VẠN TỘC CHI KIẾP

Ngoại giới, giờ khắc này, đám tu giả đều thấy vô cùng bội phục.

Đúc binh đã kéo dài liên tục 5 ngày.

Bọn họ là người sao?

“Triệu đại sư thật sự chỉ là Lăng Vân à?”

Có người hoài nghi, Lăng Vân cảnh có thể đúc binh liên tục năm ngày sao?

Dù không biết muốn đúc binh thì phải tiêu hao bao nhiêu, nhưng liên tục bùng nổ nguyên khí và ý chí lực năm ngày thì cũng khó mà chịu nổi đúng không?

Không ít người hoảng sợ, bội phục.

Mà tất cả Đúc Binh sư Địa giai lúc bấy giờ không nghĩ đến Triệu Lập, mà là đang bàn luận xôn xao về Thôi Lãng.

“Thôi Lãng được truyền thừa Khoách Thần quyết đúng không?”

“Có lẽ hắn đã thăng cấp Lăng Vân rồi!”

“Lão Triệu gặp bảo bối rồi, Thôi Lãng theo hắn đúc một ngày, vậy mà còn kiên trì được.”

“Có khi nào là dùng thiên tài địa bảo không?”

“...”

Vài vị Đúc Binh sư Địa giai âm thầm thảo luận.

Triệu Lập kéo dài là bình thường, năm xưa phụ thân ông chiến đấu ba ngày cùng địch nhân ở chiến trường Chư Thiên, Triệu Lập còn kéo dài hơn phụ thân, chủ yếu là nhờ tác dụng của《 Khoách Thần quyết 》.

Nhưng Thôi Lãng có thể kiên trì một ngày còn có thể đuổi kịp tiết tấu, vậy không hề đơn giản.

Có khả năng hắn đã chính thức bước vào Lăng Vân cảnh, hơn nữa còn được truyền thụ《 Khoách Thần quyết 》, cộng thêm dùng thiên tài địa bảo, có lẽ nhờ vậy mới có thể kiên trì.

Trong đám người, Hồ Kỳ bình thản giải vây cho Tô Vũ: “Thôi Lãng có thể kiên trì đến bây giờ cũng là bình thường, dù trước kia hắn chưa tu luyện《 Khoách Thần quyết 》nhưng đã học《 Thiên Đúc thuật 》của ta, trong Đúc Binh hệ, trừ《 Khoách Thần quyết 》thì《 Thiên Đúc thuật 》cũng không hề thua kém bất cứ đúc quyết nào.”

Mọi người nghe vậy liền khẽ gật đầu, có người cười nói: “Hóa ra Hồ tiền bối đã truyền thụ《 Thiên Đúc thuật 》, khó trách! Thôi Lãng may mắn nhận được truyền thừa của tiền bối, mà nay còn được lão Triệu truyền thừa, ta cảm thấy hắn thật sự có hy vọng đến Địa giai!”

“Có lẽ còn sắp thăng cấp Địa giai ấy chứ!”

“Đúng là sướng hết phần người khác!”

“...”

Lúc này, đám Đúc Binh sư Địa giai cũng cảm thấy hâm mộ, nhận được thuật pháp bí truyền của hai nhà không đơn giản chút nào.

Cơ sở đúc thuật thì có thể học, nhưng một vài tuyệt kỹ, trừ phi là thầy trò, không thì rất hiếm được truyền thụ.

Hồ Kỳ cười nhạt, “Thiên phú Đúc Binh của Thôi Lãng rất tốt, truyền thụ là chuyện nên làm, đáng tiếc Thiên Đúc vương tiền bối đã lâu không hiện thân, nếu không lần này đến xem, có lẽ sẽ nhận Thôi Lãng làm đệ tử.”

“Thiên Đúc vương... Aiiiz, cũng chỉ có Đại Minh phủ có được một ít truyền thừa, chúng ta thì không có cơ duyên được Thiên Đúc vương đại nhân chỉ điểm.”

Một mạch của Hồ Kỳ, hoặc nên nói là Đại Minh phủ, có không ít Đúc Binh sư Địa giai, công lao chủ yếu là nhờ Bách Đạo Các, mà Đúc Binh thuật trong Bách Đạo Các có khởi nguồn từ Thiên Đúc Vương, tính ra thì Đúc Binh sư nhất mạch của Đại Minh phủ xem như được truyền thừa từ Thiên Đúc vương.

Mà thứ này ở trong miệng Triệu Lập lại thành dây chuyền sản xuất, ông chướng mắt, đương nhiên ông không thấy Thiên Đúc vương chướng mắt, Thiên Đúc vương là người khai sáng, nhưng những kẻ sau đó khiến lão Triệu cảm thấy đây chỉ là sản phẩm sản xuất dây chuyền, không có gì đặc sắc, không có tư duy riêng bản thân và sức sáng tạo.

Trong lúc bọn họ đàm luận, khắc văn trong không trung đã đạt tới 68 đạo.

...

Tới lúc này, Tô Vũ lại bị chấn đến thất điên bát đảo! Thân thể bắt đầu bị tổn thương không nhẹ.

Hắn điên cuồng hấp thu Thiên Nguyên khí, nhưng vẫn khó tu bổ lại thân thể như cũ, Triệu Lập trầm giọng nhắc nhở: “Đúc đến 72 đạo ngươi liền lui ra ngoài, sau đó lực phản chấn sẽ mạnh hơn, tuy thần văn mới của ngươi rất tốt, thân thể cũng không yếu nhưng vẫn còn hơi kém một ít!”

“Ta... Ta đã biết...”

Nhưng ta sẽ không lui.

Ta còn có thủ đoạn khác!

Ta có thể phá hủy thần văn Nhật Nguyệt, ta muốn hấp thu dư vị thần văn giúp thần văn chữ “Chấn” thăng cấp, một khi thăng cấp, lực chấn động sẽ lại bị suy yếu, mà một khi thân thể thành công đúc thêm lần nữa, vậy sẽ đạt tới 10 đúc, thân thể sẽ càng cường đại.

Phải kiên trì!

Thế này có là gì?

Tô Vũ ta sợ cái này sao?

Ý chí lực chấn động, biển ý chí chấn động, không giống như khi nằm mơ ngày xưa, mỗi lần nằm mơ bị giết, cảm giác sẽ thống khổ hơn hiện tại, đã lâu ta không được thể nghiệm loại thống khổ này rồi, có chút không quen, có chút hoài niệm!

Khá tốt, hiện tại hãy để ta hồi ức loại cảm giác này đi, rất sảng khoái.

Hiện tại hắn hiếm khi nằm mơ.

Không phải là không có, nhưng rất ít, một tháng có lẽ mới có một lần, hơn nữa dù bị giết thì có thể là bởi vì ý chí lực đã cường đại rồi, cho nên Tô Vũ không cảm thấy thống khổ như trước.

Mà đúc binh chấn động phản chấn khiến hắn có cảm giác như đang ở thời kỳ nhỏ yếu ngày xưa, cảm giác bị giết trong mộng.

Lão Triệu không nói chuyện, ông biết Tô Vũ có thể thừa nhận.

Lúc trước Tô Vũ còn yếu ớt như vậy, ông đánh hắn mấy chục búa, gia hỏa này còn nhẫn được, hiện tại cường đại rồi, có lẽ càng giỏi nhẫn hơn, cho nên ông mới bảo Tô Vũ sau khi 72 đạo kim văn đúc thành công hẵng lui ra.

Nếu không, Đúc Binh sư Huyền giai tầm thường đã nên rời khỏi từ lâu rồi!

Đúc tới lúc này, Triệu Lập cảm nhận được cây búa không hề kém hơn Văn Binh Địa giai chút nào, còn cường đại hơn năm xưa ba phần, mới 68 đạo kim văn mà đã mạnh hơn 72 đạo rưỡi lúc trước.

Nếu hiện tại dừng lại, ông tự tin mình có thể thành công 100%, dùng như Địa binh, kỳ thật như vậy đã rất mạnh, có thực lực Địa binh, nhưng chỉ tiêu hao như Huyền binh, giống như Văn Binh của Tô Vũ, Văn Binh giản dị trong truyền thuyết, hạ thấp cấp bậc sử dụng của binh khí cường đại.

Giáng cấp sử dụng Văn Binh, Hoàng giai, Huyền giai còn có khả năng, Địa giai gần như không tồn tại, mà hiện tại đã có!

Nhưng đó không phải mục tiêu của Triệu Lập.

Ông muốn thăng cấp!

Ông mà thăng cấp thành công, thực lực vào Sơn Hải, Văn Binh thành Địa binh, cấp bậc Đúc Binh sư ít nhất có thể đạt tới Địa giai trung cấp hoặc là cao cấp, đánh vỡ rào cản, thực lực cường đại, ông có thể nhanh chóng trở nên giống như sư huynh mình, trở thành vị Đúc Binh sư Địa giai đỉnh phong tiếp theo.

Nếu không thành công, dù đúc ra binh khí thì để làm gì?

Một Đúc Binh sư Lăng Vân cảnh nửa Địa giai có quyền gì để nói chuyện?

Chẳng lẽ cứ mãi trông cậy vào người cha đã chết và vị sư huynh đã rời đi nhiều năm ư?

Trong lòng Triệu Lập nghĩ vậy, ông vẫn tiếp tục yên lặng chế tạo.

69 đạo!

Qua mấy giờ nữa, 70 đạo thành hình!

Mà giờ phút này, Tô Vũ đã bị chấn đến không kiểm soát nổi thân thể, suýt nữa hắn đã gõ sai, Tô Vũ cả kinh nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân.

Không giúp đỡ thì thôi, nếu còn thêm phiền cho lão sư thì thật không tốt.

Đến khi đạo khắc văn thứ 71 xuất hiện, Tô Vũ thật sự không chịu nổi nữa.

Hắn thấy sắc mặt Triệu Lập cũng hơi tái nhợt, hắn không hề do dự, cắn răng nói: “Lão sư... cùng... cùng khôi phục một chút đi...”

Triệu Lập trợn trắng mắt, khôi phục cái píp!

Ngươi lui ra đi!

Ý chí lực Lăng Vân cảnh của ta còn dồi dào hơn Sơn Hải, mà hiện tại đã tiêu hao hơn phân nửa, khôi phục thế nào?

Có bảo vật tốt như vậy, ông đã sớm nghĩ cách làm ra rồi.

Ông vừa định nói vậy, Tô Vũ đã lấy ra một thần văn bị bao vây từ trong nhẫn trữ vật.

Tô Vũ run rẩy nói: “Phá... Phá thần văn... Sẽ không bị cảm nhận... được chứ?”

“...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi