VẠN TỘC CHI KIẾP

Tô Vũ hít sâu một hơi, "Nói cách khác, hiện tại mọi người đều biết đa thần văn nhất hệ chúng ta là then chốt để mở ra lực áp chế Nhân cảnh, thế nhưng... Mọi người không tin chúng ta, sự tình của Ngũ Đại càng làm cho mọi người tuyệt vọng và uể oải, Ngũ Đại có hi vọng chứng đạo nhất, thế nhưng chính ông ấy đã thất bại."

"Đúng thế!"

Ngưu Bách Đạo gật đầu, "Mọi người đều biết, thái độ Thần Ma cũng biểu lộ tất cả! Thậm chí bọn chúng không ngại để Nhân tộc biết, bởi vì Nhân tộc... có thể sinh ra Diệp Bá Thiên thứ hai sao? Cần bao lâu? Cần bao nhiêu năm? Thế nhưng, để phòng ngừa vạn nhất, bọn chúng vẫn muốn áp chế sự phát triển của đa thần văn nhất hệ."

"Thần Ma thật càn rỡ!"

Tô Vũ nhíu mày, "Bọn chúng tuy mạnh hơn Nhân tộc, nhưng Nhân tộc cũng đâu yếu, chẳng lẽ chúng ta cứ chấp nhận như vậy sao? Các cường giả vô địch đều chấp nhận ư?"

"Không cho Nhân tộc mở ra lực áp chế... Không phải chỉ có hai tộc Thần Ma."

Ngưu Bách Đạo thở dài, "Ngươi nên biết, nếu chỉ có hai tộc Thần Ma thì dù bọn chúng mạnh mẽ hơn chúng ta, chúng ta cũng có thể quyết cá chết lưới rách với chúng một lần. Khi đó, hai tộc này cũng phải chịu tổn thất nặng nề. Đáng tiếc mấu chốt là không chỉ có bọn chúng, Tiên tộc, Yêu tộc và các chủng tộc vô địch khác cũng đều đưa ra ý tứ tương tự, làm gì có kẻ nào nguyện ý để Nhân tộc mở ra lực áp chế?"

Ngưu Bách Đạo bất đắc dĩ nói: "Lực áp chế Nhân tộc mở ra thì xong rồi, Nhân tộc có khả năng lui về, kẻ nào dám đánh vào? Dù Nhân tộc chỉ có 30 vị vô địch, nhưng nếu bọn chúng muốn tấn công chúng ta thì phải phái ra 300 vị! Dù cho Thần Ma lão tổ cường hãn khôn cùng, bất quá nếu tiến vào Nhân cảnh thì cũng sẽ bị áp chế, dù bọn chúng vốn mạnh mẽ tới đáng sợ, nhưng vô địch bị áp chế rồi, Nhân tộc sẽ sợ sao? Nhân tộc có thể đánh một trận ra trò với bọn chúng..."

"Nói thật ra, vạn tộc không cho chúng ta mở lực áp chế cũng là vì tự vệ."

Tự vệ?!

Vạn tộc đang tự vệ, đây cũng là một lời giải thích.

Sự thật cũng đúng là như thế!

Ngươi đến nhà người ta thì không có lực áp chế, người ta tới nhà ngươi thì lại có, vậy đánh cái rắm.

Nhân tộc nói rằng mình yêu thích hòa bình... Vớ vẩn!

Lực áp chế Nhân tộc mở ra, 20 vị vô địch ở lại Nhân cảnh, không kẻ nào có thể tiến vào, không đánh tan được Nhân cảnh, Nhân tộc phái ra 10 vị vô địch, vậy thì muốn đánh chỗ nào liền đánh chỗ đó!

Dù sao kẻ khác không thể đánh vào hang ổ nhà mình, mà mình ở bên ngoài làm gì cũng được, đánh không lại thì trốn về, ngươi có thể làm gì chứ?

Cho nên, dù vạn tộc không phải một lòng, nhưng xưa nay thái độ bọn chúng đối đãi với Nhân tộc lại luôn nhất trí.

Bình thường thì các ngươi đánh, chúng ta xem náo nhiệt.

Một khi dính đến chuyện Nhân tộc mở ra lực áp chế, vậy xin lỗi, mọi người cùng nhau đánh ngươi, không quan tâm có phải chủng tộc trung lập hay không cũng đều phải đánh ngươi, bởi vì bọn ta sợ!

Kể cả cái gọi là Tiên tộc luôn đứng phe trung lập thì cũng sẽ chọn lựa như vậy.

Thậm chí nếu là Nhân tộc thì cũng sẽ chọn lựa không khác gì.

Vạn tộc có khả năng cân bằng, nhưng tuyệt đối không thể để cho phe nào độc đại, lực áp chế Nhân cảnh mở ra, dù về mặt chiến lực không có bất kỳ biến hóa nào, thế nhưng Nhân cảnh sẽ thành một nhà độc đại, chuyện này còn nghiêm trọng hơn việc Nhân tộc có thêm vài vị vô địch.

Giờ này khắc này, Tô Vũ không ôm bất kỳ huyễn tưởng nào nữa!

Thần Ma đã biết.

Bọn chúng biết rõ đa thần văn nhất hệ đại biểu cho cái gì.

Chỉ mong bọn chúng sơ sẩy không để ý, cho ngươi có thời gian phát triển là không có khả năng.

Mà bây giờ Nhân tộc sắp đứng trước lựa chọn trọng đại.

Là khai chiến bảo hộ đa thần văn nhất hệ, ra sức bảo vệ đến khi đa thần văn nhất hệ xuất hiện vô địch, hay là... Vứt bỏ? Tiếp tục ngủ đông!

Hắn cảm thấy bối rối tột độ.

Nếu là ta, ta là vô địch, ta nên lựa chọn như thế nào?

Tô Vũ có thể thành vô địch sao?

Hắn không biết!

Hồng Đàm thì sao?

Liễu Văn Ngạn thì sao?

Người nào dám cam đoan mình nhất định có thể thành vô địch, trở thành kẻ dẫn đường cho đa thần văn nhất hệ, thậm chí là vị Văn Minh sư vô địch cảnh đầu tiên của cả nhân loại!

Không ai có thể cam đoan, vậy cũng đừng trách mọi người lo rằng bọn họ phải trả một cái giá lớn mà chưa chắc đã được hồi báo.

"Ta hiểu ý Phủ trưởng..."

Tô Vũ thở dài, "Đến lúc đó, ta sẽ rời Đại Minh phủ, tiến vào chiến trường Chư Thiên lang thang, không gia tăng phiền toái cho Đại Minh phủ."

Ngưu Bách Đạo cũng thở dài, "Tiểu tử, ta nói những lời này không phải là để đuổi ngươi đi, Đại Minh phủ không có tâm tư tá ma giết lừa, chúng ta đang lo lắng cho ngươi, chúng ta lo lắng hơn cả là Đại Minh phủ không đủ thực lực để bảo hộ ngươi. Hiện tại kỳ thật vẫn còn tốt, ngươi thúc đẩy Văn Minh sư trung hạ tầng biến đổi, mà Hồng Đàm đang thúc đẩy Văn Minh sư thượng tầng, bên kia phát triển mở rộng mới là phiền toái lớn, phương pháp chia tách công bố ra, Đại Hạ phủ sẽ trở thành tiêu điểm hỗn loạn!"

"Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, lúc này vạn tộc cũng không muốn bùng nổ chiến tranh quy mô lớn, nhưng vạn tộc nhất định sẽ không cho phép Hồng Đàm nghiên cứu, truyền bá phương pháp chia tách, kỳ thật Hồng Đàm không nên tuyên bố tin tức này..."

Tô Vũ lắc đầu: "Sư tổ không nói cũng vậy mà thôi, sau khi ông tiến vào Nhật Nguyệt thì đã bị mấy người để mắt tới! Mà ta và sư phụ ta đều từng sử dụng qua phương pháp chia tách, nhất là sư phụ ta..."

Ngày đó Bạch Phong vừa nghiên cứu ra cái này đã vội đánh tiếng ra bên ngoài, kỳ thật anh không nghĩ quá nhiều, chỉ đơn giản là anh muốn phục hưng đa thần văn nhất hệ.

Anh đã từng dùng phương thức này để đối phó với Hạ Ngọc Văn tại chiến khu số 18, dù cho khi ấy không ai kịp nghĩ rõ ràng, nhưng dần dần, tất cả mọi người đều phát giác ra, ngày đó có rất nhiều người quan chiến, khó mà giấu diếm được tin tức.

Hồng Đàm không tuyên bố, vậy cuối cùng vẫn sẽ bị tiết lộ ra ngoài, Bạch Phong sẽ trở thành mục tiêu của mọi người, không sớm thì muộn vẫn sẽ lộ.

Chỉ có thể nói, đáng lẽ ngay từ đầu Bạch Phong không nên triển lộ phương pháp chia tách này.

Nhưng khi đó chính Bạch Phong cũng không ngờ tới sẽ có kết quả ngày hôm nay, Bạch Phong chỉ nghĩ, đa thần văn nhất hệ bị đánh ép là do đơn thần văn nhất hệ, anh chỉ cần khiến đa thần văn nhất hệ mạnh mẽ lên trong mắt mọi người là được.

Ngưu Bách Đạo gật đầu, "Cho nên Hồng Đàm đứng ra là muốn chia sẻ áp lực cho Bạch Phong và cho ngươi. Bây giờ Bạch Phong đang bị khẩn cấp triệu hồi trở về, hắn đã không còn thích hợp lưu lại chiến trường Chư Thiên, bằng không, sẽ bị vạn tộc vây giết."

"Mà Bạch Phong... nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là sẽ trở lại Đại Hạ phủ, hắn tới Đại Minh phủ sẽ chỉ khiến Đại Minh phủ bị chú ý nhiều hơn, nguy hiểm lớn hơn!"

Tô Vũ gật đầu.

Dựa theo ý nghĩ của hắn, Bạch Phong cũng sẽ lựa chọn như vậy.

Đại Hạ phủ... sẽ trở thành nơi bắt đầu loạn thế, lời Hạ Hầu gia nói ngày xưa lại vang lên trong đầu Tô Vũ

Hạ gia chắn chắn đã sớm có chuẩn bị.

Tô Vũ không nghĩ nữa, thực lực hắn còn yếu, nếu thực lực mạnh mẽ, hoặc là khiến những vô địch kia thấy đa thần văn nhất hệ có hi vọng chứng đạo vô địch, vậy vô địch Nhân tộc cũng sẽ không tới nỗi bị vạn tộc áp chế.

Mở ra lực áp chế là kết quả mọi vô địch Nhân tộc đều mong muốn.

Đương nhiên, không kể đến tên phản đồ kia.

Chỉ cần có hi vọng thì có thể khiến mọi người hiểu rõ, trong vòng trăm năm, hoặc là trong thời gian càng ngắn hơn, có người có khả năng mở ra lực áp chế, vậy vô địch Nhân tộc sẽ có thể thống nhất thái độ, chứ không phải như hiện tại, bởi vì không nhìn thấy hi vọng mà do dự.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi