VĂN THUYẾT

Edit: Yunchan

Nghe thấy tiếng ho khan này Vân Khâm gần như trở lại bên cạnh Mộ Sơ Lương ngay lập tức, nàng không biết tình trạng của y hiện tại ra sao, chỉ có thể ân cần chăm sóc thôi.

Mộ Sơ Lương thì cứ như vô tình chắn nàng ở sau lưng mình.

Y ngẩng đầu lên, cân nhắc giây lát mới nói: “Ngụy công tử chưa từng thấy cô nương sao?”

Ngụy Chước có vẻ kinh ngạc, sau đó là giọng hiếu kỳ: “Sao ngươi biết?”

Mộ Sơ Lương không giải thích, vì dường như cảm thấy giải thích cũng bằng thừa, y chỉ bước lên trước, thấp giọng nói gì đó bên tai Ngụy Chước. Vân Khâm vẫn đứng yên tại chỗ, Mộ Sơ Lương không cho nàng bước lên nên nàng cũng không dám nhúc nhích, chờ lát sau Mộ Sơ Lương nói chuyện với Ngụy Chước xong thì vác theo gương mặt bình tĩnh quay lại bên cạnh Vân Khâm, trong khi Ngụy Chước lại nhìn về hướng Vân Khâm với nét mặt do dự như muốn nói lại thôi.

Sau khúc nhạc đệm nho nhỏ này, Ngụy Chước quả nhiên không lân la tới gần Vân Khâm nói mấy câu kỳ ôn nữa, có điều ánh mắt hắn vẫn quan sát Vân Khâm như cũ, Vân Khâm quen rồi nên cũng chẳng thèm để tâm tới hắn nữa.

Viêm Châu không hề giống với Lưu Châu ở bên kia cầu một chút nào, tuy trong bóng đêm khó lòng nhìn rõ, nhưng Vân Khâm và Mộ Sơ Lương vẫn có thể nhìn thấy khung cảnh chung quanh, nơi họ băng qua là cánh rừng đỏ rực, cây trong rừng vốn không phải màu đỏ mà do ánh lửa hắt lên thân cây, ba người đi bên trong nó nhìn thấy hai bên đường đỏ rực một màu, như đốm lửa nhảy nhót trên thân cây, như yên hoa nở rộ, trông rất huyền ảo.

Không lâu sau Vân Khâm đã nhận ra, ánh lửa trong rừng cũng không phải là lửa thật, mà là vài đốm sáng đỏ đang ẩn náu giữa thân cây.

Vân Khâm bắt đầu thấy hiếu kỳ.

Ngụy Chước như nhận thấy vẻ tò mò của nàng, bèn ho nhẹ một tiếng, giải thích với giọng mất tự nhiên: “Ánh sáng trong khu rừng này là lửa thú, chúng ở khắp cả cánh rừng, buổi tối rất thích ra ngoài chơi, cô đừng để ý tới chúng là được.”

Trong lúc họ trò chuyện, một con thú nhỏ trên người phát ra ánh lửa bỗng nhảy tót ra từ trong rừng, thân mật cọ vào bên chân Ngụy Chước một cái, sau đó nhảy phốc về rừng như một làn khói.

Tầm mắt của Vân Khâm bị con thú nhỏ đó hút lấy không dời đi được, Ngụy Chước thấy vậy thì ngập ngừng một lát, sau đó nhỏ giọng nói: “Nếu cô thích, ta sẽ tặng cho cô một con.”

Nghe thấy câu này của Ngụy Chước ánh mắt Vân Khâm lại hơi thay đổi, cảm thấy sau khi nói chuyện với Mộ Sơ Lương xong thái độ của người này với nàng quay ngoắc một trăm tám mươi độ, thật là không quen nổi.

Cũng may đoạn đường này không quá dài, ba người trò chuyện chẳng bao lâu đã vào tới thành Viêm Châu.

Trong đảo Viêm châu thật sự có một tòa thành, còn thấp thoáng ánh lửa trong khu rừng ban nãy, tòa thành này rất lớn gần như là chiếm gần một nửa hòn đảo, tường thành cao ngất ngưỡng, nhìn từ đằng xa có thể thấy cổng thành mở toang, nhìn xuyên qua cổng thành là đường phố rộng rãi, đèn đuốc lập lòe, có điều tuy thành này rất lớn nhưng không có mấy người.

Chỉ có lác đác vài người mặc áo vải bước vội trên phố, không biết là muốn đi đâu.

Ba người không vào thành, ở phía Tây tường thành có một tòa lâu, so với cổng thành cách đó không xa thì nó có vẻ nhỏ hơn đôi chút, nhưng về vẻ ngoài thì tường thành so với nó quả thật kệch cỡm.

Đây là một tòa lâu có thể nói là nguy nga tráng lệ, tường vàng ngói xanh, bên trong rộng lớn sáng ngời, trăm ngọn đèn thắp sáng bừng cả tòa lâu, bốn vách tường bày biện đầy giá tủ, trên tủ thì chất đầy dược liệu và thuốc men đã điều chế.

Mùi thuốc tỏa ra nồng nặc, Vân Khâm và Mộ Sơ Lương vừa bước vào đây đã kinh ngạc ra mặt.

Vân Khâm không hiểu về dược liệu, cũng không biết y thuật, nhưng Mộ Sơ Lương thì biết, y chỉ liếc sơ qua đã nhận ra dược liệu ở nơi đây hết sức quý giá, rất nhiều thứ là trân bảo khó tìm ở Trung Nguyên, thảo nào có nhiều người Trung Nguyên tới đây xin thuốc đến thế, nếu có thể mang được thuốc ở đây đi thì quả thật có thể cứu chữa cho rất nhiều người, xử lý được nhiều chứng bệnh lạ.

Nhưng ở nơi trông có vẻ trang nghiêm này lại phát ra âm thanh ồn ào, ba người vừa bước vào đã nhìn ngay về hướng âm thanh, thấy mấy người ăn mặc kiểu đệ tử đang quây quanh một cái bàn nhỏ, gân cổ hò hét, vui vẻ đánh bài.

Vân Khâm và Mộ Sơ Lương lập tức câm nín, không biết nên nói gì khi nhìn thấy hình ảnh này.

Ngụy Chước thì xem ra có hơi mất mặt, vội vàng lớn tiếng hét với đám người kia: “Các ngươi ở đây làm gì hả, mau đi làm việc cho lão tử!”

Mấy người đang đánh bài nghe thấy tiếng hét này thì quay phắt qua, sau đó hơi biến sắc, lật đật vâng dạ rồi ba chân bốn cẳng phóng ra khỏi lâu, biến mất trong bóng đêm, cũng chẳng biết là biến về nơi nào.

Trong lâu loáng cái chỉ còn lại ba bọn họ, không khí cũng im phăng phắc. Ngụy Chước dẫn hai người tới một chiếc bàn sạch sẽ ngồi xuống, rồi lắc đầu nói với giọng không vui: “Bọn chúng là vậy, lơ đi một cái là chỉ biết làm trò vớ vẩn.”

Hắn thấy hai người ngồi xuống rồi mới chậm rãi đặt vò rượu và quyển sách của mình lên bàn, bước tới cái tủ bên cạnh như đang tìm thứ gì đó: “Hai người tới tìm ta xin thuốc là đúng người rồi, có thể nói ta là đại phu giỏi nhất cả Thập Châu này đấy.”

Vân Khâm im lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, thật lòng thì nàng có hơi kinh ngạc, nàng không ngờ tên cường giả trẻ tuổi mà đã tới cảnh giới bán thần này lại là một đại phu, cũng ngỡ ngàng vì một đại phu của Thập Châu lại là một cường giả.

Trong khi Mộ Sơ Lương lại hết sức bình tĩnh, không hiểu vì y đã biết thân phận của đối phương từ đầu hay đã đạt tới cảnh giới bất biến giữa dòng đời vạn biến, nói chung y chỉ có hứng thú với quyển sách mà Ngụy Chước đặt trên bàn thôi.

“Thường xuyên có người tới đây xin thuốc sao?” Khi chung quanh yên tĩnh lại thì Mộ Sơ Lương bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

Ngụy Chước vẫn đang bận lục đồ, nghe tới đây thì đáp mà không quay đầu lại: “Dĩ nhiên là có, có điều nơi này không dễ tới nên hàng năm chỉ có bốn năm người.”

“Ai tới cầu thuốc ngươi cũng cho hết sao?” Vân Khâm nghe tới đây cũng xen vào hỏi.

“Tất nhiên phải cho rồi, ta là đại phu, người khác có bệnh thì ta chữa trị là điều dĩ nhiên.” Ngụy Chước đáp rất tự nhiên.

Tầm mắt của Mộ Sơ Lương dứt khỏi trang sách, tiếp lời: “Vậy tại sao ngươi cứ ở mãi trên Thập Châu?”

Nghe vậy Ngụy Chước bèn cau mày hỏi ngược lại: “Có ý gì?”

Mộ Sơ Lương lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Ngươi có thể ra ngoài nhìn ngắm một chút.”

Ngụy Chước không hiểu ý Mộ Sơ Lương, hắn cau mày nhìn hai người một hồi rồi mới quay lại lục lọi chiếc tủ trước mặt.

Nhưng chỉ chốc lát sau, Ngụy Chước đã quay người lại nhướng mày nhìn hai người: “Các người muốn ta chữa bệnh cũng được, chẳng qua ta muốn các ngươi đồng ý  một yêu cầu của ta.”

“Yêu cầu gì?” Vân Khâm đã đoán trước đối phương sẽ ra yêu cầu, cho nên nàng trả lời rất nhanh, nàng chỉ cần chữa khỏi cho Mộ Sơ Lương thì bất cứ yêu cầu gì cũng có thể đáp ứng.

Ngụy Chước mỉm cười nhìn Vân Khâm chằm chằm, đợi hồi lâu vẫn không trả lời, chẳng qua nét mặt đã thêm vào chút sâu xa.

Mộ Sơ Lương hơi nhíu mày không biết đang suy tư điều gì.

Sau một lúc yên lặng, Ngụy Chước rốt cuộc cũng giơ một ngón tay lên chỉ vào Vân Khâm, sau đó chỉ tiếp vào Mộ Sơ Lương, nghiêm túc nói: “Ta muốn hai người ở lại đây với ta một ngày.”

“…”

Vân Khâm và Mộ Sơ Lương đờ ra, dường như không có ý kiến gì với lời đề nghị của Ngụy Chước.

Ngụy Chước nhướng nhướng mày hỏi: “Sao nào, không được à?”

Không phải không được, mà do yêu cầu này thật sự quá đơn giản.

Vân Khâm nhìn Mộ Sơ Lương một cái, sau khi nhận được ánh mắt cho phép của y thì gật đầu nói: “Có thể.”

Ngụy Chước cười một tiếng, lấy thứ gì đó từ trong hộc tủ bước tới bên cạnh Mộ Sơ Lương, đoạn giơ tay lên, đầu ngón tay điểm vào cổ của Mộ Sơ Lương.

Động tác của hắn quá nhanh khiến người ta khó lòng né tránh, song  Mộ Sơ Lương lại không có ý né tránh mà chỉ ngồi yên tại chỗ, mặc cho ngón tay của Ngụy Chước chạm vào mạch môn trên cổ mình.

Bầu không khí bên trong lâu lại rơi vào yên tĩnh, đôi mắt của Vân Khâm khóa chặt lên ngón tay của Ngụy Chước, khẩn trương thấy rõ. Nàng đợi hồi lâu, mãi tới khi Ngụy Chước thả ngón tay xuống và ánh mắt trở nên phức tạp thì nàng mới hỏi nhỏ: “Sư huynh có sao không?”

Mộ Sơ Lương ho nhẹ một tiếng, bên môi nở ra nụ cười nhạt như không quá quan tâm tới sống chết của mình.

Nhưng vẻ mặt này lọt vào mắt Ngụy Chước lại mang một ý nghĩa khác, hắn hừ lạnh một tiếng, khoanh tay nói: “Nếu ta là ngươi thì nhất định không cười nổi.”

Vân Khâm nghe thấy câu này lòng bất giác chùng xuống.

Quả nhiên, lát sau nàng đã nghe Ngụy Chước nói tiếp: “Tinh khí  khô kiệt, chẳng mấy nữa sẽ hao hết thần hồn, bệnh của ngươi ta trị không hết được, có thuốc hay hơn nữa cũng không cứu nổi.”

“Ừ, ta biết.” Mộ Sơ Lương rũ mắt nói: “Vẫn phải đa tạ Ngụy công tử.”

Ngụy Chước khoanh tay không đáp.

Sắc mặt Vân Khâm tái đi trông thấy, trông bợt bạt chẳng khác nào Mộ Sơ Lương, nàng ngồi bên cạnh y hồi lâu mới đứng dậy, thi lễ với Ngụy chước rồi muốn dìu Mộ Sơ Lương đi.

Mộ Sơ Lương sẽ chết, cho dù đây là sự thật đã biết từ trước, nhưng cảm giác có được hy vọng rồi lại thất vọng đúng là chẳng dễ chịu chút nào. Ngụy Chước đã là đại phu giỏi nhất Thập châu, mà nơi đây còn hội tụ những loại thuốc tốt nhất Thập châu, vậy mà chúng không thể nào cứu được mạng của Mộ Sơ Lương, chứng tỏ rằng Mộ Sơ Lương nhất định sẽ chết, đã định trước là phải chết.

Lòng Vân Khâm không cam, nhưng nàng chẳng biết làm sao.

Có điều lúc hai người muốn rời khỏi tòa lâu, Ngụy chước lại bất ngờ gọi giật hai người lại: “Các người tính đi đâu hả?”

Câu này làm Vân Khâm hơi nghệt ra, nàng ngoái đầu lại, ánh mắt khẽ run, đang muốn hỏi thì Ngụy chước đã giành nói tiếp: “Ta chẳng đã  nói rồi sao, các người phải ở lại đây với ta một ngày.”

Vân Khâm hơi chau mày: “Nhưng ngươi đâu chữa hết bệnh cho sư huynh.”

Ngụy Chước bật cười: “Ta trị không được vì bệnh này không thể chữa hết, nhưng vừa rồi ta đã khám bệnh cho hắn theo giao ước, hai người cũng phải ở lại theo giao ước.”

Câu này nghe ra hệt như già mồm át lẽ phải, nhưng lại chẳng thể tìm ra chỗ để bắt bẻ, Vân Khâm biết hiện tại Mộ Sơ Lương chỉ còn lại mười ngày, trong mười ngày này họ còn phải vượt qua nhiều đảo của Thập Châu, nào có thời gian để tiêu phí ở chỗ này chứ. Nàng đang muốn lên tiếng cự tuyệt thì chợt cảm thấy đầu ngón tay ấm lên, làm nàng phải ngoảnh đầu nhìn sang.

Mộ Sơ Lương bắt lấy đầu ngón tay nàng, xoa nhẹ một cách dịu dàng.

Vân Khâm biết y có lời muốn nói, bèn ngậm miệng lại.

Mộ Sơ Lương đứng chắn trước mặt Vân Khâm, chặn mất tầm mắt hau háu của Ngụy Chước đang chĩa vào Vân Khâm, gật đầu cười: “Được, hai chúng ta ở lại.”

Lúc này rốt cuộc Ngụy Chước cũng hài lòng được một chút, khoanh tay nhìn Vân Khâm sau lưng Mộ Sơ Lương, khịt mũi: “Vậy thì tốt.”

Mộ Sơ Lương hỏi: “Chúng ta ở lại đây một ngày, cuối cùng là làm những gì?”

Ngụy Chước hỏi ngược lại: “Ngươi muốn làm cái gì?”

Mộ Sơ Lương không lên tiếng mà chỉ tay vào chiếc bàn cách đó không xa, trên đó còn bày bừa đống bài mà đám đệ tử chưa kịp dọn.

“Hai người biết chơi không?” Mộ Sơ Lương hỏi.

Thuở nhỏ Vân Khâm được gia giáo rất nghiêm khắc, sau đó lại lưu lạc trong rừng, sau cùng bái nhập Không Thiền phái, kể ra thì chưa từng chơi trò tiêu khiển này bao giờ, cho nên nàng lắc lắc đầu. Trái lại Ngụy Chước thì phì cười, nhìn hai người bằng ánh mắt nóng rực: “Muốn chơi bài với ta thì các ngươi chỉ có thua.”

Mi mắt Mộ Sơ Lương hơi cong lên, cười như gió xuân.

Ngay sau đó Vân Khâm đã diễm phúc được chứng kiến tài bài bạc thần sầu của Mộ Sơ Lương. Vị đại sư huynh Không Thiền phái này tung ra khí phách của vị đại thiếu gia chơi bời lêu lỏng năm xưa để khai trận, thắng liên tiếp hơn ba mươi trận, cuối cùng ép tới mức Ngụy Chước phải gọi hết mấy tên sai vặt lúc này trở lại, sau đó bảy tám người đánh hội đồng một mình Mộ Sơ Lương, tiếc là cũng không thể chiếm được thế thượng phong.

Vân Khâm đứng lặng thinh sau lưng Mộ Sơ Lương, nhìn sư huynh của mình vừa ho khan vừa thắng hết bàn này tới bàn nọ, gom về cả đống linh đan diệu dược của Ngụy Chước, nàng cũng hiếm khi ngốc ngơ như hiện tại, gần như không nhớ nổi hôm nay họ tới đây để làm gì.

Sau một ngày, Mộ Sơ Lương và Vân Khâm gần như đã thắng hết một nửa dược liệu trong tòa lâu này, song họ chỉ chọn vài loại đan dược hữu dụng để mang đi, số còn lại thì bắt Ngụy Chước biên giấy nợ, sau đó mới hài lòng ra đi.

Sau cùng chỉ còn mỗi Ngụy Chước hầm hầm gục mặt xuống bàn, cùng với một đám sai vặt mắt lớn trừng mắt nhỏ.

“Một đám vô dụng!” Khi thấy bóng của Vân Khâm và Mộ Sơ Lương đi khuất rồi, Ngụy Chước mới lớn tiếng mắng đám sai vặt bên cạnh một trận: “Khó khăn lắm ta mới nhìn thấy một cô nương, tính giữ nàng lại một ngày cho các huynh đệ nhìn no mắt!” Kết quả lại đánh bài nguyên một ngày, còn thua nửa tòa dược lâu, Ngụy Chước nghĩ lại mà lòng đau như cắt.

Mấy tên bên cạnh cúi gầm đầu, không dám ý kiến gì.

Mãi tới khi một tên sai vặt trong số đó hết nhịn nổi phải ngẩng đầu lên, rung giọng nói: “Đảo chủ…”

“Sao hả?” Ngụy Chước chống người đứng dậy, lạnh mặt nói: “Lão tử mắng ngươi mà ngươi còn dám ý kiến?!”

Tên sai vặt nọ lắc đầu nguầy nguậy, lật đật móc một phong thư từ trong ngực áo ra: “Không, không dám ạ, chẳng qua là đại đảo chủ phái người đưa thư tới.”

Mắt Ngụy Chước lập tức đanh lại, nét mặt lúc này mới nghiêm túc lại, giang tay ra nói: “Sao bây giờ mới lấy ra?”

Tên sai vặt cười khổ, không dám nói là mình vừa mới bước vào đã bị Ngụy Chước lôi luôn vào sòng bài.

Ngụy Chước nhìn chòng chọc tên sai vặt với vẻ mặt hầm hầm một lát, sau đó mới cúi đầu mở phong thư ra, hắn nhìn nội dung trong thư, chưa được bao lâu đã cau mày.

“Đảo chủ? Đại đảo chủ viết gì thế?” Một tên sai vặt trong số đó buột miệng hỏi.

Thần sắc của Ngụy Chước hiếm khi nghiêm túc thế này, hắn đanh mặt đặt bức thư xuống, rồi lạnh giọng nói: “Trong thư đại đảo chủ nói có người xông vào Thập Châu, muốn chúng ta phong tỏa toàn đảo, chuẩn bị lùng bắt hai người này.”

Những người còn lại hỏi với vẻ mờ mịt: “Ai mà lợi hại như vậy, có  thể khiến đại đảo chủ đích thân hạ lệnh?”

Nét mặt của Ngụy Chước kỳ lạ, chỉ có ánh mắt là nóng rực như lửa cháy, như hưng phấn mà cũng như tò mò: “Không Thiền phái Mộ Sơ Lương, và sư muội Vân Khâm của hắn.”

Mấy người còn lại nghe thấy cái tên này thì không khỏi đờ ra.

Họ đều đã nghe danh của Mộ Sơ Lương từ lâu, vì danh tiếng của người này quá vang dội, nói chính xác hơn là vang dội vào mười năm trước. Chủ nhân của Mộ gia, đại sư huynh của Không Thiền phái, Mộ Sơ Lương, kinh tài tuyệt diễm, ôn nhã chính trực, lòng mang thiên hạ, đây là chuyện mà toàn bộ Trung Nguyên, thậm chỉ cả Thập Châu đều biết. Nhưng nghe đâu người này bị trọng thương trong trận đại chiến phạt ma, đã hôn mê suốt mười năm, nhưng tại sao bây giờ lại đột nhiên tỉnh lại, còn tới Thập Châu.

Mà giờ đây cũng có người bắt đầu nảy ra suy đoán, trợn to mắt rung giọng nói: “Đảo chủ! Lẽ nào… hai người lúc nãy chính là Mộ Sơ Lương với sư muội của hắn?!”

Ánh mắt Ngụy Chước trầm xuống, nhìn sang người nọ.

Người nọ vội bồi thêm: “Trùng hợp là một nam một nữ, tuổi tác chắc cũng không khác biệt bao nhiêu…”

“Có phải ngươi coi đảo chủ ta đây là đồ ngu không hả?!” Ngụy Chước tẩn cho người nọ một cát nảy lửa, khịt mũi lạnh lùng: “Mộ Sơ Lương là ai ngươi tưởng ta không biết sao? Tên quỷ bài bạc sắp chết tới nơi, còn thắng ta một ngàn hai trăm ba mươi bảy ván đó sao có thể là Mộ Sơ Lương được chứ?!”

“Cút!” Ngụy Chước phất tay áo với chúng, quát lên với giọng quạu quọ: “Còn không mau đi tìm người!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi