VẠN TỘC CHI KIẾP

Cùng lúc đó.

Tô Vũ hơi xôn xao trong lòng, hắn tiếp tục bước đi, ngoài mặt không hề đổi sắc, nhưng trong lòng lại vô cùng hồ nghi, Nhật Nguyệt đang giám sát ta sao?

Chẳng lẽ là hộ đạo giả ngầm của Đại Minh phủ?

Ở trong Đại Minh phủ, dưới mí mắt lão Chu, bỗng nhiên có Nhật Nguyệt nhìn chằm chằm ta, có cần thiết không?

“Ngọc cảm ứng vẫn còn hạn chế, hy vọng có thể cải tiến thêm một chút, ít nhất biểu hiện ra được là một hay hai Nhật Nguyệt, có phải cùng một người hay không, lần nào cũng chỉ biết đổi màu, sao không đáng tin cậy như thế chứ!”

Tô Vũ cạn lời, hiện tại ngọc cảm ứng thường xuyên biến sắc, đành chịu thôi, trong học phủ thường xuyên có cường giả rà quét hắn, có rất nhiều hộ vệ cường giả tùy tiện đảo qua.

Hiện giờ, Tô Vũ đã chai lì tới mức nó biến sắc cũng chẳng thèm quan tâm.

“Trước khi đi có thể hỏi Hồ Kỳ tiền bối xem cải tiến được không, chắc bà cũng sắp xuất quan rồi, Đúc Binh sư Địa giai có thể cải tiến được nhỉ.”

Cấp bậc ngọc cảm ứng không thấp.

Hy vọng là có thể!

Thứ này hiệu quả báo động trước rất tốt, cũng có thể phòng ngừa bị người theo đuôi.

Lần này rời Đại Minh phủ, hắn không hy vọng bị người khác biết, cũng không hy vọng được bảo hộ, cho dù là thiện ý, vậy cũng không cần thiết, che giấu tốt thì không ai phát hiện được, có người đi theo mới là phiền toái.

Cường giả bị phát hiện ra sẽ khiến thân phận mình bị hoài nghi.

“Lấy ra Thiên Nguyên khí trong tinh huyết, đúc thân thể một lần nữa, cải tiến ngọc cảm ứng, phác họa thần văn, sau đó ta có thể rời Đại Minh phủ!”

Tô Vũ có chút nóng lòng, từ khi hắn tu luyện đến nay, đúng là chưa bao giờ một mình ra ngoài thí luyện.

Hành trình từ Tinh Lạc Sơn đến Đại Minh phủ, lúc đó hắn vừa giết một đám cường giả, còn có Hầu thự trưởng đi theo, vậy nên không phải chỉ có một mình.

Ngẫm lại mình cũng kém thật, đã chiến được cả Lăng Vân, vậy mà chưa từng một mình ra ngoài thí luyện.

“Thân thể 8 đúc, trên đường lại đúc thân thể vài lần, đến khi tới chiến trường Chư Thiên tìm cha, có lẽ có thể nuốt tinh huyết Sơn Hải, mở ra sách họa Sơn Hải, ở thời khắc mấu chốt có chiến lực Sơn Hải cảnh thì cũng coi như cường giả một phương ở chiến trường Chư Thiên.”

Hiện giờ hắn cảm thấy có nhiều Sơn Hải Nhật Nguyệt là vì hắn tiếp xúc giai tầng quá cao.

Các loại Phủ chủ, các loại giáo chủ, các loại hậu duệ vô địch. Những người này không mạnh mới là lạ, ở chiến trường Chư Thiên nào có nhiều cường giả tụ tập như vậy, cường giả đều tụ tập bên nhau, không tiếp xúc cấp bậc kia thì Sơn Hải đã có thể tính là cường giả đỉnh cấp.

“Ra ngoài phải chuẩn bị nhiều một chút, chư gì ta đã thấy hơi kích động rồi!”

Tô Vũ âm thầm hưng phấn, trạch một chỗ đã lâu, thành ra có mong muốn ra ngoài trải nghiệm, hiện giờ hắn cảm thấy mình hơi thiển cận, chỉ đọc sách, không thực tiễn, dù xem nhiều sách thì đôi khi cũng khó cảm nhận được cảm giác chân thực.

“Nhưng ta vẫn cần phải có một thân phận. Tốt nhất là thân phận có thể điều tra ra, cái này phải nhờ Ngưu phủ trưởng chuẩn bị giùm, dù sao cũng là lấy Thiên Nguyên khí cho lão bằng hữu của ông ấy nên ta mới mạo hiểm ra ngoài!”

“Cha, ta tới tìm ngươi đây!”

Tô Vũ nỉ non trong lòng, đã một năm không gặp, hắn hơi nhớ cha rồi.

.....

Cùng thời gian.

Chiến trường Chư Thiên, chiến khu phía Đông, đại bản doanh Đại Hạ phủ.

Tô Long nằm trên ghế trong tiểu viện, có chút thất thần nhìn không trung, nhãi ranh kia đang làm gì?

Lần cuối thu được tin tức là tiểu tể tử suýt nữa đánh chết Đan Hùng, chính hắn cũng bị thương, nổ 144 nguyên khiếu, nghe thôi là đã thấy đau lòng, tiểu tử này tự bạo khiếu huyệt còn nhiều hơn số khiếu ta mở ra.

Không sao chứ?

Đã một tháng rồi, thương thế thế nào?

Đại Chu phủ này thật không tốt, con trai ta ngoan như vậy, vậy mà các ngươi đánh hắn, đúng là thứ chẳng ra gì!

Xứng đáng bị con trai ta đánh gần chết!

Nghe nói Chu Phá Long đã gặp phiền toái.

Hừ, xứng đáng!

Ai bảo đồ đệ của ngươi đánh con trai ta, nếu không phải thực lực lão tử quá yếu thì đã sớm đi tìm ngươi tính sổ rồi!

Ngày hôm nay, hai cha con đều đang tưởng niệm lẫn nhau.

Mà khoảng cách lại xa xôi vạn dặm.

.....

Chiều ngày 25, Chu Thiên Đạo cho người đưa tới rất nhiều tinh huyết và tài liệu Đúc Binh.

Tô Vũ bắt đầu bế quan lấy ra Thiên Nguyên khí.

26 vạn điểm công huân tinh huyết, Chu Thiên Đạo cho không ít, không hề đắt hơn so với Hạ Hổ Vưu, Chu Thiên Đạo đương nhiên không định kiếm tiền từ Tô Vũ, đồng dạng, Hạ Hổ Vưu cũng vậy.

Ước chừng tốn 3 ngày, Tô Vũ mới lấy ra hết tinh huyết.

Hơn nữa vẫn còn tinh huyết Phá Sơn Ngưu Lăng Vân trung hậu kỳ lần trước dư lại, lúc này Tô Vũ lấy ra một lượng đại khái 300 Thiên Nguyên Quả, dựa theo tình huống của Tô Vũ, lần đúc thân thứ 15 đã có hi vọng.

.....

Tối ngày 28, Tô Vũ hoàn thành việc lấy ra Thiên Nguyên khí, hắn ra khỏi phòng tu luyện, trực tiếp đến phòng thí nghiệm tầng 4, trong đó có một gian phòng được Tô Vũ cải tạo thành phòng thích hợp Đúc Binh.

Bắt đầu từ đêm nay, Tô Vũ lần đầu đao thật kiếm thật bắt đầu Đúc Binh.

Tri thức, kinh nghiệm hấp thu trong Bách Đạo Các đều được Tô Vũ vận dụng vào thực tế, Đúc Binh thực tế thì gian nan hơn một chút, ở trong Bách Đạo Các, tài liệu đều sẽ được chuẩn bị đầy đủ, hình dạng thống nhất, mà trong hiện thực, rất nhiều tài liệu đều yêu cầu tự mình tách ra từ phôi thô.

Khoảng hai ngày trôi qua, khi còn ở trong Bách Đạo Các, Tô Vũ là Đúc Binh sư có thể đúc ra Văn Binh Huyền giai trung đẳng, lúc này ở hiện thực hắn mới chế tạo ra Văn Binh Huyền giai đầu tiên.

Còn là sơ đẳng!

.....

Mãi cho đến buổi sáng ngày 1 tháng 5, Tô Vũ mới ra khỏi phòng Đúc Binh.

Tầng 4 cũng có người đang bận rộn.

Thấy Tô Vũ đi ra từ phòng Đúc Binh, Văn Trung ngạc nhiên, hỏi: “Thương thế sao rồi? Không chữa thương đi, sao lại đến đây làm gì?”

Tô Vũ cười đáp lễ: “Bế quan lâu nên hơi bức bối, ta thử qua Đúc Binh xem sao, cũng để giảm chút áp lực.”

Dứt lời, hắn liền hỏi: “Văn sư huynh, Hợp thần pháp thế nào rồi?”

Văn Trung có chút bất đắc dĩ, “Khó lắm, chúng ta dựa theo《 Song Ngô Hợp Khiếu Pháp 》của ngươi để tiến hành suy luận tương tự, nhưng thiếu rất nhiều số liệu và tài liệu thực nghiệm, Nguyên khiếu thì còn dễ bắt chước, Thần khiếu thì quá khó, hơn nữa không mấy người khai nhiều Thần khiếu, giai đoạn trước mắt người khai nhiều Thần khiếu nhất cũng chỉ gần 100 cái mà thôi.”

Vạn Văn Kinh khai 72 Thần khiếu, có vài vô địch cảnh có cơ sở văn quyết của chính mình, nhiều nhất thì chỉ có thể khai 36 Thần khiếu.

Cho nên ở giai đoạn hiện tại, số lượng Thần khiếu nhiều nhất có thể mở ra chỉ có 108 cái, còn phải không trùng lặp mới được.

Còn Tô Vũ bên này, kỳ thật cũng truyền công pháp cho không ít người, Trần Vĩnh và Ngô Gia đều biết bốn bộ, mấy người Hạ Hổ Vưu, Trương Hào biết ba bộ, nhưng thời gian tiếp xúc ngắn, không có đại cơ duyên thì không khai được nhiều Thần khiếu như vậy.

Tô Vũ gật đầu, đúng là phiền toái.

Không có đủ tài liệu thực nghiệm!

Hơn nữa nói khó nghe thì bởi vì có nhiều Chiến Giả, Chiến Giả không đáng giá, phần lớn tử tù đều là Chiến Giả, cùng lắm thì tìm mấy tử tù thử công pháp, còn Văn Minh sư thì thật sự không nhiều. Muốn tìm người để làm thí nghiệm, thường khó mà tìm được một vị Văn Minh sư để làm tài liệu cho ngươi.

Tô Vũ cũng không có biện pháp, đành phải nói: “Vậy các sư huynh nghiên cứu trước đi, gần đây ta không có thời gian, chờ ta hồi phục hoàn toàn, ta sẽ thử lấy ra thiên phú tinh huyết xem có tìm được điểm chung hay không.”

“Được, ngươi an tâm dưỡng thương đi.”

Văn Trung ngoài miệng thì nói vậy, trong lòng lại câm nín, vẻ mặt khác thường nhìn thoáng qua Tô Vũ, vì sao ta cảm thấy hiện tại thực lực của ngươi còn mạnh hơn trước?

Ngươi chắc chắn là mình đang dưỡng thương sao?

Từ lúc so đấu đến giờ cũng đã hơn một tháng.

Chắc đây là lần bế quan dài nhất của Tô Vũ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi