VẠN TỘC CHI KIẾP

Nơi xa, Đan Hùng một thân thanh bào cất bước đi tới, bên cạnh là Khương Đào, bọn họ đang thầm thì chuyện gì đấy, sau đó Khương Đào nhanh chóng rời đi.

Đan Hùng cũng không dừng lại, tiếp tục cất bước đến lôi đài giữa hồ.

Đan Hùng một thân thanh bào thoạt nhìn dương quang soái khí, ở trên lôi đài nhìn bốn phía, gã hơi chắp tay, mỉm cười, bắt đầu chờ đợi.

“Đẹp trai quá!”

“Cũng rất lợi hại, biết gì không, hắn đánh tới tầng 50 Bách Đạo Các, đây chính là thực lực Lăng Vân thất trọng đấy, hắn lợi hại quá đi!”

“Không lợi hại thì sao có thể đánh bại Hoàng Đằng, Tần Phóng!”

“Cũng đúng!”

Bốn phía, học viên Đại Minh phủ khe khẽ nói nhỏ, không ít người là nữ sinh.

Khu vực thiên tài, Thương Thiên Kiều đắc ý nhìn thoáng qua Ngô Lam, Ngô Lam tiếp tục bơ nàng ta, liếc Đan Hùng một cái, trong lòng thầm nói, tên này không đẹp bằng Tô Vũ, mắt Thương Thiên Kiều mù rồi!

Trong lúc mọi người đang nghị luận, nơi xa, Tô Vũ một thân áo bào trắng mang theo khí tức nho nhã chậm rãi đi tới.

Cách một khoảng, hắn đã nhìn thấy Đan Hùng.

Đan Hùng cũng nhìn thấy Tô Vũ.

Âm thanh bàn luận khe khẽ biến mất.

Tô Vũ khẽ gật đầu với Đan Hùng, khuôn mặt luôn giữ nụ cười thân thiện, hắn cười như vậy, người không quen thuộc thì không để ý, mà người quen biết hắn tỉ như đám Hạ Hổ Vưu, vừa thấy nụ cười này liền thở dài.

Gia hỏa này cười càng xán lạn thì lại càng không có ý tốt.

.....

Một bên lôi đài, có một đoạn hành lang đơn độc cắt đứt.

Lúc này, một vị cường giả đứng lặng trong đó.

Ngưu Bách Đạo đang ngồi, bưng chén trà, cười nói: “Hai tiểu tử này đều là nhân tài! Bị thương hay chết thì đều là tổn thất, chư vị cảm thấy thế nào?”

Khương Đào vừa tới, khẽ cười đáp: “Ngưu phủ trưởng nói có lý, từ trước đến nay Đan sư đệ thiện tâm, khoảng thời gian trước luận bàn với người ta cũng chỉ đả thương chứ không hại người, Đan sư đệ rất ít giết người, dù giết thì đó cũng là địch nhân Vạn tộc.”

Còn Tô Vũ, gã không nói.

Nhưng mọi người đều biết, Tô Vũ đã giết người, giết không ít, hơn nữa đều là Nhân tộc.

Trong đó còn có một vài thiên tài, tỉ như Địch Phong Đại Hạ phủ.

Trừ Địch Phong, Tô Vũ còn giết một vài người khác, chẳng hạn như đám học viên Vạn tộc học viện, hoặc là đám Chu Bình Thăng.

Gia hỏa này không phải người tốt.

So ra, Đan Hùng thiện lương hơn nhiều.

Ngưu Bách Đạo chỉ cười mà không đáp lời, bên cạnh, Văn Trung nhẹ giọng nói: “Đan trợ giáo quả là thiện tâm, nếu là khiêu chiến bình thường, kỳ thật đánh bại đám sư đệ sư muội đa thần văn nhất hệ là chuyện tốt, cho bọn họ biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, nhưng đôi khi đáng sợ hơn cả giết người, chính là tru tâm.”

Ông không nói nhiều.

Nhưng Đan Hùng khiêu chiến vốn không có mục đích đơn thuần, bỏ đá xuống giếng, mượn uy danh Đại Chu phủ bức bách đa thần văn hệ của một vài học phủ không thể không thủ tiêu, rời khỏi đơn đa chi tranh.

Văn Trung không biết mục đích của Đan Hùng là thế nào, nhưng gã là thanh đao đơn thần văn hệ đẩy ra, thanh đao tru tâm.

Khương Đào thản nhiên nói: “Không có Đan sư đệ thì cũng có người khác, không giỏi bằng người ta, nói gì đến việc tru tâm hay không tru tâm, năm xưa đa thần văn hệ cường đại, đánh bại vô số cường giả đơn thần văn hệ, cũng không ai nói là tru tâm.”

Văn Trung không nói gì, mỉm cười gật đầu, xem như bỏ qua chuyện này.

.....

Tô Vũ đi về phía lôi đài, mặc kệ những người khác nghị luận, bàn tán.

Hắn chậm rãi đi lên lôi đài, cách Đan Hùng tầm chục mét thì dừng lại, mỉm cười chào hỏi: “Bái kiến Đan sư huynh!”

“Tô sư đệ hữu lễ!”

Đan Hùng đáp lễ, nhìn về phía Tô Vũ, một lát sau mới nói: “Tô sư đệ, luận bàn thế nào, sư đệ có ý tưởng gì không?”

Tô Vũ hỏi ngược lại: “Sư huynh cảm thấy nên thế nào?”

“Đến điểm là dừng?”

Đan Hùng mỉm cuời nhìn về phía Tô Vũ, luận bàn thôi, ý ngươi thì sao?

Tô Vũ tươi cười đầy mặt, “Đến điểm là dừng ư? Có phải quá nhẹ nhàng hay không, vậy không thú vị chút nào, cũng không thể phát huy ra toàn bộ thực lực. Hay là thêm chút đánh cuộc đi? Trước đây Đan sư huynh đánh bại người khác, đa thần văn hệ các nơi lần lượt giải tán, không bằng thế này đi, nếu ta thua, ta lập tức giải tán viện nghiên cứu Nguyên Thần, thế nào?”

Đan Hùng hơi nhướng mày, “Sư đệ, đa thần văn hệ giải tán không phải là do...”

Tô Vũ giơ tay, “Sư huynh, đều là người phóng khoáng minh bạch, hà tất phải giải thích, ngươi mạnh, ngươi đánh bại bọn họ, bọn họ cảm thấy không còn mặt mũi nên giải tán đa thần văn nhất hệ, đó là bản lĩnh của sư huynh, ta không định ra mặt thay bọn họ. Nhưng sư huynh vốn định đi Đại Hạ phủ khiêu chiến sư phụ Bạch Phong của ta, không sai chứ?”

Đan Hùng thẳng thắn gật đầu.

“Chắc sư huynh cũng muốn đa thần văn hệ Đại Hạ phủ hoàn toàn giải tán, một khi đã như thế, vậy không cần nói những lời dối trá.”

Tô Vũ mỉm cười: “Ta không làm chủ được Đại Hạ phủ, chỉ có thể làm chủ chính mình, sư huynh, nguyện ý đánh cuộc một ván không?”

Đan Hùng trầm mặc.

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến thanh âm Khương Đào: “Tô Vũ, một khi ngươi đã tự tin như vậy, nguyện ý đánh cuộc một phen, không bằng tăng giá đi! Không cần giải tán viện nghiên cứu Nguyên Thần, nếu ngươi thua, lấy ra thần văn chiến kỹ bia ngươi đã mang đi, thế nào?”

Tô Vũ nghiêng đầu nhìn lại, nheo mắt, đoạn hỏi: “Khương sư huynh, thần văn chiến kỹ bia gì vậy?”

Khương Đào bình tĩnh nói: “Nếu chính ngươi đã nói không cần nói những lời dối trá, vậy đừng phủ nhận, nếu không, bia liền ở trên người Trần Vĩnh, hiện giờ Trần Vĩnh ở bên ngoài, nguy hiểm cũng không nhỏ đâu.”

Bia ở chỗ Trần Vĩnh, vậy người muốn giết Trần Vĩnh sẽ càng thêm kiên định.

Tô Vũ trầm mặc một hồi, mỉm cười, gật đầu: “Khương sư huynh nói có đạo lý, bia ở chỗ sư bá ta đúng là dễ khiến sư bá chọc phải phiền toái, vậy nó ở chỗ ta đi. Nhưng nếu ta thắng, các ngươi có thể đưa ra cái gì?”

Khương Đào trầm mặc một hồi, cuối cùng mở miệng hỏi thẳng: “Ngươi muốn cái gì?”

Tô Vũ đáp: “Ta muốn rất nhiều, sợ là ngươi không cho được! Nhưng nếu sư huynh đã nói vậy, ta sẽ ra giá, ta nghĩ chắc sư huynh biết giá trị của thần văn chiến kỹ bia trong tay ta, 100 giọt tinh huyết thần ma Nhật Nguyệt cảnh, ngàn giọt Sơn Hải cảnh, vạn giọt Lăng Vân cảnh là được!”

Lời này vừa nói ra, tứ phương liền ồ lên.

Tô Vũ vậy mà dám đòi thật kìa!

10 vị Nhật Nguyệt, trăm vị Sơn Hải, ngàn vị Lăng Vân!

Đều là thần ma!

Đây là cái giá hắn đưa ra!

Thần văn chiến kỹ bia có đáng giá như vậy không?

Các đại học phủ đều có!

Khương Đào cũng nhíu mi, sau một lúc lâu mới nói: “Không hạn định thần ma thì có thể!”

Mọi người lại ồ lên.

Không hạn định thần ma thì cũng cực kỳ đáng sợ, phải giết không ít Nhật Nguyệt và Sơn Hải, mặc kệ có phải thần ma hay không, đây cũng là một bút tài phú kếch xù!

Đám người Ngưu Bách Đạo không hé răng.

Tô Vũ cười đáp: “Nếu không hạn định thần ma thì phải gấp bội, nếu không thì không bình đẳng! Ta nghĩ chắc Khương sư huynh hiểu ý ta!”

Khương Đào còn muốn nói nữa, Đan Hùng lại khẽ thở dài, “Luận bàn không đặt cược, có thể thuần túy một chút hay không?”

Tô Vũ lắc đầu, thản nhiên nói: “Chúng ta luận bàn là thuần túy sao? Đan sư huynh, ngươi đang lừa mình dối người hay ngươi vẫn cảm thấy từ khi ngươi Nam hạ, ngươi luận bàn chỉ là vì luận bàn, nếu thế, ngươi đánh bại một người là đủ rồi, hà tất đánh hết phủ này đến phủ khác, chúng ta cảm thán một tiếng thiên tài cũng không quá. Một khi đã như vậy, đánh bại một vị cùng giai còn cần thiết đi đánh bại đa thần văn hệ cùng giai khác sao? Hoàng Đằng, Tần Phóng, chẳng lẽ những người này không thú vị hơn đa thần văn hệ ư? Nếu không thì Nguyên Thủy thần ma không thú vị hơn sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi