VẠN TỘC CHI KIẾP

Giờ khắc này, bốn phía có người nhỏ giọng thì thầm: “Bạch sắc cự long từ đâu ra vậy, chưa từng thấy bao giờ!”

“Không biết à? Đây là tọa kỵ của Nhị Đại phủ trưởng Đại Hạ Văn Minh học phủ!”

Nghe vậy, mọi người liền hiểu ra.

Đó là cường giả đỉnh cấp!

Cự long Nhật Nguyệt thất trọng!

Người Đại Hạ phủ cũng tới sao?

Không phải Đại Hạ phủ đang hỗn loạn lắm à?

Bọn họ còn có thời gian tới đây hóng chuyện ư?

Nghe nói dọc đường trở về, Bạch Phong gặp phiền toái không nhỏ, xảy ra rất nhiều trận đại chiến, có cự long Nhật Nguyệt thất trọng mà không đi đón Bạch Phong, chạy tới Đại Minh phủ xem náo nhiệt làm gì?

Mọi người đang nghĩ ngợi, bạch sắc cự long đã hạ xuống, hóa thành một vị lão giả, lưng hơi còng, trong tay còn cầm quải trượng.

“Bái kiến tiền bối!”

Nhật Nguyệt thống lĩnh Đại Minh phủ thăm hỏi một tiếng, phải khách khí với cường giả Nhật Nguyệt cao trọng đỉnh cấp một chút.

Hơn nữa, bạch sắc cự long không tới một mình.

Lúc này, một đám người bước xuống đất.

Dẫn đầu còn là người quen cũ, là Tề Các lão của Đại Hạ Văn Minh học phủ, ngoài ra còn mấy người Hạ Hổ vưu.

Lão nhân gật đầu, không nói gì, liếc mắt nhìn cự long trung niên của Cầu Tác cảnh, mỉm cười khẽ gật đầu, cự long trung niên có chút ngượng ngùng, cúi đầu không hé răng.

Trong phủ thành chủ, kim sắc cự long lại bay lên, nhìn thoáng qua bên này, rồi nhanh chóng hạ xuống đất, không thấy ngoi đầu lên nữa.

Nó cảm nhận được hơi thở của đồng loại, nhưng thấy kẻ tới là lão nhân kia, biết đối phương là người có địa vị của Đại Hạ phủ, kim long lập tức trốn đi.

Cự long Đại Hạ phủ gia nhập Nhân tộc rất sớm, sau khi Nhị Đại thu phục đối phương thì đã mang theo nó chinh chiến ở Chư Thiên rất nhiều năm, lão nhân thoạt nhìn hiền lành, nhưng ở Đại Hạ phủ chính là sát phôi, năm xưa từng giết không ít cường giả Vạn tộc ở chiến trường Chư Thiên.

Say này lão nhân vẫn luôn bế quan, không ngờ bay giờ lại xuất hiện.

Bé con kim sắc cự long sợ muốn chết!

So với lão nhân này, kim long của Chu Thiên Đạo chỉ là tiểu hài tử.

Người Đại Hạ phủ tới nằm ngoài dự kiến, nhưng cũng rất hợp lý.

Là nơi khởi nguyên của đa thần văn nhất hệ, thiên tài Đằng Không hai hệ đơn đa sắp giao chiến, người Đại Hạ phủ tới quan chiến cũng là bình thường.

Hai tọa kỵ không nói lời nào, Tề Các lão lại cười ha hả: “Mấy người Vạn phủ trưởng không có thời gian tới đây, Giang thống lĩnh, ta mang mấy vị học viên tới kiến thức một chút, có hoan nghênh chúng ta không?”

“Đương nhiên!”

Nhật Nguyệt thống lĩnh cười đáp: “Rồng đến nhà tôm! Đại Hạ Đại Minh làm hàng xóm nhiều năm như vậy, thường xuyên trao đổi, thỉnh thoảng đến cửa chơi cũng tốt.”

Đang hàn huyên, sắc mặt mọi người hơi đổi.

Nơi xa, một kim sắc đại điểu thật lớn bay tới.

Kim Bằng nhất tộc!

“Người Đại Chu phủ tới rồi!”

“Không phải nói không ai tới sao? Tự Đan Hùng tới, không đúng, còn có tiểu công chúa Đại Thương phủ, tại sao người Đại Chu phủ cũng cùng đi?”

“Sợ Tô Vũ giết Đan Hùng à?”

“Ta cảm thấy Tô Vũ chưa chắc đã thắng được Đan Hùng.”

“Khó nói trước lắm!”

“...”

Người đến càng ngày càng nhiều, bọn họ là tới để xem náo nhiệt.

Người Đại Chu phủ cũng có mặt rồi!

Điều này làm mọi người từng đoán rằng chỉ Đan Hùng mang đao đi chiến cảm thấy ngoài ý muốn.

Một lát sau, Đại Bàng kim sắc hạ xuống đất, nháy mắt hóa thành một thanh niên tuấn tú, mặc bào phục lấp lánh, so với lão long Nhật Nguyệt thất trọng còn có uy nghiêm hơn, thực lực cũng cực kỳ cường đại, y là Nhật Nguyệt ngũ trọng.

Sau Kim Bằng, một vị nam tử trung niên tóc dài, mặc hoàng bào, vuốt râu cười nói: “Lão Giang, lâu rồi không gặp! Sư đệ ta tới chưa?”

Bốn phía lại vang lên tiếng nói nhỏ khe khẽ.

“Đó là đại đệ tử của Chu Phá Long, Khương Đào, Sơn Hải đỉnh cấp! Sắp tiến vào Nhật Nguyệt cảnh!”

“Hắn là đại sư huynh của Đan Hùng!”

“Hắn đã tới rồi, xem ra Đại Chu phủ cũng coi trọng đấy.”

“Có vẻ dù Tô Vũ chiến thắng thì cũng chưa chắc có thể giết người, có vị này, còn có Kim Bằng Nhật Nguyệt cảnh tọa trấn.”

Giang thống lĩnh hơi nhướng mày.

Đúng là đủ coi trọng!

Khương Đào tự mình tới đây!

Tuy rằng không tới Nhật Nguyệt cảnh, nhưng đối phương là đại đệ tử đích truyền của Chu Phá Long, hắn tới đây, vậy mọi chuyện sau đó chắc sẽ thú vị hơn nhiều.

Luận thực lực, Giang thống lĩnh còn không bằng vài vị Nhật Nguyệt ở đây.

Y mơ hồ bị vài vị Nhật Nguyệt áp bách làm cho hơi khó chịu.

Đang nghĩ ngợi, uy áp trên người y bất chợt biến mất, một lát sau, một vị lão nhân xuất hiện, dáng vẻ Ngưu Bách Đạo tiên phong đạo cốt, chưa tới nơi đã cười ha hả nói: “Vài vị tiểu bằng hữu đều tới rồi, khách ít đến khách ít đến! Phủ chủ còn có việc, không thể tự mình tới đón, ta già rồi những vẫn xung phong nhận việc tới tiếp đãi chư vị một chút, lão Hầu chạy đi chơi cũng không biết sao chưa trở về, Dục Cường Thự chẳng có ai quản cả!”

“Đây là tiểu Khương Đào đúng không?”

Ngưu phủ trưởng nhìn thoáng qua Khương Đào, cười ha hả: “Nháy mắt đã lớn như vậy rồi, năm đó ta từng gặp cha ngươi, ta còn từng xi tiểu cho cha ngươi khi còn nhỏ đấy, nháy mắt mà ngươi đã lớn vậy!”

“Tiểu Tề cũng lớn rồi!”

“Đây là... Tiểu Tạ của Cầu Tác học viện à? Ngươi là nhi tử của Tạ Ngôn Phu đúng không? Ngươi cũng lớn nhanh quá, thoạt nhìn còn già hơn cả ta!”

“Ồ, Tiểu Mang của Chiến Thần học viện nhỉ? Ta quen gia gia ngươi, sao nhìn ngươi cũng già thế, năm tháng đúng là tàn nhẫn!”

“...”

Toàn trường an tĩnh!

Ngưu Bách Đạo vừa xuất hiện lập tức trấn áp toàn trường.

Không phải nhờ thực lực, mà là nhờ tuổi tác, ông cùng thế hệ với các vương giả khai phủ, thậm chí còn già hơn một vài vương giả đương thời, chỉ là vận khí không tốt lắm, năm xưa ông không có được cơ hội vào di tích vô địch.

Ông đã 500 tuổi!

Mà nay, người tới tuổi này mà không tới vô địch, lại vẫn lang thang bên ngoài đại khái không đến vài người.

Mấy người Hồ Kỳ cũng cùng ở thời đại với ông, mà nay thọ nguyên không còn nhiều, rất ít ra mặt.

Ngưu Bách Đạo thì khác, sôi nổi ở Đại Minh phủ đã hơn 350 năm!

Đến bây giờ vẫn chưa bị soán chức, ông vẫn bền vững đảm nhiệm chức vị phủ trưởng của mình.

Chẳng những hay hiện thân, ông còn thường xuyên uống hoa tửu, “chiếu cố” một ít thiếu phụ tuổi thanh xuân, việc này không ít người đều biết, càng già càng dẻo dai, thực lực Nhật Nguyệt thất trọng, như một ông lão thích dưỡng sinh.

Ngưu Bách Đạo cười ha hả, sau đó nhìn về phía lão long Nhật Nguyệt thất trọng, cười nói: “Tiểu long, ngươi cũng già rồi.”

Lão long Đại Hạ phủ không nói gì.

Năm xưa, nó là tọa kỵ của Nhị Đại, mà Nhị Đại... hình như còn thấp hơn đối phương một bối phận, khi nó còn là tọa kỵ của Nhị Đại, Nhị Đại gặp vị này còn phải gọi đối phương là sư bá.

“Bái kiến Ngưu phủ trưởng!”

Lão long không chần chờ, tuy tuổi tác của nó còn nhiều hơn Ngưu Bách Đạo, nhưng phương thức tính toán của Long tộc khác Nhân tộc, Nhân tộc 500 tuổi tính theo Long tộc thì không khác gì siêu cấp lão long 5000 tuổi!

Nó còn chưa già như vậy! Ra vẻ trước mặt vị này thì không thích hợp, quải trượng còn bất tri bất giác bị nó ẩn đi.

Ngưu Bách Đạo nhìn quanh một vòng, mỉm cười vui vẻ nói: “Nhiều người tới thật, thật nhiều tiểu bằng hữu, ta thấy thiên phú đều không tồi, thực lực cũng tốt, không hổ là tinh anh của nhân tộc chúng ta!”

“Có vẻ mọi người đều đã biết chuyện Đan Hùng khiêu chiến Tô Vũ. Chính chủ còn chưa tới, vậy mà người xem náo nhiệt đã tới một đám rồi!”

“Chư vị, lời khách sáo cũng không nên nói nhiều, thời gian trước Đại Minh phủ mới bị Vạn Tộc Giáo công phá, hiện tại thế cục tương đối khẩn trương, lần trước tổn thất thảm trọng, đến bây giờ vẫn chưa tìm ra tất cả giáo đồ Vạn Tộc Giáo, cho nên... Chư vị xem diễn thì xem, đừng động thủ trong Thiên Đô Phủ.”

“Nhiều Nhật Nguyệt tới đây như vậy, chúng ta cũng sợ ngộ thương người vô tội, vậy thì không tốt!”

“Còn nữa, tốt nhất là đừng che giấu thực lực, nếu để chúng ta phát hiện, cảm thấy có hiềm nghi ẩn giấu dã tâm muốn mượn cơ hội trộm tiến vào Đại Minh phủ, đến lúc đó đừng nói Đại Minh phủ ta không nhắc nhở trước.”

Ngưu Bách Đạo giả lả cười: “Thực lực Đại Minh phủ quá yếu, Nhật Nguyệt cũng không có mấy người, Nhật Nguyệt hậu kỳ chỉ có ta và Phủ chủ, luôn cảm thấy không quá an tâm, tốt nhất mọi người đừng có hành động quá khích nào, mặc kệ có phải thù riêng hay không, đừng giải quyết ở Đại Minh phủ, ra ngoài rồi nói!”

“Mặt khác, Đan Hùng còn chưa tới, cũng không chính thức phát ra chiến thư, nếu phát ra cũng chưa chắc Tô Vũ đã nhận, gần đây hắn đang bế quan, mọi người đừng quá coi trọng, gần đây Tô Vũ Các lão vội làm nghiên cứu, bế quan nghiên tu, quá nhiều công vụ...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi