VẠN TỘC CHI KIẾP

Chu Thiên Đạo lén kéo Tô Vũ đi ra ngoài, ra cửa, ông vui vẻ truyền âm: "Tận lực thử đi, ta sợ Hồ lão sư không tiếp tục kiên trì được, hiện tại xem ra... còn có một số động lực, lại kiên trì thêm một chút thời gian nữa cũng không có vấn đề gì! Về chuyện kéo dài tuổi thọ..."

Ông thở dài, "Cố làm hết sức mà thôi! Nhân tộc không phải không có ai mong muốn nghiên cứu phát minh, nhưng mấy năm trước lại làm ra một số công pháp chẳng những không dùng được mà ngược lại còn khiến cho người ta chết càng nhanh. Tiểu tử ngươi cũng đừng làm ra những công pháp linh tinh như thế. Vấn đề trong đó hết sức phức tạp, chủ yếu vẫn là bởi vì những lão nhân này kỳ thật rất yếu đuối, một khi tu luyện không thích đáng sẽ dễ dàng khiến thương thế cấp tốc chuyển biến xấu, dẫn đến sớm ngã xuống."

Ông cười khổ tiếp tục: "Đại Minh phủ có không ít lão nhân như vậy. Không chỉ Văn Minh học phủ, Chiến Tranh học phủ kỳ thật cũng có, thương thế quá nặng không có cách nào kiên trì chiến đấu, đang phải dưỡng lão ở Chiến Tranh học phủ. Các đại phủ khác cũng tương tự. Năm xưa đa thần văn nhất hệ truyền thừa thần văn, rất nhiều người giống như thấy được ánh sáng, kỳ thật đều đang đợi sẽ truyền thừa lại y bát của mình, kết quả, nhiều năm như vậy đám Liễu Văn Ngạn lại phế đi. Dù cho vài ngày trước họ nổi dậy thế nhưng vẫn không thể mang đến cho mọi người bất cứ hy vọng nào, hi vọng ngươi có thể thắp lên tia hy vọng trong lòng mọi người."

Không nói về vấn đề này nữa, rất nhanh ông bèn bảo: "Không nói nữa, ngươi có gì cần thì có thể tùy thời tới tìm ta, ta sẽ cung cấp cho ngươi hết thảy! Mặt khác, nếu ngươi cần nhân thủ, ta vừa vặn mang về 3 vạn lực sĩ, ngươi cần trợ giúp thì có thể lĩnh một đội đi hỗ trợ..."

"Lực sĩ..." Tô Vũ chần chờ hỏi: "Phủ chủ, đám lực sĩ ấy đều là Đằng Không cảnh, thực lực không yếu, vì sao ta cảm giác ngài không quá coi trọng vậy?"

"Những người này đều là dùng dược vật hoặc là thủ đoạn khác kích phát tiềm lực nên mới tăng lên tới Đằng Không, nếu bàn về thực lực, kỷ luật nghiêm minh thì kỳ thật cũng không tệ, chỉ là họ đã đả thương căn bản, không có tiền đồ bồi dưỡng. Thiên Đạo quân tuy mọi người chỉ có thực lực yếu, nhưng về dài lại cũng có chút kinh hỉ, có người có khả năng tấn cấp Sơn Hải, thậm chí xuất hiện Nhật Nguyệt đều có hi vọng, lực sĩ thì cơ hồ không có hi vọng."

Chu Thiên Đạo giải thích vài câu, rất nhanh ông lại nói: "Dĩ nhiên đưa những người này đi chiến đấu thì vẫn rất mạnh, bằng không thì Cầu Tác cảnh và Chiến Thần điện cũng sẽ không chế tạo lực sĩ quân đoàn, bọn họ đều tu luyện cùng loại công pháp, thời khắc mấu chốt, đại trận cùng một chỗ, 3 vạn lực sĩ có thể coi như ba vị Nhật Nguyệt cũng được! Dĩ nhiên, giết Nhật Nguyệt thì khó, thế nhưng vây giết hay kiềm chế vẫn không có vấn đề gì, chỉ là tổn thất sẽ không nhỏ."

Tô Vũ gật đầu, "Ta biết rồi, nếu cần gì thì ta sẽ tìm Phủ chủ! Việc cấp bách không phải cái này, mà là chuyện kéo dài thọ nguyên, ta trở về nghiên cứu một chút, cần gì sẽ đi tìm Phủ chủ sau."

Hồ Kỳ không thể chống đỡ quá lâu, vả lại Tô Vũ chính mình nói muốn tìm chỗ dựa, không phải không có đạo lý.

Một đám lão nhân nếu thật sự có thể cứu sống họ, hắn tại Nhân cảnh cũng xem như có căn cơ cùng cơ sở vững chắc.

Trước đó những lão nhân này không có quyền nói chuyện nào. Không phải công lao không đủ, thực lực không đủ, tư lịch không đủ, mà là không có thời gian, 100 năm thì họ mất 99 năm bế quan chữa thương, cho ngươi quyền lợi thì ngươi cũng không cách nào sử dụng.

Thật sự chờ bọn hắn khôi phục rồi xuất quan, hiện tại những người đang cầm lái kia đều phải dẹp sang một bên!

Không cầu tất cả mọi người đều cảm động rơi nước mắt với Tô Vũ, chỉ cần một bộ phận người nhớ ân tình, Tô Vũ liền có thể thoải mái hơn, nội bộ Nhân cảnh nếu lại muốn có ý đồ gì với hắn thì cũng sẽ khó khăn.

Mà mượn cơ hội này hắn sẽ tìm lão Chu đòi nhiều chỗ tốt chút, hắn sắp hết tiền rồi.

100 vạn công huân đưa cho Hồ Hiển Thánh, hắn gần như trở thành kẻ nghèo rớt mồng tơi!

Hắn còn cần rất nhiều tinh huyết khác!

Rút ra Thiên Nguyên khí, để cho mình cấp tốc đúc thân và tấn cấp.

Lão Chu có tiền, bỏ ra mấy bộ công pháp, hiển nhiên ông đã kiếm được không ít tiền.

...

Bởi vì chuyện của Hồ Kỳ, sở nghiên cứu của Tô Vũ cũng bắt đầu phân chia công việc.

Nhiệm vụ tất nhiên không ít!

Nguyên Thần Khai Khiếu Quyết cuối cùng đã hoàn thiện, đúc thân pháp nguyên bộ, nguyên khí cửu biến pháp nguyên bộ.

Suy luận Hợp Thần quyết!

Suy luận Kéo dài tuổi thọ pháp!

Còn nữa, hắn cần suy luận từ Hợp Khiếu pháp và một chút công pháp cơ bản, tốt nhất là dựa trên cơ sở vốn có, cải tiến ra một bộ công pháp mới.

Đám Văn Trung đều đến tiếp nhận nhiệm vụ.

Giờ khắc này sở nghiên cứu mới chính thức bắt đầu công việc lu bù lên, đến cả Ngô Lam cũng bị Tô Vũ giao cho một đống nhiệm vụ thu thập tư liệu. Ngô Lam cũng bận rộn đến quên cả trời đất.

Sở nghiên cứu Nguyên Thần bắt đầu đi vào quỹ đạo.

...

Ngay tại khi Tô Vũ vội vàng thôi diễn Kéo dài tuổi thọ pháp.

Ở Đại Hạ phủ.

Hạ gia.

Hạ Hầu gia vừa mắng Hồ tổng quản xong, y đang muốn ăn chút gì đó thì thân ảnh Hạ Long Võ chợt lóe lên, xuất hiện trước mặt y.

"Tại sao lại ra rồi?"

Hạ Hầu gia bất đắc dĩ nói: "Ngươi ngày ngày chạy khắp nơi, ai mà tin ngươi đang bế quan? Ngươi không bế quan, lại không quản chuyện, tin tức trước đó bế quan không phải thành trò cười à? Trước ta bảo ngươi bế quan chính là hi vọng ngươi ít ra đầu ngọn gió, bớt khiến vạn tộc để mắt tới, ngươi có phải ngốc hay không?"

Hạ Long Võ cười nhạt một tiếng xem thường, y ngồi xuống, mở miệng nói: "Nhị thúc, để mắt tới thì cứ mặc chúng nhìn đi! Đừng để tâm! Đến giai đoạn này, ngài và gia gia cũng đừng vùng vẫy nữa..."

Hạ Hầu gia bất đắc dĩ, chúng ta còn muốn giãy giụa một thoáng mà!

Hạ Long Võ cũng mặc kệ Hạ Hầu gia nghĩ như thế nào, y lạnh lùng nói: "Không nói những thứ này, nhị thúc, ta muốn ra ngoài một chuyến, trong thời gian ngắn đại khái sẽ không trở về, chỉ sợ là phải cần nửa năm đến một năm, Đại Hạ phủ bên này, mong ngài hãy dốc sức nhiều hơn."

"Đi đâu?"

"Đừng hỏi nữa, ta có chuyện phải làm."

Hạ Long Võ cười nhạt, "Nhị thúc, vậy ta liền giao cho ngươi, còn cả tiểu tử Hổ Vưu, ngài để mắt tới nó một chút, thực lực nó tiến bộ quá chậm!"

"Ngươi..."

Hạ Hầu gia muốn nói lại thôi, Hạ Long Võ lại không nói thêm gì, thân ảnh biến mất tức thì.

Hạ Hầu gia bất đắc dĩ, chờ y đi mới thở dài một tiếng.

Lúc này đi ra ngoài rất nguy hiểm có biết hay không!

Y dựa vào ghế, sững người một hồi, một lát sau lại có một người tới, người nọ khẽ cười hỏi: "Long Võ đi rồi à?"

"Ngươi tới làm gì?" Hạ Hầu gia nhìn Vạn Thiên Thánh, buồn bực mắng: "Không phải ngươi đang bế quan, không quản mọi sự sao?"

"Ta cảm giác hắn đi nên đến xem thử."

Hạ Hầu gia liếc mắt nhìn ông, nửa ngày sau mới cất tiếng mắng: "Đệt, mẹ nó, sao ngươi nhìn chằm chằm vào nhà chúng ta?"

Bằng không thì làm sao ngươi biết Long Võ đi rồi?

Vạn Thiên Thánh nở nụ cười xán lạn, "Đừng hiểu lầm, hắn đi thì dù sao ta cũng hơi cảm ứng được, sư đồ liền tâm, hắn nói thế nào cũng là đồ đệ của ta mà."

Ngươi cứ nói nhảm đi!

Hạ Hầu gia lười phản bác, không nhịn được chất vấn: "Ngươi tới là vì việc này?"

"Không phải!" Vạn Thiên Thánh tỏ ra buồn bã: "Sắp tới đợt sát hạch hàng năm, ta chuẩn bị mời chào thêm càng nhiều vạn tộc học viên, năm ngoái đã náo động chút chuyện. Tô Vũ tiểu tử này... Aiii, đi thì cứ đi đi, nhất định phải giết mấy vạn tộc học viên làm gì. Được rồi, không quan tâm những chuyện đó nữa, năm nay ta muốn tuyển nhận nhiều vạn tộc học viên hơn."

"Bao nhiêu?"

"Tối thiểu 300 vị đi!"

Vạn Thiên Thánh cười khẽ: "Còn tạm, không tính quá nhiều, sau đấy, ta còn muốn mang theo học viên của chúng ta đi chư thiên vạn giới, trao đổi cùng học viên các phủ khác, thử nhận thức, luận bàn một thoáng."

Hạ Hầu gia nhíu mày, "Còn có gì nữa?"

Vạn Thiên Thánh cười đáp: "Còn có một việc, Hồng Đàm sắp xuất quan, ta cảm ứng được! Hắn xuất quan, ta sẽ để cho hắn mở lại đa thần văn nhất hệ, mặt khác, ta chuẩn bị tiết lộ chút tiếng gió về phương pháp chia tách... cho Hồng Đàm cõng nồi đi."

Hạ Hầu gia nhíu mày nhìn ông, nửa ngày mới cắn răng nói: "Ngươi chớ giả vờ trước mặt ta! Ngươi làm như vậy, rất nhanh thôi thì Đại Hạ phủ lại trở thành trung tâm rung chuyển!"

Vạn Thiên Thánh không bận tâm, thản nhiên đáp: "Vốn là vậy mà, thêm chút lửa thôi! Đại Minh phủ còn muốn đoạt đầu ngọn gió, ngươi có thể chịu phục à? Cái phủ nhỏ yếu kia có thể so với Đại Hạ phủ sao? Hầu gia, tư tưởng hãy cởi mở một chút, Đại Hạ phủ trong mắt của ta tốt nhất nên trở thành hạch tâm của vạn giới, trung điểm của vạn giới. Sau khi Tô Vũ đi, Đại Hạ phủ vẫn luôn hành quân lặng lẽ, Nguyên Khánh Đông phế vật kia cũng không thể giày vò ra chuyện gì... Ta rất thất vọng!"

Hạ Hầu gia xụ mặt, rất lâu sau y mới trầm giọng nói: "Còn có chuyện gì không?"

"Đương nhiên là có!"

Vạn Thiên Thánh cười lớn hơn: "Chờ Liễu Văn Ngạn tấn cấp Nhật Nguyệt thì điều hắn trở về, ta có việc cần hắn."

"Ngươi đừng đùa với lửa!"

"Chuyện này cũng không nhọc đến Hầu gia phí tâm!"

Vạn Thiên Thánh cười thăm thẳm nói: "Lúc này mới thú vị, không phải sao? Ta cảm thấy Hầu gia hẳn sẽ thích."

"Thích con mẹ ngươi ấy!"

Hạ Hầu gia mắng một tiếng, sau đó buồn bực nói: "Tùy ngươi, lão tử lười quản! Thế nhưng có một chuyện ta phải nói, đừng chuốc họa quá lớn cho Đại Hạ phủ."

"Không đâu."

Vạn Thiên Thánh lại đả kích: "Được rồi Tiểu Nhị, tự mình cố gắng một chút, sớm tiến vào Nhật Nguyệt cửu trọng đi, tốc độ của ngươi chậm quá!"

Dứt lời, ông cười phì một tiếng, bóng người tức khắc tan biến.

Hạ Hầu gia chửi thầm!

Tiểu Nhị con mẹ ngươi!

Vạn Thiên Thánh hỗn đản gần đây cứ ôm dáng vẻ yêu khí mười phần, Tô Vũ rời đi rồi thì cái tên này cảm giác như đã buông ra chính mình. Khi Tô Vũ đi, những kẻ đánh giết Tô Vũ cũng đã phá vỡ xiềng xích cuối cùng trong lòng ông.

Bây giờ, ông đã thả ác ma trong lòng ra.

Đau đầu!

Hạ Hầu gia than thở, Đại Hạ phủ này ai ai cũng không khiến cho người ta bớt lo.

Long Võ như thế, Vạn Thiên Thánh như thế, Hồng Đàm sắp xuất quan không chừng cũng sẽ gây ra biến cố, thời đại này, muốn ngồi ăn rồi chờ chết cũng không được!

"Làm ầm ĩ đi, tùy tiện mà náo loạn!"

"Tiêu điểm của thiên hạ vẫn luôn ở tại Đại Hạ phủ!"

Y cười ha hả một tiếng, quật khởi trong huy hoàng rồi kết thúc trong huy HSo?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi