VẠN TỘC CHI KIẾP

"Ônggg!"

Ngay một khắc hai gã Nhật Nguyệt kia vừa bỏ mạng, hai vị Nhật Nguyệt đang ẩn núp khác hốt hoảng phá không phóng ra, chúng muốn trốn chạy!

Rõ ràng là chúng không có bất luận tâm tư kịch chiến gì cả!

Đáng chết!

Thế mà lại bại lộ!

Không nghĩ tới chỉ vừa lơ là một chút thì đã có hai vị Nhật Nguyệt cảnh bị Đại Minh phủ vây giết!

Một người trong đó vừa độn không, nhưng ngay đúng lúc này, Chu Thiên Đạo đã đánh giết xong người kia, lập tức bèn đánh thẳng tới chỗ gã.

Cùng quãng thời gian ấy, Bách Đạo các lại phóng thẳng tới hướng một vị Nhật Nguyệt đang phá không lẩn trốn còn lại.

5 vị Nhật Nguyệt cảnh!

Còn có một người đang ẩn núp bất động, gã quỳ rạp dưới đất nhưng trong lòng thì vô cùng hoảng hốt!

Bại lộ rồi ư?

Vì sao?

Ta thì sao?

Ta đã bại lộ hay chưa?

4 người kia không quỳ xuống nhưng gã thì đã sớm quỳ xuống trước tiên, ngay khi Chu Thiên Đạo nói chuyện, đám lão nhân bên cạnh cũng nói chuyện phiếm, gã cố ý nghe lỏm, biết được quy củ của bọn họ cho nên biết tiếp theo phải quỳ, vì vậy ngay khi Chu Thiên Đạo hô một tiếng, gã cũng không quá lưỡng lự, học theo mọi người xung quanh lập tức quỳ xuống.

Ta đã bại lộ rồi sao?

Tất cả những thứ này tới quá nhanh!

Chu Thiên Đạo nói hạ sát thủ liền hạ sát thủ!

Hoàn toàn không có chút chuẩn bị gì!

Mà ông lại đánh cực kỳ tinh chuẩn, trong nháy mắt kết hợp với Ngưu Bách Đạo đánh giết hai vị Nhật Nguyệt cảnh không hề có chút đề phòng nào!

Trong chớp nhoáng này, tất cả mọi người vẫn chưa kịp phản ứng.

Bao gồm cả Tô Vũ!

Hắn chỉ thấy hoa mắt, sau đó thì hai vầng bán nguyệt đã rơi vỡ!

Tích tắc sau, trên không trung bạo phát đại chiến, Chu Thiên Đạo cùng các vị Nhật Nguyệt như Ngưu Bách Đạo, cộng thêm Bách Đạo các đều đang vây giết mấy tên Nhật Nguyệt!

Quá nhanh!

Mà vào thời khắc này, gã Nhật Nguyệt ẩn núp cuối cùng thầm thấy hoảng hốt, không được, tiếp tục như thế, có lẽ gã cũng sẽ bại lộ, sẽ phải chết, Chu Thiên Đạo đây hẳn là đang cố ý mặc kệ gã...

"Bắt Tô Vũ, uy hiếp bọn chúng, bằng không thì chúng ta chắc chắn phải chết!"

Đây là lời mà gã truyền âm, gần như ngay đồng thời, trong đám người bỗng nhiên có hơn mười nhân ảnh thoát ra, phóng thẳng tới chỗ Tô Vũ!

Là những Sơn Hải cảnh vẫn luôn ẩn giấu trong đám đông!

Bọn chúng cũng bị dọa sợ ngây người!

Nhưng ngay khi vừa nghe thấy gã Nhật Nguyệt truyền âm, thân alaf cường giả Sơn Hải, bọn họ vẫn kịp phản ứng lại, nhất định phải tự cứu!

Lúc bấy giờ, bắt Chu Hồng Lượng đều chưa hẳn có thể tự cứu, chỉ có bắt Tô Vũ mới có thể thoát được!

Bên cạnh Tô Vũ đã không còn vị Nhật Nguyệt nào bảo vệ!

Đương nhiên, Sơn Hải thì có không ít.

Thống lĩnh Thiên đạo quân chợt quát lên: "Giết!"

Hơn mười vị cường giả Thiên Đạo quân phá không bay ra, đánh tới hướng những người kia!

Bốn phương tám hướng đều đang chiến đấu!

Mà Tô Vũ vẫn đứng yên tại chỗ.

Không một ai có thể tiếp cận!

Cùng thời gian ấy, gã Nhật Nguyệt ẩn nấp cuối cùng đã kết thúc truyền âm, gã không phá không bỏ chạy, mà là cấp tốc trốn vào lòng đất, dùng tốc độ nhanh vô cùng để lẩn trốn!

Về chuyện bắt Tô Vũ... Bắt cái rắm ấy!

Đến lúc này còn không mau mau thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn mới là kẻ ngu.

Cùng lúc đó, những Nhật Nguyệt ngoài thành bây giờ mới kịp phản ứng được, bùng nổ, ngã xuống, hết thảy phát sinh quá nhanh!

Nhanh đến không thể tưởng tượng nổi!

Có người vừa mới chuẩn bị động đậy, giọng nói u lãnh của Chu Thiên Đạo đã vang lên: "Không cho phép vào thành!"

Nghe lại lời nhắc nhở này, mọi người mới hiểu rõ, lúc trước lời ông nói là có ý gì!

Không cho phép vào thành!

Sau một giờ mới có thể vào!

Vào thành bây giờ thì chính là kẻ địch.

"Chu phủ chủ... Chúng ta có thể giúp một tay..."

"Không cho phép vào thành!"

Giọng Chu Thiên Đạo càng lạnh hơn, liên thủ với Bách Đạo các, trong chớp mắt ông đã giết cho tên Nhật Nguyệt kia đổ máu, Ngưu Bách Đạo cùng ba vị Nhật Nguyệt khác thì đang vây giết một tên Nhật Nguyệt còn lại!

Lúc này họ không có thời gian đi quản tên Nhật Nguyệt cuối cùng đã lẩn trốn!

Gã Nhật Nguyệt cảnh chui lủi dưới lòng đất thầm mừng rỡ trong lòng.

Không ai quản ta!

Bên kia, Hồ tổng quản chợt quát: "Chư vị, bên kia còn có một tên, chúng ta mau đi ra ngoài thành vây giết gã..."

Vị Nhật Nguyệt đang lẩn trốn nọ cũng không lo được chuyện ẩn tàng khí tức nữa.

Hồ tổng quản hô một tiếng, vừa định nhích người, đúng khi đó, trước mắt kẻ trốn chạy bỗng xuất hiện một cánh cửa, một lão nhân tóc hoa râm cắn răng mắng: "Kỹ thuật này của ta còn chưa hoàn thiện, đệt, để ta tới làm gì chứ..."

Bịch một tiếng!

Gã Nhật Nguyệt kia trực tiếp đụng phải cửa ra vào rồi biến mất, không gian dấy lên từng cơn gợn sóng kịch liệt!

Hồ Hiển Thánh đổ máu không ngừng, cố sức trấn áp cánh cửa kia, hét lớn: "Người tới nhanh lên, má nó, Nhật Nguyệt tam trọng, trấn áp không được nữa, sắp nổ rồi!"

"Truyền tống môn!"

Có người kinh hô!

Sau một khắc, tiếng kinh hô hóa thành cảm giác đau đớn, truyền tống môn, không đúng, truyền tống môn này không có đường, đối phương đã bị vây ở phía sau không gian cánh cửa!

Mà ngay khi Hồ Hiển Thánh sắp không trấn áp được nữa, bên người ông xuất hiện hai vị lão nhân, một nam một nữ, là lão nhân đến từ học phủ.

Lão nam tử bày ra đại trận, vờn quanh cửa ra vào.

Mà lão bà kia cũng chính là lão bà họ Hồ chuyên chủ trì ngọc cảm ứng siêu cấp, răng cũng sắp rụng hết đi.

Lúc này, lão bà không hề khách khí, vội vàng quát: "Mau nổ cánh cửa này... Nổ chết hắn đi..."

"Ngươi dám!"

Hồ Hiển Thánh mắng to một tiếng, "Nổ cũng được, trả ta 1 triệu công huân!"

Của cải cả đời của ta a!

Chỉ để chế tạo cánh cửa này!

Ngay lúc mọi người đang giằng co, bỗng nhiên có người hét lên: "Ta cho!"

Hồ Hiển Thánh chấn động, ngay lập tức ông hét lớn một tiếng, "Nổ!"

Tô Vũ a!

Hắn mới vừa lên tiếng chi tiền kìa!

Ầm ầm một tiếng vang thật lớn!

Cửa ra vào nổ tung, không gian xé nát, một thân ảnh tàn phá từ trong không gian rơi xuống, gã muốn độn không mà chạy nhưng lại bị đại trận ngăn lại.

Chỉ trong nháy mắt, một cái hỏa lô xuất hiện, bao hết đại trận ở bên trong.

Văn binh!

Là văn binh của lão bà!

Trong lò lửa có hỏa diễm bay lên, lão bà khẽ quát một tiếng, từng viên từng viên thần văn bị nhen lửa, thần văn làm lửa rèn đúc văn binh!

Lúc này lại bùng cháy Nhật Nguyệt!

"A!"

"Hồ Kỳ, ngươi còn chưa chết?"

"Ngươi chết sẽ không yên lành!"

Bên trong hỏa lô kia, gã Nhật Nguyệt bị thiêu đốt thê lương rống to!

"Ngươi còn chưa chết! Hồ Kỳ... Ngươi thật là ác độc!"

Lão bà thở hổn hển, hào hứng nói: "Không chết được... Hôm nay, ta sẽ luyện một thanh văn binh từ máu thịt Nhật Nguyệt, ngươi chính là lớp sơn phủ của ta!"

Từng ngụm máu tươi phun ra ngoài, lão bà nhóm lên thần hỏa, cấp tốc bùng cháy!

Ầm ầm!

Hỏa lô kia ầm ầm rung động, Nhật Nguyệt cảnh kịch liệt giãy giụa, hỏa lô bị đánh cho không ngừng nhô lên nhưng lại chậm chạp vô phương đột phá, lão bà thấp giọng hét vang, từng ngụm tinh huyết phun ra ngoài!

Lão nam tử cũng không ngừng co vào đại trận, hai người hợp lại, tốc độ nhanh vô cùng!

Đằng xa, Chu Thiên Đạo còn chưa giải quyết xong tên Nhật Nguyệt mà ông đang đánh giết, thì bên chỗ lão bà thì đã ầm ầm một tiếng, một vầng bán nguyệt rơi vỡ!

Chết!

Ba tên Nhật Nguyệt trong nháy mắt ngã xuống, Hồ tổng quản lúc này cũng ngoài ý muốn vô cùng, ông sững người nhìn về phía lão bà, khẽ lẩm bẩm gọi: "Hồ Kỳ cô mẫu!"

Lão bà liếc mắt nhìn ông một cái rồi không để ý tới ông nữa.

"Cô mẫu..."

Hồ tổng quản còn muốn nói tiếp, lão bà đã điều khiển hỏa lô thu về rồi lạnh nhạt rời đi.

Mà lão nam tử kia thì vội vàng chạy bên cạnh Tô Vũ, đề phòng có kẻ lại đánh lén hắn.

Kể cả Hồ Hiển Thánh cũng vội đuổi theo tới chỗ Tô Vũ, ông thấy đau thịt vô cùng, sốt ruột hô lớn: "Tiểu tử, vừa rồi ngươi nói vẫn giữ lời chứ?"

Ông đã nổ truyền tống môn của chính mình!

Bằng không thì lão bà sẽ không đơn giản đánh giết một gã Nhật Nguyệt thế kia.

"Tính chứ!"

Tô Vũ gật đầu, nhìn quanh bốn phương rồi mỉm cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi