VẠN TỘC CHI KIẾP

Hàn huyên vài câu, Bạch Tuấn Sinh dẫn Tô Vũ đi về phía hậu viện, vừa đi vừa nói: "Hôm nay hình như là ngày nhị thúc trực ban, cha ta chắc là đang ở nhà, ta dẫn ngươi đi gặp cha ta."

Bạch Diệp theo sau như cái đuôi, vội vàng nói: "Cha ta mà biết Tô Vũ ca ca tới thì khẳng định sẽ trở lại, ta đi báo tin cho ông ấy..."

"Không cần làm phiền!" Tô Vũ ngăn nàng, "Đừng phiền toái như vậy, Tiểu Diệp Tử, lần sau có cơ hội thì ta sẽ đến bái phỏng Bạch tướng quân."

"Ồ... Vậy được rồi."

Bạch Diệp có chút tiếc nuối, rất nhanh lại khôi phục nụ cười tươi tắn, vui vẻ hỏi thăm: "Tô Vũ ca ca, vậy ca của ta có tìm tẩu tử cho ta chưa?"

"..."

Tẩu tử?

Tô Vũ lắc đầu, tìm cái rắm ấy, Bạch Phong không ra khỏi cửa lớn nửa bước, ở đâu ra tẩu tử.

Trong trí nhớ của hắn, Bạch Phong không hề tiếp xúc gần gũi với nữ nhân bao giờ.

Không đúng, anh từng nói chuyện với Ngô Kỳ, bất quá Bạch Phong có khả năng là từng bị nàng ta đánh, thế nên mỗi khi nhắc đến Ngô Kỳ thì luôn luôn là thái độ không thân thiện gì.

"Không có sao? Thế thì thật đáng tiếc, ta còn muốn nhìn tẩu tử một chút mà, đáng tiếc Tuấn Sinh ca lại là lưu manh a."

"Sao lại nói thế?" Bạch Tuấn Sinh bất mãn: "Ta còn trẻ, không sớm thì muộn sẽ tìm mười tám tẩu tử cho muội, gấp cái gì!"

Mấy người trò chuyện vui vẻ, đã có người thông báo cho Bạch gia lão đại.

Tô Vũ tới bái phỏng!

Rất nhanh, có hộ vệ thấp giọng tới báo, Bạch gia lão đại đang chờ ở sảnh tiếp khách, mấy người bèn nhanh chóng đi về bên đó.

...

Sảnh tiếp khách.

Bạch gia lão đại tuổi tác thoạt nhìn không quá lớn, hơi lộ ra vẻ uy nghiêm, thực lực Lăng Vân cửu trọng, ngày xưa y là Thiên Đạo quân Vạn phu trưởng, mấy năm trước vừa từ tiền tuyến đổi đi nơi khác, bây giờ đang đảm nhiệm chức vụ Phó thống lĩnh phủ quân. Phủ quân ở Đại Minh phủ sẽ thống lĩnh 100 ngàn người, thống lĩnh là Sơn Hải cảnh, Phó thống lĩnh thì có người là Sơn Hải mà cũng có người chỉ là Lăng Vân.

Phụ thân của Bạch Phong cũng ở tại phủ quân, bất quá y đảm nhiệm Vạn phu trưởng, xem như thực chức, Bạch lão đại thì chỉ xem như hư chức, chủ yếu thời gian chính vẫn là ở nhà, có đi phủ quân hay không đều được.

Lúc này, Bạch Triển Nghĩa đang rơi vào trong trầm tư.

Một lát sau, y nghe được tiếng bước chân, nhẹ nhàng thở ra, khôi phục như thường.

Đứa cháu kia của y ở Đại Hạ phủ đã thu được một học sinh rất khó lường.

Sau một khắc, Tô Vũ đi theo Bạch Tuấn Sinh vào cửa.

Thấy Tô Vũ, Bạch Triển Nghĩa cảm giác như thể thấy được Bạch Phong năm xưa, áo trắng như tuyết, trên mặt thủy chung mang theo nụ cười nhàn nhạt, văn nhã lễ độ, ở Bạch gia người như vậy là cực kỳ hiếm thấy.

Dù cho Bạch Tuấn Sinh thích học theo Bạch Phong thì cũng học không nổi tư thái kia, ngược lại còn trông có vẻ rất vô lại.

Mà Tô Vũ lần đầu tiên gặp liền thấy là người có văn hóa.

Nhưng Bạch Triển Nghĩa biết đây không phải là một vị thư sinh nho nhã, cái tên này giết người không ít, một đường đi tới đây hắn đã trải qua mưa gió không ít hơn bất luận người nào.

"Học sinh Tô Vũ bái kiến Bạch tướng quân!"

Trong cơn mê man, Bạch Triển Nghĩa chợt thanh tỉnh lại, mỉm cười che đi vẻ thất thố: "Chớ khách khí, ngồi xuống tán gẫu đi! Ngươi là học trò của Tiểu Phong, với Bạch gia ta chính là quan hệ khăng khít."

Dứt lời, Bạch Triển Nghĩa lại bổ sung: "Những ngày qua ngươi tới Đại Minh phủ bề bộn nhiều việc, chúng ta cũng bận bịu cho nên không cho người đi tìm ngươi, miễn trễ nải ngươi làm chính sự."

Tô Vũ vội vàng đáp: "Là ta thất lễ, lẽ ra nên sớm tới bái phỏng Bạch tướng quân mới đúng."

"Đừng nói lời khách sáo!"

Bạch Triển Nghĩa cười phất tay, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, sau đó mở miệng nói: "Bạch gia chúng ta là Chiến giả, không cần phải khách khí như vậy."

Y nhìn về phía Tô Vũ, thẳng thắn nói: "Chuyện ngươi đang nghiên cứu Nguyên Thần khiếu thì ta biết, vài ngày trước, Phủ chủ đã từng triệu kiến ta, ông ấy cũng đề cập về việc này, bất quá... Bạch gia thực sự là chưa từng nắm giữ tư liệu gì về Nguyên Thần khiếu, bằng không thì ta đã sớm nộp lên cho Phủ chủ."

"Lão tổ tông chính xác là có lưu lại một chút văn hiến tư liệu, nhưng đều không có quan hệ gì với Nguyên Thần khiếu, từ đầu tới đuôi cũng chưa từng đề cập tới thứ ấy. Những tài liệu này đã từng được nhiều cường giả xem qua, bằng không, Bạch gia cũng khó có thể bình an yên tĩnh."

Tô Vũ gật đầu, đây là điều tất nhiên.

Lăng Vân cửu trọng giết Sơn Hải thất trọng, năm đó sau khi Bạch Thiên Hạo chết, đại khái có không ít người tới tra xét những vật này.

Tô Vũ cũng không nghĩ tới, hắn vừa đến thì Bạch lão đại đã đi thẳng vào vấn đề.

Đã như vậy, hắn cũng không khách sáo nữa, hắn nói: "Bạch tướng quân, ta vô cùng bội phục Bạch Thiên Hạo tiền bối, ta cũng từng suy đoán Bạch tiền bối có nắm giữ Nguyên Thần khiếu hay không, dĩ nhiên, khả năng lớn là không có tư liệu gì lưu lại, rất có thể là bùng nổ ngoài ý muốn nên không kịp lưu lại cái gì."

Bạch Triển Nghĩa gật gật đầu, y cũng nghĩ vậy.

Tạm thời bùng nổ, gặp được cường địch dưới sự nguy hiểm đến sống chết sẽ có chút cảm ngộ, những vật này tự nhiên không có cơ hội lưu lại, bởi vì người đã chết rồi.

Bạch Triển Nghĩa nói thẳng: "Thứ mà Lão tổ tông lưu lại đều để trong thư khố, nếu ngươi muốn nhìn thì tùy thời đều có thể đi xem."

Dứt lời, y ngập ngừng một lúc rồi mới nói: "Liên quan tới chuyện lão sư Bạch Phong của ngươi thì ta đã nghe nói ngươi nhờ cậy ở chỗ Ngưu phủ trưởng, muốn Bạch Phong trở về Đại Minh phủ, việc này ta cũng rất để ý!"

Nói tới đây, y bất giác buột miệng: "Có điều chắc nó sẽ không trở lại đâu."

Tô Vũ sửng sốt nhìn y, vì sao lại nói vậy?

Sau một khắc, hắn bỗng nghĩ tới một chuyện, quả nhiên, Bạch Triển Nghĩa thở dài, nói: "Hồng Đàm xuất quan rồi, ông ta không xuất quan thì còn đỡ, nhưng ông ta xuất quan thì sẽ phiền toái lớn! Bọn họ sẽ lại lâm vào vòng nước xoáy, tính tình Bạch Phong như nào thì ta nghĩ ngươi cũng biết. Nó mà biết việc này thì dù cho vốn đã định chuẩn bị về Đại Minh phủ, thì giờ đây cũng sẽ không chịu về nữa."

Tô Vũ trầm mặc.

Nửa ngày sau hắn mới cất tiếng: "Lão sư không giúp đỡ được cái gì, ta cảm thấy Bạch lão sư vẫn nên về Đại Minh phủ thì tốt hơn."

"Ngươi nghĩ như vậy nhưng chưa hẳn nó đã nghĩ như vậy."

Bạch Triển Nghĩa lắc đầu, "Mặc dù Bạch Phong không theo Chiến giả đạo như Bạch gia, nhưng mà nó lại có tính tình của Chiến giả, bước ngoặc nguy hiểm ập đến, nó sẽ không rời bỏ Hồng Đàm, dù cho biết rõ phía trước là núi đao biển lửa!"

Tô Vũ lại yên lặng, đây quả đúng là tính cách và lựa chọn của Bạch Phong.

Sư tổ bế quan không ra, anh có thể sẽ tới Đại Minh phủ, nhưng nếu sư tổ xuất quan, bây giờ ông lại bị phiền toái quấn thân, với tính cách của Bạch Phong thì sẽ về Đại Hạ phủ hay là tới Đại Minh phủ?

Tô Vũ không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Đại Hạ phủ!

Bạch Triển Nghĩa thở dài một tiếng, "Không đề cập tới nó nữa, tiểu tử này từ bé đã có chủ kiến của mình, ngày xưa nó một lòng muốn đi Đại Hạ phủ, theo học ở Đại Hạ Văn Minh học phủ, đuổi theo bước chân của Ngũ Đại. Chúng ta dẫu khuyên cũng không khuyên nổi, bây giờ lại càng không có cách nào can ngăn."

"Ngươi là học sinh của Bạch Phong, chỉ hy vọng... về sau ngươi có thể quan tâm tới nó một chút, lão sư của ngươi tuy là lão sư nhưng chưa chắc đã thành thục bằng ngươi, từ nhỏ nó cũng không phải chịu quá nhiều khổ cực..." Bạch Triển Nghĩa than thở vài câu.

"Thôi, không nói chuyện phiếm lãng phí thời gian của ngươi. Tuấn Sinh, ngươi mang Tô Vũ đi thư khố nhìn một chút, nếu có tư liệu cần thì có thể mang về xem, lưu lại một phần bản dập là được."

"Đa tạ Bạch tướng quân!"

Tô Vũ nói lời cảm tạ, hắn không nghĩ tới mọi chuyện lại nhẹ nhàng như vậy, Bạch Triển Nghĩa không nói nửa lời đã trực tiếp đem những tài liệu kia công khai cho mình.

Tô Vũ còn muốn nói hắn sẽ dùng đồ vật để đổi, lúc này thấy thế cũng không tiện mở miệng.

Được rồi, sau này hắn tự đưa cho Bạch Tuấn Sinh là được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi