VẪN THẠCH THIÊN HÀNG

Editor: LuciferVadden

Cao lão kinh ngạc trong lòng, mặt lại không hiện ra, nói: “Con cái thằng ranh con này, không có lần sau! Muốn ra cửa cũng phải báo cáo chuẩn bị với ta hiểu chưa? Đi ăn cơm đi.”

“Biết biết…” Tiêu Phong tiếp tục cười ngượng ngùng.

Một bên khác ——

Cao Tử Mân cảm thấy cái kịch bản này sai sai chỗ nào á, rõ ràng trên nguyên tác viết Diệp Tự Vĩnh rất hứng thú với nữ chính, dọc đường đều hỏi han ân cần với nữ chính, báo cho cô ta đủ loại tin tức. Nhưng mà hiện tại rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả! Diệp Tự Vĩnh ném cô ta qua một bên, mặc kệ không hỏi! Mặc dù Diệp Tự Vĩnh treo lên một gương mặt đơ rất ư là đẹp trai, nhưng mà cô ta càng muốn băng sơn trung khuyển trong nguyên tác hơn!

“Chị họ, tên kia cũng khoa trương quá đi!” Trần Tử An trên mặt tức giận bất bình “Lôi kéo cái quái gì, chị họ? Có nghe không? Chị họ!”

“Ừm? Tôi đang suy nghĩ chút chuyện.” Cao Tử Mân biểu tình trên mặt trái ngược nội tâm “Diệp đại ca có thực lực ghê lắm. Phải rồi, tôi còn chưa hỏi cậu, thân thích bên kia của cậu thế nào? Còn liên hệ không?”

“Không còn, hiện tại truyền thông không thể dùng, có điều yên tâm đi chị họ, ông nội cũng đâu có ăn chay.” Trần Tử An mặt mũi tràn đầy tự tin.

Diệp Tự Vĩnh cảm thấy y rất muốn đem gánh nặng vứt bỏ, mặc dù không tạo uy hiếp, thế nhưng thế giới của y rất không trật tự.

Càng nghĩ, Diệp Tự Vĩnh quyết định gắp lửa bỏ tay người, y xưa nay chưa từng là quân tử gì đó.

Tìm ai bây giờ? Trong đầu xẹt qua tên người này tới người khác, cuối cùng dừng lại ngay một người mặt đơ giống y.

Tề Mộ Vân đang ở đại bản doanh Tề gia hắt xì một cái.

“Tề thiếu, ngài bị cảm?” Một thuộc hạ lo lắng hỏi.

“Không có.” Tề Mộ Vân nghi hoặc, có người đang tính kế hắn? Nhất thời nghĩ tới mấy sản phẩm cha hắn phong lưu bên ngoài.

“Mấy người kia còn nhảy nhót rất vui vẻ.” Tề Mộ Vân nói một câu trần thuật, trước sau không liên quan, nhưng làm thủ hạ Tề Mộ Vân rất nhiều năm, người này đương nhiên biết ý Tề Mộ Vân.

Muốn ra tay.

“Vậy cha ngài bên kia?” Trợ thủ hỏi thăm.

“Không ngại, vừa dịp tôi có thể biết rõ ý của cha tôi.” Tề Mộ Vân dừng một lát nói “Để các anh em thủ hạ thu dọn một chút, mấy ngày nữa chúng ta rời khỏi nơi này, mỗi người có thể mang theo thân nhân, nhưng không thể quá nhiều.”

“Vâng.”



Ngay từ đầu Tiêu Phong không có ý định giấu diếm Cao lão chuyện dị năng biến dị của hắn, chọn một khía cạnh nói, để Cao lão hiểu rõ phương thức lên cấp của hắn.

Sau khi Cao lão trầm mặc một lát, sắc mặt nghiêm túc cảnh cáo Tiêu Phong, không thể nói với những người khác, ai cũng không được, sau đó nói với Tiêu Phong, ông sẽ chuẩn bị ngọc thạch cho Tiêu Phong, không cần vội vã ra ngoài giết tang thi như vậy.

Ban đêm Tiêu Phong luyện tập song đao, hai người bảo tiêu nghe theo Cao lão phân phó, ở cửa canh giữ Tiêu Phong, phòng ngừa Tiêu Phong giống như lần trước không nói gì mà đã chuồn đi.

Tiêu Phong cười khổ, biết lắm mà.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tiêu Phong dậy trễ, sau khi thay quần áo rửa mặt một phen, liền đi đến bàn ăn cơm.

Cao Tử Mân trở về hả…

Hiện tại đầu óc Tiêu Phong còn chưa tỉnh táo lắm, còn mơ mơ màng màng, ngáp một cái. Sau đó quét mắt qua bàn ăn một cái.

Cao lão, Cao Tử Mân, nam sinh và nữ sinh lạ hoắc, Cao Lâm còn có Tề Mộ Vân. Tiêu Phong ngáp một cái kéo ghế ra, ngồi lên, vừa vặn đối diện Tề Mộ Vân.

Tên đối diện nhìn rất quen mắt nha…chờ chút, Tề Mộ Vân?!

Tiêu Phong đầu óc vẫn còn mơ hồ lập tức tỉnh táo, dùng ánh mắt không thể tượng tưởng nổi nhìn nhìn cái người mặt đơ đang ăn điểm tâm đối diện.

“Ông nội, anh ta…” tại sao lại ở chỗ này. Tiêu Phong nghi hoặc hỏi Cao lão, trong kịch bản có cái này hả? Vị sát thần này bây giờ không nên xuất hiện ở đây chứ hả.

“Là đưa em gái của con về.” Cao lão nghĩ lại bị Tề Mộ Vân lừa vật liệu lần nữa cũng có chút tiếc nuối “Cậu ta tạm thời hành động chung chỗ với chúng ta, ta vừa mới gọi người trong biệt thự thu dọn đồ đạc, buổi chiều chúng ta xuất phát đến thành phố S.”

Tạm thời hành động chung chỗ? Phản ứng đầu tiên của Tiêu Phong là trụ cột, phản ứng thứ hai là cực khổ, trước đó khiến Tề Mộ Vân ăn một cái đóng cửa, bây giờ không biết anh ta có bớt giận chưa nữa. Phản ứng thứ ba của Tiêu Phong là, trong sách không có đoạn này!

【Hắc Miêu, kịch bản sửa rồi làm sao giờ?】Tiêu Phong hơi bận tâm.

【Rau trộn* meo, ngươi tự nhìn rồi tự xử đi.】Hắc Miêu trả lời.

*Rau trộn: là làm tất cả xong rồi trộn lại, tôi nghĩ trong câu trên có nghĩa là tùy cơ ứng biến.

Rau trộn? Aiii.

Tiêu Phong dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong điểm tâm, sau đó lên lầu thu dọn đồ đạc.

Cho là mình bị Tiêu Phong xem nhẹ Trần Tử An lập tức bất mãn trong lòng, kế tiếp cũng bất mãn với Cao lão. Cao Tử Mân thu phản ứng của Trần Tử An trong mắt, trong lòng cao hứng, không thích Tiêu Phong, cũng giống cô ta.

Kỳ thật cũng không có gì để thu thập, phần lớn đồ vật đều cất trong không gian, Tiêu Phong đem quần áo trong tủ bỏ vào bao lô leo núi, nghĩ nghĩ, ném một phần vào không gian, lại để một ít đồ ăn vào. Sau đó lại nghĩ nghĩ, bỏ vào mấy cái đồng hồ báo thức. Còn song đao hả, cầm tay.

Buổi chiều mọi người xuất phát.

Đội xe rất dài, bởi vì ngoại trừ người của Cao lão, Tề Mộ Vân cũng mang theo người, hơn nữa còn một đống, lại thêm vật liệu khổng lồ, cho nên lại nhiều xe hơn.

Vị trí trong xe Tiêu Phong có Cao lão, Cao Tử Mân, hai người bảo tiêu Ân Quân Việt và Nhậm Hạo Nguyên, trong xe còn để không ít đồ.

Cao Tử Mân mặc dù có không gian, nhưng cô ta nói với bên ngoài là không gian không lớn, cho nên chỉ chứa một ít.

Thời tiết oi bức, hiện tại chỉ mới tháng 5, cách tháng 7 thật sự nóng lên còn một thời gian, nhưng nhiệt độ không khí so với tháng 7 đã cao hơn.

Vì tiết kiệm xăng, trong xe không mở điều hòa, Tiêu Phong dù cho không ra ngoài giết tang thi, cũng sớm đã đầm đìa mồ hôi, càng không cần phải nói người ở bên ngoài giết tang thi.

【Hắc Miêu, khi nào thời tiết mới lạnh xuống?】Tiêu Phong hỏi, thời tiết này thật sự quá nóng, nếu không có người ở đây, hắn thật muốn lấy từ không gian ra một ly kem ăn.

【Quên rồi meo】Hắc Miêu nói.

【Ngươi làm biếng lật nguyên tác chứ gì…】Tiêu Phong câm nín, cũng không muốn trách móc Hắc Miêu gì cả, thời tiết nóng nực hắn cũng không muốn hao tổn tâm trí.

“Meo~” Nắm kéo kéo quần áo Tiêu Phong, tỏ ý nó đói bụng.

“Tiểu Phong, con mèo này, con nuôi hồi nào?” Cao lão đột nhiên mở miệng hỏi.

“Con quên rồi, không lâu trước đây thì phải.” Tiêu Phong nói.

“Con muốn nuôi?” Cao lão hỏi, Tiểu Phong nếu thích, dựa theo năng lực của mình cũng có thể cho nó nuôi.

“Dạ, con cảm thấy nó rất thông minh.” Tiêu Phong nói, dường như.

Hình như chưa từng để Nắm giết tang thi? Không biết móng vuốt của Nắm đối đầu với tang thi ra sao.

“Thích thì nuôi đi.” Cao lão không nói gì thêm.

Thấy Tiêu Phong lấy cá khô trong túi đeo lưng ra, Cao Tử Mân đột nhiên nói: “Anh…” Câu kế tiếp còn chưa kịp nói, thân thể đột nhiên ngã về phía trước, Tiêu Phong cũng thế.

“Sao vậy?” Tiêu Phong vội vàng hỏi, sao mà thắng xe gấp thế, xém chút nữa đụng vào sau xe.

“Thiếu gia, phía trước có ba con…chó.” Mặc Hạo Nguyên ngồi tại vị trí điều khiển khó có thể tin, đến mức nói tên động vật phía trước cũng hơi do dự.

LV: làm bộ kia rồi mới biết bộ này ngắn kinh…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi