VẠN TỘC CHI KIẾP

Triệu Thiên Binh giống như cũng nghe hiểu ý tứ của Triệu Lập, hừ một tiếng, lạnh lùng gọi với theo: "Sư đệ, nếu không ở Đại Hạ phủ được nữa thì theo ta tới Đại Chu phủ đi, sư huynh ngươi ở Đại Chu phủ nhiều ít gì cũng có mấy phần cơ nghiệp! Nguyên khí bí cảnh vốn là đồ của sư phụ ta, là của phụ thân ngươi, ai dám cưỡng đoạt?"

Nguyên Khánh Đông không nói tiếng nào, coi như mấy lời này không phải nói chính mình. Ai biết được gã chỉ nói một câu mà thôi, sớm biết thế thì đã không nhiều lời làm gì.

Khi không đắc tội hai vị địa giai đỉnh cấp Đúc Binh sư, đây đương nhiên cũng không phải chuyện tốt lành gì.

Mà “Thôi Lãng” thấy vậy liền bỏ đá xuống giếng: "Hồ tiền bối, ngài nói xem, Đại Minh phủ chúng ta có thể mời Triệu lão sư tiến đến làm khách không?"

Hồ Kỳ vội mở miệng đáp: "Nếu Triệu Lập nguyện ý tới thì Đại Minh phủ luôn mở rộng cửa đón chào. Triệu huynh..."

Bà còn chưa dứt lời, Triệu Thiên Binh đứng bên cạnh đã lúng túng cắt ngang: "Hồ tiền bối, năm đó ngài cũng gọi sư phụ ta là Triệu huynh, hay là đổi lại xưng hô đi, trực tiếp gọi tên của bọn ta là được, không nên khách khí như vậy!"

Xấu hổ thật!

Ngươi quên rồi sao?

Năm đó sư phụ ta tới Đại Minh phủ, ngươi cũng gọi ngài ấy là Triệu huynh, hiện tại ngươi lại kêu ta là Triệu huynh... Quá lúng túng!

Hồ Kỳ hơi ngẩn ra, bà khách khí một chút mà thôi, giờ phút này nghe ông ta nói như thế thì nhịn không được, liếc mắt lườm Triệu Thiên Binh một cái.

Ngươi đây là đang ngầm chê ta già có đúng không?

Hừ, gia hỏa chết tiệt!

Hồ Kỳ thản nhiên nói: "Người tu đạo, đạt giả vi tiên, tuổi tác không phải là vấn đề, Triệu phủ trưởng cảm thấy thế nào?"

Triệu Thiên Binh gượng cười, ngươi nói sao thì chính là vậy, tốt nhất ta không nên cùng nữ nhân phân rõ đạo lý a.

Lại còn bảo đạt giả vi tiên, ta vẫn cảm thấy, ngươi gọi sư phụ ta là Triệu huynh, hiện tại lại kêu đệ tử của ngài ấy là Triệu huynh, đúng là xấu hổ.

Một đám người tụ tập cùng một chỗ, không phải là Văn Minh sư Nhật Nguyệt cảnh thì cũng là Đúc Binh sư Địa giai.

Tô Vũ ở đây đương nhiên không tính là gì, bất quá giờ phút này hắn vẫn tỏ ra cực kỳ thản nhiên, không hề có điểm gượng gạo, ngượng ngùng nào. Tốt xấu gì hắn cũng đã đến huyền giai đỉnh phong, cũng coi như có mấy phần thực lực.

Triệu Thiên Binh lười tranh luận về vấn đề xưng hô với Hồ Kỳ, ông quay sang nhìn Tô Vũ, đoạn nói: "Thôi tiểu hữu kỹ nghệ tinh xảo, thế mà đạt được truyền thừa của sư đệ ta. Ánh mắt của vị sư đệ nhà ta rất độc, tiểu hữu có thể phối hợp tốt với hắn, liên tục rèn đúc nhiều ngày như vậy, ta thay mặt hắn đa tạ tiểu hữu!"

Tô Vũ vội vàng xua tay, "Triệu phủ trưởng quá khách khí, là Triệu lão sư dạy vãn bối, không phải là vãn bối bang trợ ngài ấy, ta còn phải cảm tạ Triệu lão sư đề điểm rất nhiều..."

Hồ Kỳ cắt ngang lời hắn, cười mắng: "Con khỉ nhà ngươi, sao không thấy cám ơn ta? Nếu không phải ta truyền thụ《 Thiên Chú thuật 》cho ngươi, ngươi có thể kiên trì đến bây giờ? Mở miệng một tiếng Triệu lão sư, hai tiếng Triệu lão sư, ngươi đây là chuẩn bị đến ở rể Đại Hạ phủ? Gọi ta thì chỉ gọi Hồ tiền bối, những năm gần đây, con khỉ nhà ngươi càng ngày càng vô phép tắc."

Tô Vũ trong lòng khẽ động, cười khan nói: "Hồ lão sư, ngài lời nói này thì ta biết đáp trả thế nào? Ở học phủ, ta mà dám gọi ngài là lão sư thì sẽ bị Ngưu lão sư ăn dấm đấy."

"Xú tiểu tử!"

Hồ Kỳ cười mắng một tiếng, "Lần này đúc binh thu hoạch không nhỏ, mau sớm hồi trở lại Đại Minh phủ, sớm ngày tấn cấp địa giai Đúc Binh sư, chúng ta đều già rồi, nhưng ngươi vẫn còn trẻ, lần sau trở về ta thấy ngươi còn có thể làm viện trưởng của Đúc Binh hệ Đại Minh Văn Minh học phủ cũng nên."

Hai người vui vẻ đàm tiếu vài câu.

Cuối cùng Hồ Kỳ quay sang lớn tiếng nói với mọi người xung quanh: "Khó được có ngày hôm nay mọi người cùng tụ tập một chỗ, ta lớn tuổi nhất, coi như làm chủ, không bằng chúng ta cùng nhau kiếm chỗ nghiên cứu thảo luận đúc binh chi thuật một phen đi. Thôi Lãng, lần này ngươi đã theo Triệu Lập cùng một chỗ đúc binh, lão đầu tử kia tính tình quái gở, lười nhác nhiều lời, vậy thì ngươi hãy thay mặt ông ấy cùng chúng ta tâm sự về quá trình đúc binh cụ thể đi, như thế nào?"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt bảy tám vị địa giai Đúc Binh sư chung quanh đều sáng lên!

Bọn họ cũng muốn tìm Triệu Lập bàn luận, có điều cái tên này rất cổ quái, không tiện hỏi cái gì.

Còn may mà Thôi Lãng cũng có mặt tại đương trường a!

Địa giai Đúc Binh sư cơ hồ đều là Nhật Nguyệt cảnh, Sơn Hải thậm chí còn hiếm thấy.

Hiện tại nơi đây có bảy tám vị cường giả Nhật Nguyệt, giờ phút này lại hai mắt lom lom nhìn Tô Vũ, một bộ kích động, một bộ mong đợi rõ rệt.

Triệu Thiên Binh cũng cười nói: "Tiểu hữu, chính như Hồ tiền bối nói, cơ hội khó có được, hôm nay ngoại trừ Thiên Đúc vương và Nguyên Thủy giáo chủ thì mấy vị địa giai Đúc Binh sư ở gần Đại Hạ phủ đều tới, không bằng ngồi xuống tâm tình một phen?"

Hồ Kỳ nói: "Tiểu tử, còn không mau đáp ứng! Không phải muốn đợi chúng ta cầu ngươi đó chứ? Yên tâm, có chỗ tốt nào thì bọn ta cũng chia sẻ cho ngươi một chút, quan trọng là về sau gặp phải phiền toái gì thì ngươi có thể chạy đi tìm mấy lão đầu tử này nhờ hỗ trợ, đều là nhân vật khiêng đỉnh của một phủ, có một ít sự tình khẳng định chỉ cần bọn họ mở miệng thì sẽ lập tức giải quyết được giúp ngươi."

Những người khác nghe vậy liền phá lên cười lớn, Hồ Kỳ nói không sai, đích thật là nhân vật khiêng đỉnh của một phủ.

Địa giai Đúc Binh sư ở đâu cũng đều là đại nhân vật.

Đại Hạ phủ Trần lão hay Triệu Lập chính là kẻ mà Hạ Hầu gia luôn phải dỗ dành cúng bái.

Những người khác cũng tương tự.

Còn về phần hậu duệ vô địch như Nguyên Khánh Đông, tuy rằng gã là cường giả Nhật Nguyệt, nhưng kỳ thật cao tầng chẳng mấy người để ý tới gã.

Nhưng Đúc Binh sư thì khác, ở đâu cũng đều có thể kiếm ăn được. Các đại phủ có vô địch tọa trấn cũng đều coi bọn họ là thượng khách mà đối đãi.

Giống như Triệu Thiên Binh trước đó có thể thoải mái nói chuyện cùng ba vị vô địch, thậm chí là nhờ vả bọn họ hỗ trợ Triệu Lập mà không hề gượng gạo gì.

Ông đã là vậy, mà Thiên Đúc vương đối với vô địch thì càng ôm thái độ hờ hững lạnh lẽo, ai bảo là các ngươi cầu ta, ta lại không cầu các ngươi.

Nếu cha của Nguyên Khánh Đông, nhi tử của Đại Nguyên vương tới thì đại khái còn có thể được vô địch nhìn vào mắt, nhưng Nguyên Khánh Đông thì chưa đủ tư cách.

Tô Vũ cúi đầu, trên mặt nở nụ cười, trong lòng âm thầm cảm kích. Hắn hiểu rõ, Hồ Kỳ đang vì hắn mà tạo thế, vì hắn đặt nền móng tại đây.

Nếu hắn thật sự cần người hỗ trợ, những người này thừa sức giúp hắn nói vài lời với các vị vô địch có mặt ở đây.

Vả lại thực lực của các vị Đúc Binh sư đều không yếu, địa giai thì cơ hồ đều là đại năng Nhật Nguyệt cảnh.

"Tiểu bối từ chối thì quá bất kính, đành tự bêu xấu bản thân vậy. Các vị tiền bối, không bằng tìm một chỗ ngồi xuống, thỉnh chư vị tiền bối chỉ dạy nhiều thêm một ít."

"Ha ha ha, vậy thì cùng đi thôi."

Mấy người nói chuyện vui vẻ, Hạ Hầu gia nhìn mà không khỏi cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Ta còn muốn lôi kéo Thôi Lãng đây, kết quả bọn gia hỏa các ngươi cứ luyên thuyên luôn miệng, cuối cùng tụ lại thành một đoàn, chẳng ai để ý tới ta, ta phiền muộn lắm thay.

Bên kia, mấy người Nguyên Khánh Đông cũng nhìn thấy một màn này, từ đầu đến cuối Nguyên Khánh Đông vẫn luôn không lên tiếng.

Tình cảnh bị gạt bỏ ra bên ngoài, thậm chí còn bị kẻ có thực lực thấp hơn mình tỏ rõ thái độ khinh thường như này, gã thật sự không bận tâm.

Biết làm sao, tại Đại Hạ phủ, gã bị gạt bỏ như vậy không phải lần đầu tiên, quen rồi liền tốt thôi.

Có điều mấy vị Nhật Nguyệt khác lại như tấm chiếu mới mua, chưa học được cách giác ngộ cao như Nguyên Khánh Đông.

Có một vị phu nhân giả lả cười, tiến lên đề nghị: "Triệu phủ trưởng, không bằng bọn ta cũng tham gia náo nhiệt, cùng một chỗ nghe một chút..."

Triệu Thiên Binh nghiêng đầu nhìn thoáng qua mấy người các nàng, chưa kịp từ chối khéo thì Hồ Kỳ đã trực tiếp đuổi thẳng: "Thôi đi, các ngươi không phải người trong nghề, có nói gì các ngươi cũng không hiểu, tham dự vào làm gì, làm mất hứng của bọn ta."

"..."

Phu nhân cười khan một tiếng, trong lòng không tránh khỏi nổi bão.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi