VÂN TỊCH TRUYỆN - THIÊN TÀI TIỂU ĐỘC PHI

Tần Vương điện hạ thích gì?

Hàn Vân Tịch không biết, Bách Lý Minh Hương càng không biết.

Đối mặt với vấn đề của Hàn Vân Tịch hỏi, Bách Lý Minh Hương chần chờ rất lâu, nghiêm túc nói, "Vương phi nương nương, tặng quà thì phân lượng nặng nhẹ ở trong lòng. Nhưng tâm ý thì Vương phi nương nương phải chính mình thổ lộ."

Hàn Vân Tịch cũng không nghiêm túc như vậy, "Nói nhảm, nói tương đương với không nói..."

"Vương phi nương nương, được người mình thích tặng đồ, vô luận là cái gì cũng thích, không phải sao?" Bách Lý Minh Hương lại nói.

"Lời nói suông."

Hàn Vân Tịch không là chuyện to tát. Nhưng nàng nhìn một nhóm trang sức đặt trước mắt, trong lòng lại cười trộm.

Một hồi nữa, nàng lại hỏi, "Minh Hương, ngươi có người trong lòng rồi đúng không? Nếu không, làm sao ngươi biết?"

Trong lòng Bách Lý Minh Hương kinh hãi, lập tức chối, "Không."

"Nói dối, ngươi chột dạ!"

Cặp mắt Hàn Vân Tịch nhìn rõ hết cả hai tròng mắt đen, để cho Bách Lý Minh Hương cũng kinh hồn bạt vía. Nàng đã đem bí mật kia chôn kín ở tận đáy lòng. Nàng không dám tưởng tượng hậu quả mình dám to gan lớn mật, ái mộ Tần vương điện bị đưa ra ánh sáng sẽ như thế nào.

"Vương phi nương nương, Minh Hương thật không có. Minh Hương chỉ biết là Vương phi nương nương rất thích rương Đồ trang sức mà thôi. Coi như điện hạ đưa tới cho người một rương đồng lạn thiết, ngưỡi cũng vui vẻ, không phải sao?"

Bách Lý Minh Hương thông minh, đem đề tài chuyển tới trên người Hàn Vân Tịch.

Hàn Vân Tịch vẫn luôn không thích cùng người khác thảo luận loại đề tài "người trong lòng" hay "tình yêu đôi lứa". Nàng cảm thấy thảo luận những thứ này mới thật sự là buồn chán cùng si mê. Không biết làm sao, ngày hôm nay lại cùng Bách Lý Minh Hương trò chuyện.

Nghe lời này của Bách Lý Minh Hương, Hàn Vân Tịch không muốn trò chuyện sâu, nàng trêu ghẹ nói, "Được! Bản vương Phi sẽ đưa hắn một rương đồng nát sắt vụn!"

Bách Lý Minh Hương cười cười, cũng không tiếp tục trò chuyện nữa.

Qua một lúc lâu, Hàn Vân Tịch mới lại hỏi, " trong hai ngày này Điện hạ đều cùng phụ thân ngươi ở chung một chỗ sao?"

Từ ngày đó, sau khi đưa tới một rương lớn đồ vật, Hàn Vân Tịch chưa thấy qua Long Phi Dạ. Ban đêm cũng không thấy hắn trở lại.

Tên kia không cho nàng ra ngoài, không lẽ đã tự mình chạy đi đâu chứ?

" Sự tình của điện hạ cùng phụ thân, từ trước đến giờ, Minh Hương không có tư cách hỏi tới." Bách Lý Minh Hương thành thật trả lời.

Hàn Vân Tịch gật đầu một cái, trong bụng suy nghĩ, nếu Long Phi Dạ đã đi ra ngoài, bất kể Triệu ma ma ngăn trở, làm xong việc ngâm độc trang sức, nàng nhất định phải đi ra cửa hóng mát một chút!

"Đem những thứ này thu thập xong, ta cùng ngươi ra ngoài ăn xong. Ta sẽ lén đi, không để cho Triệu ma ma biết!" Hàn Vân Tịch thấp giọng nói.

"Cám ơn Vương phi nương nương." Bách Lý Minh Hương cung kính đáp ứng. Nàng cũng không biết Tần Vương điện hạ xuống lệnh cấm túc với Vương phi nương nương, đến nay còn chưa giải trừ.

Hàn Vân Tịch cùng Bách Lý Minh Hương làm việc hai ngày, cuối cùng cũng đem cả một rương lớn trang sức ngâm độc xong. Trang sức được phân loại, thu cất ở tủ trang sức, chỉ còn lại một ít công việc là kết thúc. Dù có bận rộn, thì chỉ cần nửa ngày nữa là giải quyết xong tất cả.

Hàn Vân Tịch chắc chắn những ngày qua Long Phi Dạ đều không trở về phủ. Nàng và Bách Lý Minh Hương hẹn ước xong, chiều mai nàng sẽ ra ngoài.

Sáng sớm, Bách Lý Minh Hương giống như thường ngày, thức dậy đặc biệt sớm. Nàng vừa ra ngoài, liền thấy Tô Tiểu Ngọc mở cửa vào nhà.

"Tiểu Ngọc Nhi, hôm nay ngươi thế nào lại thức dậy sớm như vậy?" Bách Lý Minh Hương hỏi.

Mỗi ngày qua, từ ngày nàng tới, nàng đều là người thức dậy đầu tiên. Chuyện thứ nhất phải làm chính là đi chuẩn bị lá trà cùng điểm tâm, sau đó đợi Vương phi nương nương. Mỗi lần nàng chuẩn bị xong, mới thấy Tô Tiểu Ngọc thức dậy.

"Muội thức dậy đi ị!"

Tô Tiểu Ngọc dụi dụi con mắt tỉnh táo, miễn cưỡng trả lời.

Tô Tiểu Ngọc nhìn Bách Lý Minh Hương đặc biệt khó chịu. Nàng đã liên tục chừng mấy buổi sáng cố ý thức dậy trước thời gian. Ai biết, nữ nhân này còn thức dậy sớm hơn.

Nàng vốn định lén lút làm sự tình vào ban đêm, nhưng "vị" ở lầu các bên trên chính là con cú mèo. Lại thường thường hơn nửa đêm không ngủ, đứng ở cửa sổ cột tóc. Cho nên, nàng cũng không dám tùy tiện làm việc.

( các nàng đoán ai không?

Con thỏ nhỏ đứng ở cửa hang, chờ chồng sói đi kiếm ăn về ??‍♀️)

Bất đắc dĩ, Tô Tiểu Ngọc chỉ có thể trắng đêm không ngủ. Chắc chắn an toàn mới làm sự tình. Ai biết, vừa vào cửa liền đụng phải Bách Lý Minh Hương.

Tô Tiểu Ngọc nghĩ thầm, không có ai thật sự xem Bách Lý Minh Hương là Tỳ Nữ, nàng ta chuyên cần như vậy để làm cái gì đây?

Thấy Tô Tiểu Ngọc đi vào phòng, Bách Lý Minh Hương cũng không đứng lại lâu, lại giống thường ngày, vào trong sân chuẩn bị trà bánh.

Thời điểm Hàn Vân Tịch xuống lầu, mặt trời đã lộ diện. Thời tiết cuối mùa xuân, đầu mùa hè, sáng sớm gió thổi mát rượi. Khí hậu làm người ta hết sức thỏai mái.

"Vương phi nương nương, buổi sáng tốt." Bách Lý Minh Hương có chút Phúc thân, điềm tĩnh giống như sáng sớm tĩnh lặng.

"Mùi thơm của Kỳ môn Hồng, ở trên lầu đã ngửi thấy." Hàn Vân Tịch cười, ngồi xuống.

Trên thạch đài, mâm trà làm từ gỗ đen, ly trà bằng sứ, nước trà đỏ nhạt, bánh ngọt Thúy Lục. Nhìn màu sắc như tùy ý bày ra, lộn xộn thích thú, cảnh đẹp ý vui.

Hương trà lượn lờ, thấm nhuần mũi người thưởng thức.

Bàn tay Bách Lý Minh Hương trắng nõn rong ruổi, mười ngón tay như lan, dâng lên ly trà thứ nhất, nhàn nhạt nói, "Nương nương, mời dùng."

Hàn Vân Tịch cũng không nhiều lời, nhẹ ngửi ly trà tinh tế, tâm tình tĩnh lặng, thần trí minh mẫn.

Nghệ thuật uống trà, tinh tuý nhất chính là hai chữ "Công phu". Phí công phu, chậm công phu, chậm trúng phải tĩnh, tĩnh mới có thể nặng, nặng mới có thể nghĩ, là vì trầm tư như vậy.

Sân hoàn toàn yên tĩnh, người thưởng thức trà cùng người pha trà đều là trầm tĩnh. Chỉ có lò than lửa nhỏ trên bàn đá, tiếng nước sôi sùng sục, mau mau thăng khói.

Bách Lý Minh Hương dùng một cái muỗng Tiểu Hồ Lô tinh xảo lấy nước. Nước kia múc lên ở trong muỗng Hồ Lô vẫn còn sôi sùng sục, đủ thấy nóng bỏng.

Hết lần này tới lần khác muốn dùng nước sôi nóng bỏng như thế, mới có thể ngâm ra nghệ thuật uống trà, đủ sắc, đủ hương.

Tô Tiểu Ngọc tránh ở trong phòng, nằm ở trên bệ cửa sổ xa xa, mắt đang nhìn một màn này đầy chăm chú.

Rõ ràng là đứa bé, đôi mắt Hắc Bạch Phân Minh lại trở nên Tê lạnh vô cùng. Trong mắt viết đầy tình thế bắt buộc, đầy lãnh khốc cùng quả quyết. Vào giờ phút này, Tô Tiểu Ngọc thật giống một thợ săn đang ẩn núp, rốt cuộc cũng đã tìm thấy con mồi.

Tất cả các thứ này, người trong sân người không một ai biết.

Uống xong mấy ly trà, Hàn Vân Tịch liền nghiêm túc giao phó, "Những thứ đó tròn thư phòng sửa sang lại sau. Từ mai, mấy bụi Độc Thảo trong sân này do ngươi tới chiếu cố. Đúng giờ Thi Thủy phóng độc, cứ qua mười ngày thì nhắc nhở ta lấy mẫu nghiên cứu độc tính biến hoá. Bên phải của ngươi, mảnh nhỏ là độc Lan, chúc cao hủ Độc Thảo, chớ đụng chạm trực tiếp, nhất là rễ cây, còn có..."

Hàn Vân Tịch nói rất chậm, rất cặn kẽ, Bách Lý Minh Hương nghiêm túc nghe, mưu đồ nhớ. Thỉnh thoảng giúp Hàn Vân Tịch châm trà, vẻ mặt hai chủ tớ cũng thành thật.

Đột nhiên!

Trên hoả lò kịch liệt sôi trào, rất nhiều nước nóng đã phun trào ra khỏi ấm nước.

Hàn Vân Tịch cùng Bách Lý Minh Hương đồng loạt nhìn sang, còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra. Đột nhiên, ấm nước nóng không hề có điềm báo trước liền bạo nổ, "Oành" một tiếng, nước sôi văng khắp nơi!

Hàn Vân Tịch cùng Bách Lý Minh Hương theo bản năng né tránh, lui về phía sau. Hàn Vân Tịch lui nhanh hơn, nhưng Minh Hương ngồi gần bếp lò châm trà, cách ấm nước sôi không xa, không tránh thoát. Nàng ngã nhào trên đất, toàn bộ cánh tay ướt đẫm, nước sôi nóng bỏng lập tức làm cho ống tay áo cùng da thịt của nàng dính chung một chỗ!

Bách Lý Minh Hương ngã, lại nhìn cánh tay mình đến ngây ngốc.

Hàn Vân Tịch không để ý tới vì sao ấm nước nóng lại đột nhiên nổ mạnh. Nàng bước nhanh về phía Bách Lý Minh Hương, quyết định phải kéo Bách Lý Minh Hương đi. Phải nhanh tìm tới nước lạnh để hạ nhiệt. Một khi quần áo dính lại bên trên da thịt, vết thương sẽ rất phiền toái!

"Mau đứng dậy!"

Bách Lý Minh Hương hoãn quá thần lai, cũng phối hợp đứng dậy. Nhưng ai biết, ngay sau khi lúc nàng đứng lên, lại thấy hỏ lò phía sau lưng Hàn Vân Tịch đột nhiên vọt lên một cái ngọn lửa.

Bách Lý Minh Hương không biết hiện tượng này là thế nào, nhưng nàng khẳng định, việc xảy ra tuyệt đối dị thường.

"Vương phi nương nương cẩn thận!"

Nàng không chần chờ chút nào, hung hăng ôm Hàn Vân Tịch, xoay người, làm cho lưng mình đối diện với lò lửa!

"Oành!" Một tiếng vang thật lớn.

Toàn bộ lò lửa nổ mạnh, mảnh vụn, lửa than tung tóe, nặng nề đập ở sau lưng Bách Lý Minh Hương.

Sự việc ngoài ý muốn phát sinh ở trong nháy mắt, mảnh vụn đầy đất, mảnh than đỏ rơi bừa bãi. Chỉ trong chớp mắt, rất nhanh thì yên lặng lại, nhưng Hàn Vân Tịch rõ ràng nhận ra được Bách Lý Minh Hương đang run rẩy.

"Bách Lý Minh Hương!"

Hàn Vân Tịch vội vàng tránh ra khỏi, nàng hướng sau lưng Bách Lý Minh Hương nhìn một cái. Hàn Vân Tịch thở rút ra một ngụm khí lạnh. Nàng thấy sau lưng Bách Lý Minh Hương bị lửa than nóng bỏng, mảnh vụn nóng thủng thành nhiều cái lỗ li ti, quần áo cũng đốt, da thịt mơ hồ.

Hàn Vân Tịch liếc mắt nhìn lò lửa nổ tung, sau khi chắc chắn không còn gì nguy hiểm, lập tức để cho Bách Lý Minh Hương ngồi dưới đất. Nàng một bên kêu Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc, một bên lấy tới nước lạnh, giúp Bách Lý Minh Hương đổ vào vết thương.

Triệu ma ma ở bên ngoài viện, nghe được tiếng nổ lập tức chạy tới, liền vội vàng kêu Tô Tiểu Ngọc đi tìm đại phu tới, chính mình hỗ trợ múc nước lạnh tới.

"Vương phi nương nương, ngươi không sao chứ?"

"Lò lửa kia nổ? Tại sao có thể như vậy?"

"Hảo đoan đoan tại sao nổ?"

Triệu ma ma quan tâm nhất là Vương Phi nương nương. Còn lại, bất luận kẻ nào bị thương cũng không gấp. Vạn nhất, Hàn Vân Tịch chủ tử bị thương, vậy thì tất cả mọi người đều được gặp họa theo.

Hàn Vân Tịch khẩn cấp xử lý vết thương của Bách Lý Minh Hương cho hạ nhiệt, không để ý thừa thãi tới Triệu ma ma.

Tô Tiểu Ngọc núp trong bóng tối. Ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Bách Lý Minh Hương, hận không được đem Bách Lý Minh Hương chém thành muôn mảnh!

Nàng đã sớm táy máy chân tay với cái lò lửa, kế hoạch rất tốt. Sau khi làm Hàn Vân Tịch đưa lưng về phía lò lửa, nàng lập tức b.ắn ra ám khí, làm nổ lò lửa. Nhưng ai biết, Bách Lý Minh Hương sẽ làm hỏng việc!

Đáng chết!

Hàn Vân Tịch xử lý hạ nhiệt xong, lập tức đem Bách Lý Minh Hương tới bên trong nhà. Lại khẩn cấp tiến hành sơ cứu chỗ vết thương, mà Ám Vệ cũng đã đến, kiểm tra hiện trường.

Đáy mắt Tô Tiểu Ngọc xẹt qua vẻ lo âu, sửa sang một chút tâm tình, mới vội vã chạy tới.

Bách Lý Minh Hương nằm ở trên giường nhỏ. Hàn Vân Tịch Chính đang xử lý vết thương phần lưng. Thật may làm hạ nhiệt kịp thời, quần áo không cùng vết thương dung hợp. Nếu không, sẽ là toái liền lớn.

Triệu ma ma đứng ở một bên nhìn những da thịt đó mơ hồ, vết thương bị sưng đỏ thối rữa, trái tim nàng cũng trùng xuống. Nhưng Bách Lý Minh Hương một tiếng đau cũng không kêu, hai tay bám thật chặt vào chăn nệm, trầm mặc, không giống người vừa bị bỏng chịu đau đớn.

Một phòng yên tĩnh, Hàn Vân Tịch dè đặt lấy quần áo ra khỏi bề mặt vết bỏng. Sau đó khử độc, bôi thuốc, băng bó.

Xử lý xong vết thương phía sau, Hàn Vân Tịch một hơi thở cũng không ngừng lại, bắt đầu xử lý cánh tay Bách Lý Minh Hương.

Triệu ma ma tưởng rằng cánh tay này bị thương không nặng. Nhưng ai biết, vừa mới xong vẫn chỉ là cánh tay ngọc sưng đỏ. Chẳng biết lúc nào, lại phồng rộp lên một cái bọc nước lớn, to bằng bàn tay!

Thấy vậy, tay Hàn Vân Tịch cũng cứng lại, mà Tô Tiểu Ngọc đứng ở một bên cũng không tự chủ nổi da gà cả người. Ngay cả nàng cũng cảm thấy cái bọc nước này phồng lớn đến mức đáng sợ.

Bọt nước nhỏ căn bản là không cần xử lý. Nhưng bọc nước lớn như vậy, phải châm thủng.

Thấy Hàn Vân Tịch chậm chạp không động thủ, Bách Lý Minh Hương lúc này mới lên tiếng, "Vương phi nương nương, thế nào?"

Cảm giác bị đốt cháy, cảm giác như bị ngàn cây kim châm vào da thịt. Đau đớn di tán ở phía sau lưng, cùng bên trên cánh tay. Bách Lý Minh Hương không phải là không đau. Chẳng qua, nàng không có thói quen kêu đau.

"Yên tâm, không có việc gì."

Hàn Vân Tịch thấp giọng, cả người cũng trầm xuống. Nàng biết, thương thế kia vốn phải bị thương ở trên người nàng.

Nàng quả quyết lấy ra kim châm, khử độc tốt, sau đó cẩn thận từng li từng tí đâm rách bọc nước. Đem tích dịch bên trong xử lý, không để lại chút tạp chất nào.

Thời điểm bọc nước sưng, Bách Lý Minh Hương còn không nhận ra đau đớn. Nhưng bóng nước vừa vỡ, tích dịch bên trong xử lý sạch sẽ, cảm giác đau nhói liền lập tức xuất hiện.

Diện tích bọc nước phồng rộp lớn như vậy, sẽ rất đau đớn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi