VẠN TỘC CHI KIẾP

Chu Thiên Đạo lại nói: "Bọn hắn chính là cược chúng ta không dám dò xét từng người, nhất là tại một nơi như Đại Minh phủ này, quan niệm tự do của dân chúng nặng hơn, ngươi dò xét từng người sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề. Đại Tần phủ còn tốt hơn một chút... Huống chi Đại Minh phủ ta luôn luôn không xen vào mấy chuyện đó, Vạn Tộc giáo cũng thật to gan, chuyện chui vào học phủ trộm lấy thành quả nghiên cứu mà cũng dám làm!"

"Đến lúc đó nếu thật sự có dị tượng, bọn gia hỏa này tuyệt đối sẽ nhịn không được, dù cho ngay từ đầu có thể nhịn được thì sau đó cũng phải mò tới..."

Nói đến đây, Chu Thiên Đạo cười hỏi: "Tô Vũ, ngươi thấy thế nào? Nếu thành công, ta cảm thấy có khả năng câu được Nhật Nguyệt cảnh! Giết gà dọa khỉ, về sau ngươi làm gì, bọn chúng đều sẽ cảm thấy, ngươi đang câu cá, dù cho có cơ hội xuống tay với ngươi thì lá gan cũng bé đi rồi, một mình ngươi ra ngoài, bọn chúng đều sẽ tưởng rằng có bẫy rập!"

Tô Vũ suy nghĩ một chút, không khỏi bật cười, đúng như Chu Thiên Đạo nói, nếu lần này thành công thì đúng thật là có khả năng ấy.

Nếu lần này thật có thể xử lý Nhật Nguyệt cảnh, vậy thì sau này một mình hắn không mang theo bất luận người nào ra ngoài, phụ cận dẫu có Nhật nguyệt Vạn Tộc giáo thì đại khái đều phải lo lắng, không phải ta lại đang dụ dỗ chúng mắc câu đó chứ?

An toàn của hắn đích thật là được bảo đảm thêm nhiều lắm.

Một lần thì thôi đi, lần thứ hai lại giết chết Nhật Nguyệt... Tô Vũ cảm thấy, đại khái không có người nào dám trêu chọc hắn nữa.

Con người ta tham tài, nhưng không phải không sợ chết.

Người vì tiền mà chết, lợi ích cực kỳ không tồi, then chốt người đã chết, lợi ích dẫu lớn hơn nữa thì cũng không tới phiên bọn hắn hưởng thụ.

Chu Thiên Đạo lại nói: "Ngay phụ cận Thiên Đô phủ chúng ta, ta suy đoán lúc này chắc chắn có một số giáo chủ Vạn Tộc giáo đang ẩn núp, bọn gia hỏa kia tặc tâm bất tử, không giết cho chúng sợ thì khi cường giả càng tụ càng nhiều, thậm chí chúng có thể sẽ gan lớn chủ động tập kích Thiên Đô phủ!"

"Hiện tại còn tốt, người tới đại khái không nhiều, hoặc là có vài gia hỏa đang chờ đợi trợ giúp... Chờ đợi cường giả các tộc tự mình đến đây!"

"Sau này ngươi lại cho ra thêm mấy thành quả, những người kia liền đợi không được nữa!"

Tô Vũ như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, chính xác là có khả năng xuất hiện loại tình huống này.

"Phủ chủ, xác định có thể tìm ra bọn hắn? Đồng thời sẽ không mất dấu chứ?"

"Xác định!"

Chu Thiên Đạo trấn an: "Chút nắm chắc này không có mà còn dám câu cá? Có mà bị cá ăn hết luôn thì có! Làm xong một chuyến này, Đại Minh phủ tối thiểu có thể duy trì thái bình trong thời gian dài, ngươi cũng có thể nhẹ nhõm một ít, không cần lo lắng có người một mực ẩn núp muốn giết chết ngươi, dĩ nhiên, nếu là vô địch ẩn núp tiến đến muốn giết ngươi... Vậy ngươi tự nhận xui xẻo đi!"

Cái này thì không có cách nào a!

Tô Vũ gật đầu, "Hiểu rõ! Chia ba bảy... Không cần chia ba bảy đâu Phủ chủ, nếu có thể chém giết đám gia hỏa này, nếu như có thể lấy tới thần văn thì ta cần một chút thần văn, ngài thấy thế nào?"

"Không có vấn đề gì!"

"Mặt khác, tốt nhất có thể bắt sống mấy tên!"

Tô Vũ suy nghĩ một chút bèn nói: "Tốt nhất là loại người hết sức bí ẩn, dưới tình huống người ngoài không hay biết mà bắt lấy!"

Chu Thiên Đạo ngạc nhiên nói: "Bắt sống? Người ngoài không biết? Ngươi còn chuẩn bị chui vào nội bộ Vạn Tộc giáo sao? Việc này không cần thiết, các đại phủ nhiều ít gì đều có mấy thám tử gài ở trong."

Tô Vũ cười đáp: "Đến lúc đó rồi nói sau, ta muốn xem thử có thể lập ra giáo phái gì đó hay không, ta nghe nói lừa đảo trong Vạn Tộc giáo cũng chiếm cứ một bộ phận chủ lưu."

"..."

Không nói gì được nữa.

Chu Thiên Đạo hơi đau đầu, "Ngươi cũng thật nhiều ý tưởng, bình thường toàn là lừa gạt tiểu tộc, không có ý nghĩa quá lớn, lừa gạt không được bao nhiêu thứ, tiểu tộc thì có thể có vật gì tốt? Có một tôn Nhật Nguyệt tọa trấn đã tính là không yếu, có thể cho ngươi cái gì? Đừng phí hoài vào chuyện kia!"

Ông cũng không quá để ý, chướng mắt tiểu tộc là điều rất bình thường, nhân tộc tiêu diệt tiểu tộc cũng không phải chỉ mới một nhà hai nhà.

Tô Vũ lại nói sang chuyện khác: "Phủ chủ, chế tạo dị tượng chỉ là mưa nguyên khí thì có phải quá keo kiệt rồi không? Người ta có lẽ sẽ cảm thấy là giả, không bằng làm giống như Cục lông nhỏ lần trước ấy, thiên hàng Thiên Nguyên khí..."

"Cút!"

Chu Thiên Đạo trực tiếp mắng: "Tiểu tử nhà ngươi có phải cảm thấy Thiên Nguyên khí tùy tiện đâu đâu cũng có? Lần trước cho ngươi một viên Thiên Nguyên quả, ta còn đau lòng nửa ngày đây! Ở đâu ra Thiên Nguyên khí mà làm con mồi..."

Mưa nguyên khí mà còn chê?

Tiểu tử ngươi nghĩ cái gì thế hử?

Ngươi thật sự cho rằng người người đều là ngươi, không thiếu tiền, hiện tại còn kém chưa dùng nguyên khí dịch để làm nước uống à?

Tô Vũ vẫn cảm thấy tràng diện không đủ lớn, mưa nguyên khí đương nhiên không tệ, nhưng đối với cường giả mà nói thì nó cũng chỉ có thế!

Nếu có thể dùng Thiên Nguyên khí ngụy trang thành dị tượng... Tô Vũ khẳng định, dù cho là Nhật Nguyệt thì cũng đều phải tin tưởng đây là dị tượng thật!

Nhà ai sẽ dùng Thiên Nguyên khí làm dị tượng giả, không phải quá lãng phí sao?

Cũng không phải nơi sản sinh ra Thiên Nguyên khí, phải tiêu bao nhiêu Thiên Nguyên quả mới có thể làm được dị tượng như vậy?

Nơi sản sinh ra Thiên Nguyên khí cùng Thiên Nguyên quả vẫn khác biệt, một cái cuồng bạo, một cái ôn hòa, dị tượng thì đều hết sức đặc sắc.

Nhưng mà cái này Tô Vũ lại có!

Hắn cảm thấy, nếu mà mình đem ra làm ngụy tạo thì sẽ chẳng khác gì hàng thật!

Tuyệt đối có khả năng gạt người!

Lừa gạt Nhật Nguyệt cũng sẽ không có vấn đề gì!

Dị tượng... Cuối cùng không phải cũng do chính mình hấp thu sao, sẽ không lãng phí bao nhiêu.

Tô Vũ tính toán một thoáng, cái này... nói thế nào cho phải đây.

Nghĩ đến đây, Tô Vũ bỗng nhiên lên tiếng: "Phủ chủ, ngài còn nhớ rõ ngày đó ta ở Tinh Lạc sơn thu được một cái cái hộp nhỏ không?"

"Hộp Long Giác ấy hả?"

Dĩ nhiên là ông vẫn nhớ, tiểu tử này thế mà còn không mở ra cho ông xem.

Tô Vũ gật đầu, "Là cái kia, ta đã mở ra, bên trong thật sự là bảo bối!"

"Bảo bối gì?" Chu Thiên Đạo hứng thú, "Nói một chút nghe xem, bảo bối gì mà phải dùng sừng rồng để chế tạo ra hộp chứa đựng?"

"Một viên cầu."

"Cầu?"

Chu Thiên Đạo tò mò, viên cầu gì?

Ngưu Bách Đạo cũng hiếu kỳ, "Thiên Nghệ thần giáo cũng xem như đại giáo, giáo chủ là Nhật Nguyệt thất trọng, trân tàng bảo vật chỉ sợ không tầm thường, có thể là Thiên Nghệ thần tộc cho hắn, là bảo vật gì thế, có thể để cho chúng ta kiến thức một chút không?"

Tô Vũ cười đáp: "Kỳ thật cũng không có cái gì quá trọng yếu, nó chỉ là một viên đại cầu bị nén xuống, thiếu chút đã bị ta làm hỏng, còn may sau đó ta dùng thần văn bọc lại... Ta cảm thấy đó là đồ tốt, lần này đúc thân, ta cũng có ý muốn dựa vào thứ này..."

"Có tác dụng với ngươi sao?"

Hai người bây giờ đều thấy hiếu kỳ, trân tàng bảo bối của một vị Nhật Nguyệt thất trọng mà lại có ích cho Tô Vũ, vậy đó sẽ là cái gì?

Có trợ giúp cho đúc thân ư?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi