VẠN TỘC CHI KIẾP

Tô Vũ đã khôi phục lại nguyên dạng.

Nhưng giờ khắc này, hết thảy đều đã hoàn toàn khác biệt!

Tô Vũ đứng thẳng bất động, nhìn lại mảnh thiên địa trước mắt... phảng phất như phá lệ rõ ràng, ý chí lực tùy tâm sở dục, ý chí lực khẽ động, trong phạm vi bao trùm hết thảy mọi thứ đều vô cùng sáng tỏ!

Hắn nhẹ nhàng đi lại mấy bước, chỉ cảm thấy lực lượng cực kỳ cường hãn.

Không hề có dấu hiệu mất khống chế!

Nắm chặt lại nắm đấm, Tô Vũ cảm thấy sức mạnh bản thân chưa từng vững mạnh như bây giờ!

Vẻn vẹn ba lần đúc thân đã đem đến cho Tô Vũ cảm giác cường đại hơn trước kia rất nhiều.

Lực lượng bộc phát chỉ sợ phải lên đến 2400 khiếu.

Mà hắn đã tiêu hao không ít Thiên Nguyên khí, số lượng ước chừng phải tới 30 viên Thiên Nguyên quả, bất quá dị tượng hiện ra, những đám mây ẩn chứa Thiên Nguyên khí kia cũng không ít, nói rõ lần này đúc thân tiêu hao nhiều hơn so với hắn suy tính, chỉ sợ đã tiếp cận số lượng 50 viên Thiên Nguyên quả.

Tô Vũ không quá kinh ngạc, thân thể hắn vốn đã mạnh mẽ, bằng không cũng vô phương chống đỡ uy lực của hơn 2000 khiếu bùng nổ.

So với ba đúc Đằng Không thông thường, thân thể hắn phải mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Kẻ khác trải qua ba đúc, dù cho là Thần Ma thì Tô Vũ cũng có nắm bắt một quyền oanh bạo đối phương!

Tô Vũ giậm chân đi ra khỏi võ đài, xuất hiện trên Chiến Long đài.

Bốn phương tám hướng, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn hắn giống như đang nhìn quái vật!

Cái tên này phá Đằng Không mà thôi, làm sao cứ có cảm giác giống như hắn vừa chứng đạo vô địch vậy?

Động tĩnh lớn đến đáng sợ!

Mấy người Chu Thiên Đạo thấy thế cũng đều nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng đã hoàn thành, tiểu tử này... nếu mà hắn vẫn còn tiếp tục, bọn họ đều lo lắng sẽ xảy ra chuyện lớn!

Bất quá tiêu hao nhiều như vậy mà mới chỉ ba đúc, mấy người cũng thấy cạn lời.

Tô Vũ thật đúng là biết ăn!

Lúc này đây, Tô Vũ không lên tiếng, bốn phương tám hướng đều hết sức an tĩnh, giống như đang chờ hắn mở miệng.

...

Chu Thiên đúc thân, Nhân Hoàng đưa chúc!

Ngũ hành thiên phạt, áng mây đưa phúc!

Đây chính là dị tượng khi Tô Vũ đúc thân mang đến, dị tượng khi đột phá Đằng Không, rung động lòng người.

Lúc bấy giờ, mọi người duờng như đang chờ đợi cái gì đó.

Còn không đợi Tô Vũ mở miệng, có người đã trầm giọng hỏi: "Chu Thiên nguyên khiếu đúc thân... Tô Vũ, sau kì Đại Phá Diệt, ngươi là người đầu tiên, việc này đối với nhân tộc cực kỳ trọng yếu, có thể tiết lộ một chút xem ngươi có thể mở ra Nguyên Thần khiếu hay không? Vị trí cụ thể của Chu Thiên khiếu ở đâu?"

Tô Vũ nghiêng đầu nhìn về phía nơi phát ra thanh âm, hắn nhìn không rõ ràng, khoảng cách quá xa, vượt qua hơn 50 dặm.

Trên không, mấy người Chu Thiên Đạo hiện thân.

Chu Thiên Đạo lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói: "Không có quy củ, Tô Vũ không cần trả lời những câu hỏi như vậy. Nói hay không nói đều là năng lực cùng bản lĩnh của cá nhân. Có năng lực thì có thể vô địch, công khai hết thảy bí pháp, công khai chỗ có cơ duyên, công khai hết thảy bí bảo, công khai hết thảy tất cả!"

Chu Thiên Đạo không cho Tô Vũ cơ hội đáp lời, ông nhìn quanh bốn phương, lúc này, ông tỏ ra đạm mạc vô cùng, "Chư vị, xem thì xem, hâm mộ thì hâm mộ, thứ của các ngươi thì đó mới là của các ngươi, không phải là của các ngươi thì đừng tự làm mất mặt!"

"Chu Thiên khiếu huyệt cũng vậy mà Nguyên Thần khiếu cũng thế, Tô Vũ nguyện ý công khai thì các ngươi nên cảm kích, nếu hắn không nguyện ý thì chớ cưỡng cầu! Không nên cảm thấy thực lực nhỏ yếu thì liền có thể khi nhục, cũng không nên cảm thấy không công bằng, ta bảo các đại gia tộc công khai thành tựu bí mật của vô địch, có ai nguyện ý không?"

Trên đài, Tô Vũ nhíu mày, hắn vẫn không lên tiếng.

Vốn dĩ hắn còn muốn nói vài lời.

Phương xa, có người đáp trả: "Chu phủ chủ, ta không có ý này, chẳng qua là Chu Thiên khiếu huyệt cùng Nguyên Thần khiếu quá đặc thù, ta tò mò nên hỏi một câu mà thôi. Trước đó Tô Vũ đã truyền bá công pháp rất có ích với nhân tộc, chúng ta đều ghi nhớ ân tình của hắn, nếu hắn lại có thể truyền bá Chu Thiên nguyên khiếu cùng Nguyên Thần chi khiếu, tất nhiên hắn sẽ lưu danh thiên cổ tại Nhân cảnh..."

Chu Thiên Đạo bật cười, đoạn bảo: "Có lý, vậy thì chờ chúng ta thương lượng một chút đã lại nói! Nguyên Thần khiếu cũng chưa chắc đã mở ra, Tô Vũ, thành công rồi à?"

"Không có!"

Tô Vũ lắc đầu, thản nhiên đáp: "Không thể mở ra, có thể là Thần khiếu mở ra chưa đủ!"

Lời này là hắn nói thật.

Đương nhiên, chưa chắc có người đã chịu tin.

Thiên phạt là vì tại sao?

Không phải Nguyên Thần khiếu thì là cái gì?

Tô Vũ không thèm để ý đến chuyện đó, bây giờ hắn cũng không nghĩ nhiều, không muốn nói nhiều.

Nếu Chu Thiên Đạo ở đây và nguyện ý ra mặt thì cứ giao cho ông tới làm chủ sẽ càng tốt hơn.

Chu Thiên Đạo tiếc nuối nói: "Không thể mở ra sao? Quả thật là quá đáng tiếc!"

Dứt lời, ông nhìn về phía bốn phương, cười nhạt: "Chư vị, mặc kệ là mở ra hay chưa, có một số việc không cưỡng cầu thì hơn, sẽ không có ý nghĩa! Nên nói thì trước đó ta cũng đã nói, chư vị đều là người có mặt mũi, ta nghĩ cũng nên hiểu rõ ý của ta!"

"Ý của Chu phủ chủ, chúng ta hiểu rõ!"

Người trước đó lên tiếng chất vấn không nói thêm gì nữa.

Sau một khắc, lại có người cao giọng hô: "Chu phủ chủ, không ai cưỡng cầu, có điều mục đích của Tô Vũ đại sư hôm nay là vì mở rộng《 Nguyên Thần Khai Khiếu Quyết 》, trước đó hắn cũng đã đẩy ra mấy quyển công pháp có lợi đối với nhân tộc, công tại thiên thu! Nếu cũng có thể công khai Chu Thiên khiếu huyệt chi pháp thì ta nghĩ, Tô đại sư chắc chắn có thể trở thành chư phủ chi vương, thiên cổ nhân kiệt..."

Lời tâng bốc rất cao!

Không bắt buộc, thế nhưng lời tâng bốc đã gắn lên trên người ngươi, ngươi truyền đi thì dễ nói, mọi người sẽ cúng bái ngươi như thần.

Không truyền thì ngươi chính là kẻ vì tư lợi!

Kiểu ám chỉ này, Tô Vũ dĩ nhiên hiểu.

Hắn cũng không hỏi người vừa lên tiếng là ai, sau này hỏi lại cũng không muộn.

Chu Thiên Đạo không nói lời nào, cấp tốc truyền âm cho các vị Nhật Nguyệt của Đại Minh phủ, bất đắc dĩ nói: "Động tĩnh náo động quá lớn, Chu Thiên khiếu huyệt dẫn tới quy tắc thượng cổ Nhân Hoàng biến hóa, liên lụy đến quy tắc Nhân cảnh, rất khó để dập tắt hy vọng của đám đông bên dưới..."

Đổi vị trí để mà suy nghĩ, nếu ông là người của đại phủ khác, tỉ như Tô Vũ ở tại Đại Hạ phủ xảy ra động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ ông không động tâm sao?

Dĩ nhiên sẽ động tâm!

Đây là điều tất nhiên!

Cũng là vì Tô Vũ đang ở tại Đại Minh phủ nên ông có thể không quá để ý, sớm cảm thấy Tô Vũ đã đến Đại Minh phủ thì chạy không được, ngươi không sớm thì muộn cũng là của ta, sợ cái gì.

Thế nhưng hiện tại, người của các đại phủ khác thì đương nhiên không thể nghĩ thoải mái được như ông.

Ngưu Bách Đạo truyền âm qua: "Hết sức phiền toái, hiện tại không nên đắc tội với họ, nội thành còn có nhiều vị Nhật Nguyệt cảnh ẩn núp, nếu thật sự làm lớn chuyện, bọn gia hỏa này không chừng sẽ đục nước béo cò!"

Làm lớn chuyện thì không thể kịp xử lý, không chừng đám người kia còn thừa dịp loạn lạc mà bắt Tô Vũ đi!

Chu Thiên Đạo biết đạo lý này, thế nên ông cấp tốc căn dặn: "Nhanh đuổi họ đi, nội thành bên này... thì cứ giết gà dọa khỉ! Phải tốc chiến tốc thắng! Trước đó chúng ta định âm thầm giải quyết, hiện tại e là rất khó, những tên kia không chừng sẽ không chịu đi, kế tiếp còn phải lo tiếp đãi, hiện tại không ra tay thì đám Vạn Tộc giáo ẩn núp bên dưới sẽ bỏ chạy hết."

"Phủ chủ!"

Có một vị Nhật Nguyệt truyền âm, nghiêm túc nói: "Hay là trước cứ từ bỏ việc đánh giết đám gia hỏa Vạn Tộc giáo đi, bằng không một khi không thể nhanh chóng bắt lại, dễ dàng khiến cho người ta dâng lên lòng xấu xa, mà dù bắt lại, Đại Minh phủ sẽ bị tổn thất không nhỏ. Mà khi đánh giết nhiều vị Nhật Nguyệt thì cũng dễ dàng trở thành mục tiêu công kích, bị Vạn Tộc giáo nhằm vào, Đại Minh chúng ta lúc này không nên gây thù hằn quá nhiều, hãy lo tu thân dưỡng tính..."

Đây là chuẩn tắc của Đại Minh phủ!

Đây cũng là đạo lý thái bình nhiều năm mà Đại Minh phủ lập nên!

Hôm nay, họ muốn phá quy củ bấy lâu sao?

Chu Thiên Đạo lâm vào trong phân vân, sự tình lớn hơn rồi.

Ngoài dự liệu của ông!

Âm thầm đánh giết mấy người, giết bằng hình thức câu cá, tiếp sau đó mới truyền đi để uy hiếp bốn phương, không ai tận mắt thấy Đại Minh phủ giết người thế nào thì Đại Minh phủ còn có thể an ổn.

Nhưng nếu chém giết như lôi đình, dĩ nhiên cũng có thể uy hiếp người, nhưng mà sẽ khiến thực lực Đại Minh phủ bị lộ ra trước ánh sáng.

Chu Thiên Đạo bất giác nhìn về hướng Tô Vũ bên kia.

Chu Thiên khiếu huyệt, văn quyết thần quyết, Thiên Nguyên khí, Cổ Hoàng đưa chúc...

Từng suy nghĩ lướt qua đầu ông!

Ông cần lựa chọn!

Ông là chủ nhân của một phủ, là chúa tể của mấy trăm triệu người Đại Minh phủ, cần thủ đoạn sấm rền gió cuốn để giải quyết sao?

Rất nhanh chóng, Chu Thiên Đạo đã đưa ra quyết định.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi