VẠN TỘC CHI KIẾP

Trên lôi đài, Tô Vũ đưa mắt nhìn bọn hắn đi xa, khẽ mỉm cười.

Câu cá xong rồi, không chỉ không thu câu mà còn muốn tiếp tục đi hưng sư vấn tội, khí thế hay lắm, thủ đoạn quả là cao cường!

Lần này chỉ sợ Cầu Tác cảnh và Chiến Thần điện đều phải đổ máu, không chỉ chảy máu, có lẽ còn phải làm ra chút động tĩnh, bằng không thì không có cách nào ăn nói nổi!

"Đây là mang theo đại thế đi trấn địch sao?"

Giờ khắc này, Tô Vũ giống như đã học được cái gì, trong đầu hắn, Cục lông nhỏ đang vụng trộm hấp thu hàng loạt dư vị thần văn, Tô Vũ cũng lười so đo với nó.

Lại nhìn vô số thi thể trên mặt đất, chúng đã phá toái không thể tả, Tô Vũ cười càng thêm xán lạn!

Quả nhiên, lần này câu cá rất dễ dàng!

5 tên Nhật Nguyệt đã chết!

Lần sau Vạn Tộc giáo còn dám bén mảng tới không?

Rốt cuộc còn có bao nhiêu Nhật Nguyệt cảnh đang ẩn núp quanh đây?

Cách đó không xa, Ngưu Bách Đạo bỗng kinh ngạc nói: "Ủa, cái tên này không phải là giáo chủ Huyết Hỏa giáo mới nhậm chức à? Trên người hắn có dấu ấn Huyết Hỏa giáo kìa!"

Ông nhìn về phía cỗ thi thể bị Chu Thiên Đạo đánh chết trước tiên, có hơi bất ngờ, trong nhẫn chứa đồ của đối phương có một tấm lệnh bài, vẫn còn rất mới!

Huyết Hỏa giáo!

Khóe miệng Tô Vũ co giật!

Bốn phía vô số vị cường giả yên lặng.

Huyết Hỏa giáo... chắc là nên giải tán đi nhỉ.

Đóng cửa cũng được rồi!

Chết liên tục ba vị giáo chủ, thời gian tính ra cũng mới chỉ nửa năm mà thôi!

Nửa năm mà chết ba vị giáo chủ, không mau giải tán thì còn làm gì!

...

Chu Thiên Đạo đi cáo trạng.

Những người khác thì bắt đầu nhặt xác và xử lý chiến trường.

Bên cạnh Tô Vũ vẫn thời thời khắc khắc có Nhật Nguyệt thủ hộ, phòng ngừa còn có kẻ địch ẩn núp tập kích hắn.

Mà ở bên, hai mắt Hồ Hiển Thánh lom lom nhìn Tô Vũ.

Ông lo lắng cho an toàn của Tô Vũ còn hơn bất kỳ ai!

Hắn đã hứa cho ta 1 triệu công huân để đền bù tổn thất rồi đấy!

Nếu Tô Vũ xảy ra chuyện thì sẽ toi luôn cái mạng già của ông mất.

Tô Vũ hơi buồn cười, cũng không tham dự việc nhặt xác, chỉ mở miệng nói: "Viện trưởng, ngài cảm thấy Phủ chủ tới Song Thánh phủ cáo trạng thì có kết quả không?"

"Khẳng định là có thu hoạch."

Hồ Hiển Thánh đè nén ý muốn đòi về 1 triệu công huân, trả lời: "Thực lực Phủ chủ của chúng ta có lẽ không phải mạnh nhất trong các đại phủ, nhưng nếu nói về độ hung hăng càn quấy... Khụ khụ, nếu nói về lí lẽ biện luận thì ngài ấy cũng có chút vốn liếng."

"Song Thánh phủ, hai đại thánh địa, những ngày qua một mực không có hành động gì, thường xuyên xảy ra sơ suất, không ai làm ầm ĩ thì thôi đi, hiện tại Phủ chủ tới gây sự, không nói những cái khác, hiện Đại Hán vương cùng Diệt Tằm vương đang tọa trấn hẳn đều sẽ lộ diện, còn việc xử lý như thế nào... thì phải xem Phủ chủ nói gì."

Tô Vũ có chút tiếc hận, "Ta cũng muốn cùng đi theo xem chút."

"Đừng!"

Hồ Hiển Thánh cười nói: "Ngươi chớ nên đi, đi thì không dễ làm ầm ĩ! Chu Thiên khiếu của ngươi sau này khẳng định có người muốn, nếu Đại Hán vương hoặc là Diệt Tằm vương lộ diện rồi hỏi ngươi thì ngươi có nói hay không? Không nói, vô địch chưa chắc sẽ để ý, thế nhưng... dù sao cũng giống như vả mặt người ta. Nói ra thì chính ngươi không vui. Phủ chủ có ý này nên mới không dẫn ngươi đi, chẳng lẽ hai vị vô địch lại còn tới Đại Minh phủ để hỏi ngươi à?"

Hồ Hiển Thánh cười ha hả: "Phủ chủ làm việc tự nhiên là có nguyên nhân của ngài ấy, ngươi không có mặt tại hiện trường thì hết thảy sẽ dễ làm hơn nhiều."

Tô Vũ gật đầu, điều này cũng đúng.

Nhất là Diệt Tằm vương, mình còn truyền thừa《 Thời Gian 》của ông ta.

Nếu ông ấy hỏi Chu Thiên khiếu của mình thì mình sẽ nói sao?

Không phải khó nói, nhưng nói cũng khó chịu.

Dẫu sao trong thời gian ngắn, hắn không định nói.

360 Chu Thiên khiếu không phải chủng loại có thể phổ cập, thứ này phải là yêu nghiệt thiên tài, có hàng loạt tài nguyên hay hậu duệ của vô địch thì mới có hi vọng, các gia tộc thông thường thì cơ hồ là đừng mơ tưởng.

Nếu không có cách nào phổ cập, nói nhiều như vậy làm gì, chỉ giảm xuống ưu thế của mình, không chừng còn tạo cho mình mấy tên đối thủ.

Hồ Hiển Thánh thấy hắn tiếc nuối, nhìn chung quanh một lượt rồi truyền âm: "Tiểu tử, còn tiền không? Nếu có tiền thì ta tìm mấy lão bằng hữu thay truyền tống hình ảnh vượt phủ cho ngươi, chỉ cần ngươi xuất tiền, Đại Minh phủ có rất ít chuyện không làm được!"

"..."

Tô Vũ không nói gì, Đại Minh phủ này tại sao lại biến thành Đại Hạ phủ rồi nhỉ, chết sống chỉ muốn tiền!

Vị viện trưởng đây hiện tại cũng để mắt tới mình rồi sao?

Hắn kiếm tiền không ít, nhưng chưa kịp tiêu vào chỗ khác thì đều tiêu vào người Hồ Hiển Thánh này rồi.

Đương nhiên, còn phải cần trao đổi.

Tô Vũ thực ra rất hứng thú với truyền tống môn, hắn không vội vã nói cái khác, mà là cười hỏi: "Viện trưởng, truyền tống môn của ngài phí tổn là 1 triệu công huân sao?"

"Khụ khụ..."

Hồ Hiển Thánh vội ho một tiếng: "Thật ra thì không đến, thế nhưng chênh lệch không lớn, hơn nữa còn có kết tinh trí tuệ mấy trăm năm của ta nữa! Ta nói 1 triệu thì cũng không quá khoa trương, ngươi cũng thấy đấy, một vị Nhật Nguyệt tam trọng đều bị ta vây chặt rồi đánh trọng thương, bằng không thì tên kia sẽ không dễ chết."

Tô Vũ khẽ gật đầu, "Điều này thì cũng đúng, viện trưởng, ta thấy khi truyền tống môn nổ tung, còn thừa lại gần một nửa, ta đã tốn tiền, vậy thì phần còn dư lại gần nửa kia nên là của ta, ngài nhớ đưa cho ta a."

"..."

Hồ Hiển Thánh sâu kín nhìn hắn!

Ngươi thấy được à?

Được rồi, ngươi hẳn là thấy được, ngươi còn muốn lấy truyền tống môn của ta ư?

Ta chỉ còn thừa lại chút cặn này thôi!

Tô Vũ không nhìn ông, thật sự là hắn cảm thấy rất hứng thú, thứ đó quả là đại sát khí!

Nếu vật kia có Sơn Hải xông nhầm vào thì hẳn phải chết không còn nghi ngờ!

Một vị Nhật Nguyệt tam trọng thế mà cũng bị một cánh cửa giam giữ!

Nói ra thì cửa lớn sở nghiên cứu kỳ thật cũng có chút hiệu quả như vậy, bất quá cửa sở nghiên cứu được kiến tạo trên cơ sở của sở nghiên cứu, thậm chí còn có quan hệ với không gian Phòng cắt chém.

Muốn mang ra ngoài thì không cách nào làm được.

Hồ Hiển Thánh lại có thể trực tiếp mang truyền tống môn theo tùy thân, điểm này rất lợi hại!

Hồ Hiển Thánh buồn bã nói: "Ngươi không có thần văn không gian, vô phương điều khiển, quá lãng phí..."

Tô Vũ cười đáp: "Viện trưởng, ta không ngại."

"Ta..."

Ý ta là hỏi ngươi ghét bỏ không chê chắc?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi