt lại, môi mỏng nhếch, nàng nhỏ giọng hỏi: "Đến cùng là có chuyện gì?"

Lục Quý Hàn quay đầu.

Du Uyển lo lắng nhìn xem hắn.

Lục Quý Hàn đột nhiên cười một tiếng, đưa tay liền đem tiểu nữ nhân bên giường kéo xuống, xoay người ngăn chặn, Du Uyển mở to hai mắt lại nhìn, trên đỉnh đầu nam nhân dùng ánh mắt trêu tức, miệng hơi cười, làm gì có một chút bộ dạng tức giận?

Du Uyển hờn dỗi đáng hắn: "Không có việc gì vì sao hù dọa người?"

Lục Quý Hàn hướng ra phía ngoài cửa giương cằm lên: "Ta không hù dọa người, các bà có thể đi nhanh như vậy?"

Du Uyển kịp phản ứng, nghĩ đến dáng vẻ hai vị di thái thái xám xịt rời đi, cũng cười.

Lục Quý Hàn bóp cái mũi của nàng, dạy dỗ: " Ban ngày nàng ở bên ngoài bận bịu cả ngày, về sau cũng không cần chiêu đãi các bà."

Cái mũi bị hắn bóp liền ngứa, Du Uyển bắt tay hắn lại, ôn nhu nói: "Lời nói đều bị Ngân Châu nói, ta chỉ ở một bên xem náo nhiệt, dù sao các bà cũng không phải mỗi ngày tới..." Vừa nói đến đây, tay Lục Quý Hàn liền theo chỗ xẻ tà sườn xám của nàng chen lấn đi lên, hô hấp Du Uyển ngưng trọng, bận bịu đè tay của hắn lại, vội la lên: "Phải ăn cơm."

Lục Quý Hàn dễ như trở bàn tay đột phá bàn tay nhỏ của nàng, cúi đầu hôn nàng: "Cơm không vội, ăn nàng trước."

Mặt Du Uyển đỏ lên, lại không làm gì được hắn, đại khái hai năm trước hắn đã thật sự nhịn gần chết, sau khi thành thân gia hỏa này cơ hồ mỗi đêm đều muốn, mà lại không phải một hai lần, làm hại ban đêm Du Uyển ngủ không ngon, ban ngày đến tiệm bán quần áo toàn bị ngủ gật.

Sau một tiếng, tóc Du Uyển rối bù nằm ở bên trong giường, Lục Quý Hàn một bên mặc quần áo một bên nhìn mặt nàng còn lưu lại dư vị, cười đến mười phần đắc ý. Du Uyển trừng hắn, Lục Quý Hàn thần thanh khí sảng* hô nha hoàn chuẩn bị cơm bưng vào bên trong.

*Thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái dễ chịu.

Sống không quá nhanh phải trả giá thật lớn, Du Uyển gả tới tháng thứ ba, liền xem bệnh ra hỉ mạch.

Lục Quý Hàn vừa mới bắt đầu thật cao hứng, cũng không cao hứng như bình thường, phân phó mọi người liên tục thả bắn pháo hoa ba đêm. Chờ đến khi sức lực cao hứng bên trong hắn cuối cùng cũng sắp làm cha lấy lại tinh thần, đêm nay ôm Du Uyển nhịn không được hôn miệng sau đó thời điểm muốn tiến thêm một bước nữa liền bị Du Uyển đẩy ra, mắc cỡ đỏ mặt nhắc nhở hắn thời gian mang thai phải tránh, Lục Quý Hàn bỗng nhiên không cao hứng như vậy.

Đứa nhỏ này chậm trễ Lão tử sung sướng a!

Lục Quý Hàn thế nhưng lại là người mới cưới vừa ăn mặn không lâu, mới đẹp được ba tháng giờ phải ăn chay lần nữa, thấy mình thật ủy khuất.

Mà Du Uyển mang thai, lúc ở nhà liền có thêm thời gian nghỉ ngơi.

Mấy ngày này Nhị thiếu nãi nãi Liễu Tĩnh Nhàn đến nhà thăm Du Uyển, nhìn thấy bụng Du Uyển còn chưa có hiện rõ, Liễu Tĩnh Nhàn cười nhẹ nhàngnói: "Chúc mừng đệ muội, trước đó ngươi gả cho Đại ca lâu như vậy đều không có tin tức, bên ngoài còn có người nói xấu, ta còn rất lo lắng thay ngươi, hiện tại cuối cùng cũng yên tâm." Nói xong, Liễu Tĩnh Nhàn nhìn Lục Quý Hàn dựa vào ghế sô pha xem báo chí.

Du Uyển nghe ra được Liễu Tĩnh Nhàn đến là có chủ tâm châm ngòi nàng cùng Lục Quý Hàn, nhưng nàng xưa nay không thích cùng người đấu khẩu, cười cười, không có đáp lại. Ngân Châu vừa muốn thay chủ tử cống hiến sức lực, bên kia Lục Quý Hàn đột nhiên từ trên báo chí liếc sang, ngắm bụng Liễu Tĩnh Nhàn nói: "Nhị tẩu gả tới cũng được một năm, lâu như vậy còn không có động tĩnh, có hay không để Nhị ca hỗ trợ nhìn xem có chuyện gì xảy ra?"

Mặt Liễu Tĩnh Nhàn đỏ lên, lời này nếu là Du Uyển châm chọc nàng nàng cũng sẽ không đến mức tức giận nhiều như vậy, nhưng Lục Quý Hàn là một người gia môn lại dám chế giễu nàng không sinh được con?

Lục Quý Hàn đâu chỉ cười nhạo có từng đó, hắn còn vuốt vuốt cái trán giống như vừa mới nhớ ra được chuyện lớn: "Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, bên người Nhị ca có một tiểu y tá mới tới, biết nói chuyện ngon ngọt, đặc biệt là loại người rất hiếm lạ, Nhị ca vội vàng đề bạt tiểu y tá này, khẳng định không có thời gian chiếu cố Nhị tẩu, bằng không thì Nhị tẩu làm sao có thể rảnh đến mức đến chỗ chúng ta nói chuyện phiếm."

Tâm nhãn Liễu Tĩnh Nhàn rất nhỏ, trước hôn nhân thích ghen dù là chuyện nhỏ nhất, bây giờ nghe nói bên người Lục Bá Xương lại có một tiểu y tá, nàng lập tức đi như gió đến bệnh viện bắt gian.

Đưa mắt nhìn nàng đã đi xa, Du Uyển tò mò hỏi Lục Quý Hàn: "Lời chàng nói là sự thật?" Nàng cảm thấy Lục Bá Xương không phải là loại người như vậy a.

Lục Quý Hàn nhìn báo chí nói: "Bệnh viện có nhiều y tá, nàng có tâm tìm, có thể tìm thấy rất nhiều người xinh đẹp nói ngọt."

Du Uyển buồn cười, ngược lại nhắc nhở hắn: "Để Nhị ca biết chàng khích bác ly gian, quay đầu khẳng định tìm chàng."

Lục Quý Hàn buông báo chí xuống, hừ lạnh: "Ai bảo hắn quản không tốt vợ của mình? Để nữ nhân kia đến chỗ này của chúng ta bàn chuyện thị phi, nếu không thì cứ để cho nàng ta quấn Nhị ca đi, dù sao cũng là do Nhị ca cưới về."

Chủ đề trở lại trên thân hai người, Du Uyển xem cái bụng một chút, nhìn nhìn lại Lục Quý Hàn, nàng nhỏ giọng hỏi: "Vừa mới nãy nàng ta nói như vậy, chàng thật sự không để ý chút nào?"

Lục Quý Hàn lập tức chuyển đến bên người Du Uyển, đem người kéo vào trong ngực, nâng cằm nàng lên hỏi: "Để ý cái gì? Để ý ta có bản lĩnh, ba tháng liền làm nàng có con?"

Ngân Châu vẫn còn ở bên cạnh, Du Uyển nghĩ muốn tránh hắn ra, Lục Quý Hàn lại cúi đầu hôn xuống, hung hăng gặm nàng một ngụm, gặm xong nhìn chằm chằm nàng nói: "Nếu thật muốn để ý, cũng là để ý ánh mắt của nàng không dùng được, vừa mới bắt đầu lại cảm thấy hắn so với ta tốt hơn."

Du Uyển thấy Ngân Châu đã sớm đi ra, nhịn không được mạnh miệng nói: "Hắn có nơi xác thực so với chàng tốt hơn..."

Vừa mới nói câu đầu, Lục Quý Hàn liền trừng mắt: "Hắn nơi nào so với ta tốt hơn?"

Du Uyển nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Hắn cho tới bây giờ không làm việc không có quy củ với ta."

Lục Quý Hàn trầm mặc xuống, hắn thật hài lòng Lục Tử Khiêm an phận thủ thường, nếu như Lục Tử Khiêm giống như hắn không có quy củ, hắn thật không cao hứng.

Nhưng Lục Tứ Gia ngoài miệng khẳng định không thể thua khí thế, cười lạnh một tiếng, Lục Quý Hàn châm chọc mà nói: "Vậy là do hắn không được."

Mặt Du Uyển đỏ lên, làm bộ muốn đi, Lục Quý Hàn níu nàng lại, giữa ban ngày lôi kéo tay nàng hướng về thân thể hắn, cúi đầu tại bên tai nàng nói mau tiến vào. Du Uyển ngại, thoát khỏi hắn không nổi, nàng đột nhiên hít vào một hơi, thống khổ nói: "Ta đau bụng."

Tâm tư Lục Quý Hàn đang nở hoa lập tức như thủy triều rút lui, vội vã nhìn bụng nàng: "Thế nào?"

Du Uyển nín cười, nghiêm trang nói: "Đứa bé chê chàng nói khó nghe, đánh không được chàng liền tra tấn ta."

Lục Quý Hàn lúc này mới phát giác mình bị nàng lừa, muốn hung hăng phạt nàng, lại sợ thật sự động thai khí, chỉ có thể uy hiếp Du Uyển: "Nàng cứ chờ đấy!"

Du Uyển nghĩ thầm, chí ít trước khi đứa bé sinh ra, nàng vẫn an toàn.

Thời điểm tháng chín tới, ở Nam Thành hoa quế phiêu hương khắp nơi, Du Uyển trải qua mười mấy tiếng sinh sản thống khổ, rốt cục cũng sinh được đứa con trai nặng bảy cân hai lạng.

Đây là đứa cháu đầu tiên của Lục gia.

Lục thái thái rất vui mừng, Liễu Tĩnh Nhàn rất ghen ghét, Du Uyển mệt mỏi chỉ muốn ngủ, Lục Quý Hàn canh giữ ở bên cạnh vợ con, ánh mắt so với xuân thủy còn mềm mại hơn.

Lúc nửa đêm, Du Uyển tỉnh, mở mắt ra liền thấy Lục Quý Hàn bên giường.

Lục Quý Hàn cũng tỉnh dậy, đang nhìn con trai, như có cảm giác, hắn ngẩng đầu, liền cùng Du Uyển nhìn rất vừa ý.

Hắn nắm chặt tay Du Uyển, hôn lấy hôn để: "Vất vả cho nàng."

Du Uyển cũng không cảm thấy cay đắng, cay đắng thật sự là khi muốn có đứa bé nhưng lại bị người ta bóp chết hi vọng.

Nàng chuyển hướng đến trong tã lót của đứa bé.

Lục Quý Hàn ôm lấy con trai, thuận tiện cho nàng nhìn.

Đứa bé con vừa ra đời đang ngủ say, khuôn mặt ngược lại là sáng loáng mịn màng, nhắm mắt lại mơ hồ có mấy phần bóng dáng của Lục Quý Hàn.

"Giống chàng." Nàng cười nói.

Lục Quý Hàn tự đắc: "Con ta mà lại, không giống ta thì giống ai."

Du Uyển giận hắn một chút: "Hiện tại đứa bé đang nhỏ, chàng nói bậy không có vấn đề gì cả, nhưng khi đứa bé trưởng thành, không cho phép chàng nói như vậy nữa."

Lục Quý Hàn nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Thế nào, nàng ghét bỏ ta rồi?"

Du Uyển không muốn cùng hắn nói chuyện.

Lục Quý Hàn ngó ngó vào trong tã lót của con trai, thật đúng là không biết nghĩ muốn làm một người cha tốt nên làm như thế nào.

"Cháu trai giống cậu, con trai hiểu chuyện giống một nửa Phượng Lúc ta liền hài lòng." Lục Quý Hàn đùa nghịch với cái người có bụng dạ hẹp hòi, lấy chuyện Du Uyển thích nghe mà nói.

Trượng phu thưởng thức đệ đệ của nàng, Du Uyển đương nhiên thích nghe, bất quá, nhìn thấy Lục Quý Hàn cẩn thận từng li từng tí ôm con trai, Du Uyển đột nhiên cảm giác được, con trai giống Lục Quý Hàn cũng rất tốt.

Vợ thế mà lại khen hắn, Lục Quý Hàn thụ sủng nhược kinh, nghiêm túc hỏi: "Nàng thật sự nghĩ như vậy?"

Du Uyển gật gật đầu, nói bổ sung thêm: "Chớ học tính khi dễ người của chàng là tốt rồi."

Lục Quý Hàn cười: "Nên khi dễ thì phải khi dễ, nếu như ta không khinh bạc nàng, tiểu tử này làm sao tới được?"

Du Uyển triệt để không làm gì được hắn, hờn dỗi nhắm mắt lại, cự tuyệt trò chuyện tiếp.

Sau đó, trên gương mặt chậm rãi áp xuống một chỗ ấm áp, mang theo khí tức mà nàng vô cùng quen thuộc.

Nhếch miệng lên, Du Uyển nghe thấy Lục Quý Hàn ghé bên tai nàng nói: "Uyển Uyển, đời này ta chỉ làm một việc đứng đắn nhất, đó chính là khinh bạc nàng."

- ---oOo----

Re: Cuối cùng cũng hoàn T^T. Cảm ơn các Editor, beta đã giúp Re hoàn thành truyện cùng các bạn đã ủng hộ truyện của Re.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi