VẠN TỘC CHI KIẾP

Tô Vũ liếc qua nữ nhân kia, khẽ nhíu mày.

Vừa rồi thần văn chữ "Kiếp" lại lần nữa nhảy lên, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Cục lông nhỏ đã phản ứng trước, có thần văn bám vào mình, theo Cục lông nhỏ thì đó chính là tới đoạt miếng ăn của nó!

Cục lông nhỏ không hề có chút khách khí, dồn hết sức lực cắn cho thần văn cỉa đối phương một ngụm.

Đối phương là Sơn Hải, Cục lông nhỏ mới vừa vào Lăng Vân, không thể vô thanh vô tức cắn nát thần văn, thế nhưng cắn cho thần văn vỡ một mảnh thì hoàn toàn làm được, nhờ đó mới khiến Tô Vũ cấp tốc phản ứng kịp.

Ngưu Bách Đạo ho nhẹ một tiếng, cười bảo: "Đừng để ý, thăm dò bản lĩnh của gã chút thôi, cũng nhìn thử xem tiểu tử ngươi thế nào, cái tên này thề son hẹn sắt, núi dời biển lấp rằng dù cho bị gã trộm trái tim thì không ai có thể phát hiện... Lần này thì bị vả sưng mặt rồi!"

"Trộm trái tim?"

Ánh mắt Tô Vũ lạnh lẽo, bên kia, Hứa Bân bất đắc dĩ, vội vàng biện giải: "Không có, ta chỉ là muốn phơi bày chút thực lực, đánh cắp nhẫn trữ vật của ngươi, kết quả còn chưa đụng tới liền bị... liền bị cắn thần văn."

Phiền muộn!

Thất thủ!

Gã thế mà thất thủ trong tay của một tên dưỡng tính!

Tô Vũ quay đầu nhìn Hứa Bân, khẽ nhíu mày, đây là ai?

Người của Chu Thiên Đạo?

Không quá giống.

Chu Thiên Đạo giải thích: "Là một tên trộm ta mới bắt được, gã là đạo tặc khá nổi danh ở Nhân cảnh, đồ vật gì cũng dám trộm, đúng, gã là nam, được rồi, không biết là nam hay nữ, biến hóa rồi thì ngươi cũng không nhận ra."

Tô Vũ nhíu mày hỏi: "Cải tạo hệ sao?"

"Không phải." Bên kia, Hứa Bân rầu rĩ đáp: "Chẳng qua là ta có thần văn đặc thù, phác họa thần văn cũng nhiều nên mới có năng lực này, ta không phải là cải tạo hệ, cải tạo hệ là hoàn toàn cải tạo bản thân, ta chẳng qua là dịch dung cùng đổi mặt một cách cao minh thôi. Cải tạo bản thân sao, quá ngu ngốc."

Chu Thiên Đạo cười ha hả: "Ngu ngốc? Lời này mà truyền đi, cẩn thận ngươi sống không được mấy ngày!"

"Không dám." Hứa Bân không dám nhiều lời, Chu Thiên Đạo thấy vậy liền phất tay, "Tới bên kia đợi đi, cho vài đầu Đại Yêu ăn chút gì đó, đi đi thôi!"

"Tuân mệnh!"

Hứa Bân cũng không muốn ở lại cùng một chỗ với ông, gã cấp tốc rời đi, giọng Chu Thiên Đạo thăm thẳm vang lên: "Đừng hòng chạy, chạy rồi mà để ta bắt trở lại rồi thì không phải là đãi ngộ như bây giờ nữa!"

"Không dám!" Hứa Bân thầm mắng trong bụng!

Gã cấp tốc tan biến trước mặt mọi người.

Mà Chu Thiên Đạo chờ gã đi rồi mới quay sang cười nói với Tô Vũ: "Đây là học phủ bắt được đấy, lợi hại không? Cái tên này có năng lực ẩn giấu không yếu, kém chút liền bỏ qua gã, vốn là muốn bắt Lam Thiên, kết quả không tìm được tên kia, có thể là y chưa tới Đại Minh phủ."

Chuyện về Lam Thiên, những vị cao tầng ít nhiều đều đã biết một chút.

Dù sao dính đến Thủy Ma giáo chủ, Đại Hạ phủ vẫn truyền tin tức đi.

Tô Vũ khẽ gật đầu, không nói nhiều lời.

Chu Thiên Đạo cười khẽ: "Để cho gã thăm dò ngươi là muốn thử bản lĩnh của gã! Hiện tại đã thấy rõ, bất quá tiểu tử ngươi... thực lực không tệ a!"

Dứt lời, Chu Thiên Đạo quan sát hắn một lượt rồi lại tiếp tục: "Nói ngắn gọn thì gần đây Đại Minh phủ có chút thành quả nhỏ, ta cùng lão Ngưu không có thời gian ngày ngày chơi trốn tìm. Người ngó chừng tới tiểu tử ngươi cũng nhiều, ta nghĩ, chi bằng tìm một cơ hội, dứt khoát một mẻ hốt gọn cho rồi!"

"Một mẻ hốt gọn?"

Tô Vũ không ôm hy vọng quá lớn, "Có chuyện ở Tinh Lạc sơn lần trước, trừ phi bọn hắn xác định có thể thành công, bằng không thì sẽ không dám mạo hiểm!"

Chu Thiên Đạo cười ha hả: "Không phải muốn để bọn hắn mạo hiểm, người ấy mà, đều thích xem náo nhiệt! Thám thính tin tức hiện trường, tham gia náo nhiệt, dò tin tình báo..."

Tô Vũ nhìn ông, hắn chưa hiểu ý của ông cho lắm.

Chu Thiên Đạo giải thích: "Là như vậy, không phải ngươi sắp sửa đúc thân sao? Ta muốn công khai việc này ra ngoài. Đại Minh phủ thích nhất là xem náo nhiệt, để bọn hắn nhìn thử coi thiên tài đúc thân Đằng Không ra sao! Chính là kiểu làm công khai rầm rộ!"

Ngưu Bách Đạo xen vào: "Đại Minh phủ có một số gia hỏa khi phá cảnh ưa thích náo động, nhưng bình thường đều không ra sao cả, ngươi là thiên tài, tuyệt thế thiên tài, ngươi phá cảnh thì mọi người nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú!"

Ngưu Bách Đạo xoa tay, hào hứng như đang xem trò vui: "Ngươi thuận theo đó liền có thể mượn cớ mở rộng công pháp của mình, tỉ như tuyên dương đúc thân pháp gì đó, tuyên cáo rằng chuẩn bị mở rộng, để mọi người nhìn một thử chút hiệu quả trước... Làm thế, tất nhiên sẽ dẫn đến vô số người vây xem!"

Chu Thiên Đạo gật đầu, "Khi đó, có người muốn đối phó ngươi, hoặc tuy không muốn đối phó ngươi mà chỉ đơn thuần muốn đến xem náo nhiệt, thám thính một thoáng tình báo, nói chung họ sẽ dám mạo hiểm xuất hiện, dù sao thì không ít kẻ đều ôm tâm lý đông người sẽ khó bị lộ."

Tô Vũ lại cự tuyệt!

"Phủ chủ, vậy e rằng sẽ quá nguy hiểm, Vạn Tộc giáo ẩn giấu rất sâu, dù cho lẫn trong đám người thì ngài cũng không có khả năng dò xét rõ ràng từng kẻ một, vô cớ dò xét tất cả mọi người là điều tối kỵ..."

Chu Thiên Đạo cười tủm tỉm nói: "Chúng ta tự nhiên có biện pháp để phân rõ! Dĩ nhiên, những kẻ ẩn giấu thực lực, lén lút tiến vào đều có thể phân biệt ra, thế nhưng nếu có người có thân phận ở bề ngoài thì sẽ không dễ phán đoán."

Có vài người, chưa hẳn là đã không có thân phận, mà thậm chí sẽ dùng thân phận rất uy tín để che mắt bên ngoài.

Tô Vũ nghe vậy lại thấy hơi hứng thú, "Có khả năng phân rõ thực lực của mọi người sao?"

Làm sao mà có thể được?

Chu Thiên Đạo gật đầu, "Vừa rồi cái tên bị bắt kia chính là thông qua loại thủ đoạn này để tìm ra! Sơn Hải cảnh ẩn giấu thực lực thì rất khó phát hiện, hắn tuy làm như thế nhưng vẫn bị tra ra được!"

Dứt lời, ông lại nói: "Dĩ nhiên, nếu ngươi cảm thấy nguy hiểm thì cũng không cần để ý, không sớm thì muộn chúng ta cũng sẽ tìm ra từng tên một!"

Cùng lắm thì tốn thêm chút thời gian đi dò xét mà thôi, dĩ nhiên, hiện tại muốn bao trùm khắp Thiên Đô phủ sẽ còn có chút khó khăn.

Mọi thứ vẫn đang trong quá trình điều chỉnh thử!

Thế nhưng, bao trùm một mảnh nhỏ khu vực thì không có bất kỳ độ khó gì.

Tô Vũ chần chờ một chút, "Phủ chủ, thủ đoạn phân rõ này có đáng tin không? Nhà khác đều ẩn giấu đến tận kề bên người mà còn không thể phát hiện..."

"Rất đáng tin!"

Chu Thiên Đạo vui tươi hớn hở: "Tuyệt đối đáng tin cậy! Nhật Nguyệt cũng đừng hòng giấu giếm! Thậm chí là một bộ phận gia hỏa vượt qua cảnh giới của ta thì cũng đừng hòng giấu giếm! Tỉ như có mấy người, dưỡng tính cảnh nhưng có chiến lực Lăng Vân, chúng ta cũng có thể đoán được."

Tô Vũ nhìn ông, vì sao cảm thấy ngài đang nói ta nhỉ?

Ngài từng dò xét ta à?

Tô Vũ đột ngột hỏi: "Ngài bắt được gã Hứa Bân kia lúc nào?"

"Hôm qua!"

Tô Vũ như có điều suy nghĩ, chốc lát bèn thốt lên: "Hiểu rồi! Chiều hôm qua đại khái chừng 2 giờ hơn thì bắt được người này? Đúng không? Lúc ấy, Phủ chủ hẳn là cũng đang dò xét ta!"

Ta đã bảo chữ "Kiếp" có chút vấn đề mà.

Hôm qua bỗng nhiên nó hơi nhúc nhích một chút!

Mà Chu Thiên Đạo nghe vậy thì ánh mắt thoáng nheo lại, nhìn về phía Ngưu Bách Đạo, ông khẽ nhíu mày, ngọc cảm ứng không dùng được ư?

Tô Vũ thế mà lại nhận ra!

Ngưu Bách Đạo cũng rất bất ngờ, "Ngươi đã nhận ra sao?"

Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Đúng, bất quá quả thực là hết sức kín đáo, kém chút liền không để mắt đến!"

Hắn nói rất trấn định, trên thực tế thì vẫn cực kỳ ngoài ý muốn.

Hôm qua cái gì hắn cũng không hề phát hiện!

Ngọc cảm ứng của Triệu Lập cũng chẳng biến hóa!

Cái kia đại biểu, khi đó không ai dò xét mình, dĩ nhiên, nếu là vô địch dò xét thì ngọc cảm ứng của hắn sẽ cảm ứng không ra.

Có thể thấy rõ ràng đó không phải vô địch.

Đã như vậy, Chu Thiên Đạo dùng thủ đoạn gì để dò xét mình?

Còn nữa, ngoài sở nghiên cứu có tam trọng đại trận, thế mà đều không ngăn nổi, điều này... hơi bị đáng sợ a!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi