VẠN TỘC CHI KIẾP

Đợi mấy người Đúc Binh sư đi hết, Hạ Hổ Vưu mới truyền âm dặn dò: "Mấy ngày nay ngươi đừng có chạy lung tung. Nam Nguyên bên kia chết mấy người, có cường giả đang chạy về đằng này, trên đường đi chắc chắn sẽ gặp chút phiền phức, chờ giải quyết đống phiền toái đó xong ngươi hẵng đi."

Tô Vũ yên lặng gật đầu.

Đại Kim phủ... Tĩnh Tâm tuyền... Nếu hắn nhớ không lầm thì kẻ mà hắn giết chính là nhi tử của Nhật Nguyệt đến từ Đại Kim phủ.

Hạ Hổ Vưu truyền âm xong liền nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ung dung, cậu mang theo Tô Vũ đi lên phía trước, vừa đi vừa nói: "Thôi huynh, mấy ngày nay ngươi ở tạm trong học phủ đi. Dưỡng tính viên có một số biệt thự còn trống, ngươi ở tạm bên đó vậy. Ở đó có nhiều thiên tài của học phủ, ngươi có thể tiện giao lưu trao đổi cùng mọi người một chút."

"Rất vinh hạnh!"

Tô Vũ khách sáo đáp lễ, dư quang nhìn về phía mấy người Hồng Đàm bên kia đang yên lặng rời đi, không dám tùy tiện tiến lên bắt chuyện.

...

Cách đó không xa.

Bạch Phong cảm khái: "Vẫn là học đúc binh, luyện đan rất có mặt mũi. Sư phụ, ngài thấy không? Người ta mới chỉ là Đúc Binh sư Huyền giai nhưng đã được Hạ gia coi như bảo bối mà cúng bái. Ngài đã là Nhật Nguyệt, nhưng ta cảm giác ngài còn chẳng có địa vị bằng đối phương."

"Lão Triệu đã đột phá, hiện tại địa vị của ngài trong học phủ lại càng thấp hơn ông ta một bậc."

"..."

Hồng Đàm liếc mắt nhìn Bạch Phong, ngươi không tìm đường chết thì không thoải mái đúng không?

Ông nghiêng đầu nhìn lướt qua Tô Vũ, hơi nhíu mày, nói: "Tiểu tử này có vẻ không phải là loại người lương thiện."

"Hả?"

"Sát khí trên thân rất nặng, dĩ nhiên ngươi không cảm giác được, ngươi quá yếu."

Đả kích anh xong, Hồng Đàm bỗng nhiên truyền âm hỏi: "Tiểu tử kia... Ngươi có cảm giác gì không?"

Bạch Phong ngẩn người, truyền âm đáp: "Cảm giác rất thân cận."

"Ừm."

Hồng Đàm không nói tiếp, không chỉ Bạch Phong mà cả ông cũng thấy thế.

Không phải thật sự thân cận về mặt tinh thần, mà là trên người đối phương có khả năng tồn tại một vật gì đó rất trọng yếu đối với chúng ta.

Rốt cuộc là đồ vật gì?

Sau một khắc, trong lòng ông mơ hồ có một ý nghĩ, chẳng lẽ là thần văn chiến kỹ bia?

Hồng Đàm đè áp suy nghĩ này xuống, không định đi dò xét. Có lẽ chỉ là ảo giác, thần văn chiến kỹ bia không phải đã được Tô Vũ mang đi rồi sao?

...

Dưỡng tính viên.

Khu biệt thự.

Tô Vũ cùng Hạ Hổ Vưu uống trà, uống một hồi, Hạ Hổ Vưu đề nghị: "Uống trà không có ý nghĩa gì, đều là người trưởng thành cả rồi, tới chút rượu nhé?"

"Ừm." Tô Vũ nhẹ gật đầu.

Hạ Hổ Vưu lấy ra một vò rượu từ trong nhẫn chứa vật, đoạn nói: "Đây là rượu mà Nhị gia gia ta giấu như giấu của, bị ta trộm, ngài ấy còn tưởng rằng là mất đi đâu rồi. Tửu quý trăm năm, mùi vị không tệ."

"Nhị gia gia ngươi không đánh chết ngươi sao?"

"Y không nỡ bỏ, đánh chết ta thì lấy người nào kế thừa Hạ gia?"

Hạ Hổ Vưu đùa một câu, xốc lên tấm voan che, mùi rượu thơm lập tức phiêu đãng khắp phòng.

Cậu rót cho Tô Vũ một chén, cũng rót cho chính mình một chén đầy.

Giơ chén lên, chạm nhẹ vào chén của Tô Vũ rồi một hơi uống cạn sạch.

Tô Vũ yên lặng bồi tiếp, chậm rãi uống vào.

Hạ Hổ Vưu lần nữa rót đầy một chén cho mình, cười nói: "Huynh đệ, ngươi nói thật đi, trong mắt ngươi, có phải hậu duệ vô địch đều là đám người phong quang vô hạn, kiêu hoành bạt hỗ, chết chưa hết tội, mười tên chặt đầu chín kẻ cũng không vô tội?"

Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Ta chưa từng nghĩ như vậy. Ta không thù giàu, không thù võ nhị đại. Ta chỉ thù những kẻ nào nhằm vào ta, đụng vào người của ta. Mặc kệ thân phận của những kẻ đó là gì, ta đây đều cừu thị chúng."

Tô Vũ hết sức thản nhiên, chậm rãi cạn ly rồi nói: "Ta là người hay thù vặt, tâm nhãn nhỏ, khi còn bé đã là thế. Ngươi không đắc tội ta, ta đây cũng lười đắc tội ngươi. Ngươi đắc tội ta, hiện tại ta không có cách thì thôi, nhưng không sớm thì muộn ta cũng phải nghĩ biện pháp giết chết ngươi."

"Ha ha ha!"

Hạ Hổ Vưu gật đầu, "Dứt khoát! Trực tiếp! Nói đến thì vẫn là ngươi sống thoải mái hơn bọn ta nhiều. Có một số việc dù chúng ta rất muốn thì cũng không thể làm được! Nói thí dụ như ta, có nhiều việc ta muốn làm lắm, thậm chí ta còn có thực lực để làm, thế nhưng... Lo lắng nhiều, suy tính nhiều, không có cách nào."

Rượu vào lời ra, cậu nói không ngừng: "Chẳng hạn như hôm nay đi, khi gã Chu Phá Trùng vừa đến, lải nhải luôn mồm. Kỳ thật trong đầu ta lúc đó chỉ tràn ngập một suy nghĩ, địa bàn Hạ gia là nơi mà gã có thể đến chỉ tay năm ngón sao? Đáng chết, ta rất muốn hô một tiếng, kêu người một đao chém chết gã. Thế nhưng có thể tưởng tượng được, đao vừa hạ xuống thì Hạ gia liền gặp phiền phức lớn rồi."

"Liền nói trước kia, khi mà đám chết tiệt Chu Bình Thăng dám âm mưu sau lưng cấu kết với Vạn Tộc giáo, ta đã nghĩ đến việc điều tra xét xử làm gì, kéo toàn bộ bọn chúng tới Vạn tộc hố chém đầu là xong. Nhưng rồi lý trí của ta lại nói, không được, chém đầu bọn chúng xong thì chẳng phải là lại kiếm thêm chuyện cho Nhị gia gia hay sao? Thời đại này, dù ngươi có gia tộc vô địch thì cũng không thể vô duyên vô cớ chém người."

Tô Vũ yên lặng lắng nghe, không nói cái gì.

Hạ Hổ Vưu lại uống một chén, thở hắt ra, đoạn nói: "Huynh đệ, biết ta tìm ngươi là vì muốn trò chuyện việc gì không?"

"Không biết."

Tô Vũ bưng chén rượu lên, uống một hớp nhỏ, vị hậu có chút hơi cay khiến cho tinh thần hắn tập trung thêm mấy phần.

Hạ Hổ Vưu hít sâu một hơi, rất nhanh lại nói: "Ta muốn một ít đồ vật, cần ngươi hỗ trợ, ngươi có thể tài trợ giúp ta không?"

Tô Vũ nhíu mày, "Ngươi muốn Thiên Nguyên khí?"

"Hả?"

Hạ Hổ Vưu sửng sốt nhìn Tô Vũ, đầy mặt ngốc trệ, ngươi còn có cái này?

"..."

Tô Vũ cũng sửng sốt nhìn đối phương. Đệt mợ, không phải cái này à? Hố rồi, ai bảo ngữ khí của ngươi y chang Nhị gia gia hồ ly nhà ngươi làm gì!

Ta còn tưởng rằng là do Hạ Hầu gia nói cho ngươi biết nên ngươi mới cố ý tìm ta.

Hai người liếc nhìn nhau, Hạ Hổ Vưu chớp chớp con mắt tí hin, điên cuồng gật đầu, "Đúng vậy, ta rất muốn có cái này! Ngươi có bao nhiêu, tiền bạc không thành vấn đề."

Tô Vũ há to miệng, nửa ngày cũng không thể thốt lên tiếng.

Một hồi lâu sau, hắn mới mệt mỏi đáp: "Nói cái ý định trước đó của ngươi đi!"

"Không, trước đó ta chính là muốn nói ta cần Thiên Nguyên khí!"

"Ít vô nghĩa!"

Tô Vũ liếc mắt nhìn đối phương.

Hạ Hổ Vưu cười khan một tiếng, nói thật: "Kỳ thật cũng không có gì, ta muốn mấy bộ công pháp, ta cũng không biết ngươi có hay không.”

“Thứ nhất, có thể kích thích thân thể, cấp tốc tấn cấp, thế nhưng có di chứng, loại công pháp như vậy bình thường đều có di chứng, cái này không có cách nào."

"Thứ hai, ngươi có loại công pháp liên hợp hay không..."

Hạ Hổ Vưu suy nghĩ một chút, hình dung cho Tô Vũ hiểu ý mình, "Chính là cái loại... Ngươi biết Phệ hồn trùng đúng không? À đương nhiên, ngươi còn nghiên cứu Phệ Hồn quyết mà. Thế nhưng thứ ta cần không phải là Phệ Hồn quyết, mà là một bộ công pháp tổ hợp, ngươi hiểu ý ta không?"

Tô Vũ gật đầu, "Cùng một dạng như trùng tộc, tích lũy chiến lực ngàn vạn, trùng nhiều cắn chết long đúng không? Ta biết rồi."

Hạ Hổ Vưu nhẹ nhàng thở ra, "Chính là loại hình công pháp mà ta muốn! Một vạn người hợp lại sẽ có thể tích lũy thực lực phát huy. Ngươi có loại công pháp này sao?"

Tô Vũ không vội đáp lời, chỉ hỏi: "Còn nữa không?"

"Dĩ nhiên!"

Hạ Hổ Vưu gật đầu, "Còn có một loại, chính là kiểu công pháp có thể phong bế thức hải. Ngươi hình dung ra ý ta không? Hoàn toàn phong bế chứ không phải có tác dụng tu luyện thức hải, như vậy địch nhân cũng không dễ dùng ý chí lực thương tổn biển ý chí của ngươi. Ta biết loại công pháp này khẳng định có rất nhiều điểm cực đoan, nhưng không quan trọng, hiện tại ta rất cần."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi