VẠN TỘC CHI KIẾP

Tô Vũ lên lầu, cửa phòng đang mở một nửa.

Tô Vũ đánh tiếng: “Có người đến trước ta một bước sao?”

Rất nhanh, mấy người trong phòng đều nhìn về phía hắn, cảm thấy có điểm ngoài ý muốn.

Tô Vũ không quen biết mấy người này, không thấy người quen, nhưng trong đó có một vị hẳn là người phía chính phủ Đại Hạ phủ, nhìn thấy Tô Vũ tới thì ngạc nhiên cất tiếng: “Ngươi là...”

“Thôi Lãng Đại Minh phủ!”

Tô Vũ nhìn thoáng qua trong phòng, cười tủm tỉm nói: “Loạn thành như vậy, các ngươi thật là, đây chính là nhà huynh đệ Tô Vũ của ta, ta tới quét tước vệ sinh, các ngươi làm thành như thế, ta rất khó công đạo.”

“Tô Vũ?”

Mấy người nhìn về phía hắn, có người trẻ tuổi, cũng có trung niên, nhân viên chính phủ cũng không biết tình huống cụ thể thế nào, nghe vậy thì mở miệng: “Thôi Lãng, ngươi quen Tô Vũ sao?”

“Khụ khụ, coi như nhận thức, bằng hữu, bằng hữu!”

Trong phòng, trừ Tô Vũ ra thì có tổng cộng 5 người, bốn người khác bao gồm hai nam hai nữ, trong đó có một nam nhân trung niên và một nữ nhân trung niên, hai người còn lại đều là người trẻ tuổi, cũng là một nam một nữ.

Thôi Lãng... Nam tử trẻ tuổi nhớ ra, đoạn bảo: “Ta nhớ ra rồi, người mà thự trưởng tiền nhiệm Dục Cường thự Đại Đường phủ tìm kiếm bấy lâu, có đúng không?”

Gã đã nói như vậy, mấy người khác cũng đều nhớ ra Thôi Lãng là ai.

Tô Vũ phì cười, “Chà, xem ra danh tiếng của ta không nhỏ, mấy vị là?”

“Chu Hồng Lãng Cầu Tác học viện!”

“Lưu Hàm Chiến Thần học viện!”

“Ồ, người hai đại thánh địa cơ à, thất kính!”

Tô Vũ chắp tay, hắn vào cửa xem xét khắp nơi một chút, trong phòng khách, sô pha đã tổn hại.

Trong phòng bếp, chén đĩa nát không ít.

Đi đến phòng ngủ nhìn xem... Tô Vũ nén lửa giận trong lòng, ngồi xổm xuống nhặt lên một khung ảnh, đó là ảnh chụp chung của hắn và cha.

Tô Vũ nghiêng đầu hỏi: “Nơi đây từng bị cướp bóc à? Sao lại biến thành bộ dáng nát tươm này?”

Nhân viên chính phủ Đại Hạ phủ thở dài: “Thời gian trước có người dụ cường giả canh giữ rời đi rồi đột nhập.”

Dứt lời, người đó liền bổ sung thêm: “Kỳ thật nơi đây vốn không có gì, nếu có thì đã bị phát hiện từ lâu rồi, ta nói mà các ngươi còn không tin, hiện tại đã tận mắt thấy, ngày đó cường giả lẻn vào cũng không phát hiện cái gì.”

Tô Vũ không đợi bọn họ mở miệng đã nửa đùa nửa thật dò hỏi: “Mấy vị này, đây là nhà riêng, là địa bàn của Tô Vũ huynh đệ của ta, các ngươi cứ tùy ý xông vào như vậy sao? Đại Hạ phủ còn tùy tiện dẫn người xâm nhập nhà người khác à?”

Vị chính phủ nhún vai, không đáp lời.

Người của hai đại thánh địa, không dễ cản.

Thanh niên Chu Hồng Lãng liền đáp: “Thôi huynh hiểu lầm, chúng ta chỉ tới truy tra một chút, nhìn xem có tra ra cái gì hay không, là ai đột nhập nơi này, nhìn xem có tìm được người nọ hay không, nhà Tô Vũ mất trộm, chúng ta tới hỗ trợ tra án mà thôi.”

Tô Vũ gật đầu, “Thì ra là thế, tra được không?”

“Không, thực lực người kia không yếu.”

“Hai đại thánh địa không đủ bản lĩnh sao?” Tô Vũ lắc đầu, “Đúng là đánh giá cao các ngươi rồi!”

Chu Hồng Lãng cũng không tức giận, nghe vậy liền nói: “Không dễ vậy đâu, có thể dẫn lính canh rời đi để lẻn vào, chỉ sợ thực lực đối phương đã đến Nhật Nguyệt, nào có đơn giản như vậy!”

“Cũng đúng!”

Tô Vũ đứng dậy, nhìn quanh phòng, nhìn bộ dáng rách nát hiện tại, hắn không khỏi ôm một cơn nghẹn họng.

Thanh xuân tốt đẹp của ta!

Lần trước ta trở về, trong nhà vẫn hoàn hảo, hôm nay trở lại, tất cả đều đã thay đổi.

Nếu phụ thân trở về, chỉ sợ không nhận ra đây là nhà mình nữa.

Khi còn nhỏ hắn thích chơi đùa, làm cho trong nhà dơ hề hề, lão cha lưng hùm vai gấu còn phải nằm sấp xuống đất lau nhà, yêu quý vô cùng, sợ nơi nào ô uế không quét tước sạch sẽ.

Tạp dề dùng ba năm lại ba năm, giờ phút này bị ném trên mặt đất giống như vải rách.

Tô Vũ đem khung ảnh đặt trên tủ đầu giường, Chu Hồng Lãng cũng thấy, y chợt hỏi: “Tôn thự trưởng, chúng ta có thể nói chuyện với Tô Long không?”

Người trung niên được gọi là Tôn thự trưởng lắc đầu đáp: “Không được, Tô Long phục dịch trong quân, người ngoài không thể gặp!”

“Thật đáng tiếc!”

Thanh niên nhìn về phía người trung niên bên người, nam tử trung niên trầm giọng nói: “Không phải Tô Long đã được an bài tới khu vực phía sau đại bản doanh sao? Có thể tìm hắn nói chuyện! Nam Nguyên có di tích hay không, ta cảm thấy nên nhân lúc còn sớm mà tìm ra cho thỏa đáng, hiện tại nhân tâm hỗn loạn, không ít người đều nhìn chằm chằm bên này.”

“Vậy phải xin chỉ thị của Hầu gia!”

Tôn thự trưởng gạt đi: “Xem nhà thì được, đi tìm Tô Long thì ta không thể làm chủ, phải được Hầu gia đồng ý.”

Mấy người nhíu mày, tìm Hạ Hầu gia thực phiền toái.

Tô Vũ lên tiếng: “Mấy vị, các ngươi xem cũng xem xong rồi, không quan trọng ta có phải bằng hữu của Tô Vũ hay không, dù sao ta lấy cớ tới quét tước vệ sinh, các ngươi nhường một chút để ta quét tước, lần sau gặp Tô Vũ còn có thể tìm cớ làm quen, mấy vị đừng cản trở.”

Mấy người đều nhìn về phía hắn, sau đó Chu Hồng Lãng cười bảo: “Vậy Thôi huynh quét tước vệ sinh đi, chúng ta không quấy rầy!”

Đã xem xong, ở lại cũng không có ý nghĩa gì.

Mấy người nói lời khách sáo một phen, sau đó nhanh chóng rời đi.

Tô Vũ chờ bọn họ đi rồi, ý chí lực liền dao động, bắt đầu quét tước vệ sinh, trước sau vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười đầy mặt, ngâm nga một đoạn tiểu khúc, tâm tình thư sướng.

Hồi lâu, hắn đi đến phòng ngủ, lau đi tro bụi, lau đi dấu chân trên khung ảnh.

Góp nhặt tất cả dấu chân, tất cả tro bụi, tất cả hơi thở...

Nhà ta không phải là nơi mà các ngươi có thể tùy tiện tới.

Đã tới rồi còn làm cho nhà ta như đống rác, không ổn đâu.

Ảnh chung của phụ thân ta cùng ta, các ngươi còn muốn giẫm mấy cái, con mắt mù hết rồi sao?

Hắn đi đến bên cửa sổ, nhìn thoáng qua mấy người rời đi dưới lầu, Tô Vũ lộ ra một nụ cười lạnh.

Hai đại thánh địa cũng thấy hứng thú ư?

Đại Hạ phủ dẫn người tới tham quan nhà ta có thu phí không?

Tôn thự trưởng này là ai?

Dẫn người tới là ý của gã hay là của Hạ Tiểu Nhị?

Nhà ta cho người vào tùy tiện như vậy?

Không hỏi chủ nhân à?

Chủ nhân còn chưa chết đâu!

...

Dưới lầu, Chu Hồng Lãng quay đầu nhìn thoáng qua, thấy được Tô Vũ bên cửa sổ, Tô Vũ cười tươi vẫy tay với gã.

Chu Hồng Lãng cũng gật đầu đáp lễ, sau đó lại truyền âm hỏi: “Lão sư, Thôi Lãng này có quan hệ gì với Tô Vũ không?”

“Hắn là đệ tử ký danh của Ngưu Bách Đạo, có khả năng từng gặp Tô Vũ ở Đại Minh phủ bên kia. Quan hệ sao, có thể có quan hệ gì chứ?”

Nam tử trung niên không cho là đúng, Thôi Lãng nói là bằng hữu, ngươi tin hắn mới là lạ.

Tên kia vừa nghe đã biết là nói năng bậy bạ, không câu nào là thật.

Chu Hồng Lãng gật đầu, không hỏi lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi