VẠN TỘC CHI KIẾP

"Ta không yếu như vậy!"

"Ta chính là thiên tài!"

"Dù bất cứ kẻ nào không phải thì ta cũng phải!"

Tô Vũ gầm nhẹ, hắn không phục!

Tư chất tốt chính là thiên tài sao?

Sai!

Chiến lực mạnh mới phải!

Thiên phú thì tính là gì?

Ta không cần!

Ta chỉ muốn cường đại hơn, vô cùng cường đại, lực áp chế lớn hơn nữa thì ta cũng muốn đánh vỡ!

Mẹ nó, một cánh cửa thôi mà còn muốn khi dễ ta.

Ầm!

Bước ra một bước, nguyên khí đại bạo, Tô Vũ cấp tốc hấp thu ý chí lực, hắn coi như hiện tại thành một lần ma luyện.

Ta sẽ nhanh chóng cường đại lên!

Không ai có thể ngăn cản ta!

Chiến ý đại thịnh, thần văn chữ “Chiến” chấn động không ngừng, chiến đấu tiếp, một mực chiến đấu tiếp, không ai có thể ngăn cản ta tiến lên. Nhân tộc không thể, vạn tộc không thể, ai cũng không được!

Oanh!

Thần văn tấn cấp!

Tô Vũ lại có thêm một viên thần văn tứ giai.

Chiến ý tăng cao, thân thể Tô Vũ cũng cường đại hơn một chút. Hắn tiếp tục tiến lên, cố gắng hết sức bước ra thêm một bước, mồ hôi từ trên thân hắn rớt xuống như mưa.

Cái này thì tính là gì?

Chẳng đáng là gì hết!

...

"Chiến ý cao như vậy nhưng lại đi quá gian nan, rốt cuộc tình huống thế nào?"

"Dù là có tài nhưng thành đạt muộn, cũng không thể sao?"

Nam tử Sơn Hải thật sự xem không hiểu nên gã chú ý hơn mấy phần, người này đại khái hẳn không phải Tô Vũ, mặc dù gã cảm thấy suy đoán trước đó của gã rất đúng, nhưng bây giờ gã lại tự phủ định!

Sáu bước, bảy bước...

Tô Vũ vô cùng kiên định đi từng bước một, nhục thân cũng đang không ngừng cường hóa.

Đợi đến khi hắn đi đến bước thứ chín, một tiếng ầm vang, kim quang đại thịnh!

Thân thể hoàn thành 15 đúc!

Thực lực Tô Vũ càng thêm cường đại!

Hắn gượng đứng thẳng sống lưng, hôm nay không bằng ngươi không có nghĩa là ta vĩnh kém xa ngươi, Ma Đa Na, ngươi có thể đi vào, ta cũng có thể!

...

Cùng một thời gian ấy.

Trong phủ thành chủ.

Ở giữa đại điện to lớn, tượng đá lại mở mắt lần nữa!

Ngay tại bên ngoài đại điện còn có một tòa điện đường, đó là trụ sở của thành chủ hiện tại, vị Nhật Nguyệt cửu trọng cảnh kia. Bất quá lúc này tượng đá mở mắt, vị Nhật Nguyệt cửu trọng lại hoàn toàn không biết gì, không có chút phát giác gì.

Lúc bấy giờ, tượng đá mở mắt, trong mắt chiếu rọi ra hình ảnh ở ngoài cửa thành.

Tượng đá thấy được dáng vẻ vốn có của Tô Vũ!

Không chỉ như thế, còn chiếu ra một vài thứ, tỉ như... một cục lông tròn vo bé xíu đang rúc vào một góc trong đầu Tô Vũ.

"..."

Tượng đá nhìn chằm chằm, như thể đang nhìn thứ gì đó lạ lẫm, "Trong thiên địa này còn có kẻ ngu ngốc như vậy, mang theo Phệ Thần Cổ Tộc với cảnh giới còn cao hơn mình đi vào thành?"

Thật là có thêm kiến thức!

Thiên cổ đều không nghe thấy!

Càng là thiên tài, lực áp chế càng mạnh, đó chính là sự thử thách dành cho thiên tài.

Mà tên thiên tài này còn mang theo một vị Phệ Thần Cổ Tộc vạn giới ít có, hai đại đỉnh cấp thiên tài cùng nhau vượt quan, nhưng tất cả áp lực đều do Nhân tộc kia gánh... Đây không phải là đồ ngốc thì là cái gì?

Quả là có thêm kiến thức!

Tượng đá tồn tại sánh cùng thiên cổ hiện tại cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Không nghĩ trần đời lại có thể có người ngu đến vậy!

Thế mà dưới tình huống ấy hắn vẫn có thể đi ra 9 bước, cũng coi như đáng gờm, rất khá, không có Phệ Thần Cổ Tộc thì có lẽ hắn đã đi được bốn năm mươi bước rồi.

Sau một khắc, trong mắt thạch điêu lại hiện lên một vật.

Một phiến đá!

Bia đa thần văn chiến kỹ!

"Vẫn còn tồn tại à..."

Thạch điêu thì thào, hôm nay, nó khó được mở miệng nói mấy câu.

Lại sau một lúc lâu, tượng đá thấy được rất nhiều thần văn, có điều nó không quá bận tâm, nhưng rất nhanh, có một thứ thu hút tầm mắt của nó, ấy là một cây búa lớn... Nó hơi có chút ngạc nhiên bởi vì Nhân tộc thần văn phát triển cũng không tệ lắm, so với tưởng tượng của nó thế mà còn lợi hại hơn một chút.

Sau một khắc, nó thấy được khiếu huyệt thân thể của Tô Vũ. Lần này thì nó hoàn toàn kinh ngạc.

"Từ sau Đại phá diệt, thế mà còn có người có thể đúc chu thiên chi thân!"

Tượng đá kinh ngạc vô cùng, người này làm được bằng cách nào?

Đúc chu thiên chi thân... khó trách nhục thân nhìn hòa hợp hơn rất nhiều.

Chỉ là biển ý chí vẫn còn khiếm khuyết.

Bất quá... Mơ hồ cũng nhìn thấu một chút, đây là khôi phục Ngũ Hành thần quyết ư?

Thú vị!

Hôm nay, thế mà nó thấy được một người rất thú vị.

Ngoại trừ trí thông minh không quá cao thì những mặt khác đều không tệ, đặt tại bất luận thời đại nào đều sẽ là tuyệt thế thiên kiêu.

"Thực Thiết 72 Chú..."

Tượng đá lại lần nữa bất ngờ khi thấy được cảnh tượng Tô Vũ đúc thân, đó là Thực Thiết 72 Chú sao?

Thế mà còn có liên hệ với Thực Thiết cổ tộc!

Lại sau một khắc... Tượng đá thấy được một vật ở trong trái tim Tô Vũ, chính bản thân Tô Vũ chưa từng phát hiện, mà cũng chẳng có mấy người phát hiện ra, đó là một tôn tiểu nhân đang ngồi xếp bằng.

Đúng lúc này, tôn tiểu nhân ngồi xếp bằng đột ngột mở mắt!

Xuyên thấu thời không nhìn về phía tượng đá.

Đôi bên đối mặt nhìn nhau.

Một tôn tiểu nhân, một tượng đá to lớn ngạc nhiên nhìn chằm chằm đối phương.

Ngay lúc ấy, tôn tiểu nhân nọ phảng phất như xuyên phá thời không trường hà, muốn đi về phía tượng đá, có điều tượng đá vội vàng đuổi người: "Không chào đón ngươi!"

“…”

Bước chân của tôn tiểu nhân trì trệ, nhưng thanh âm vang dội lại vang lên: "Mấy chục năm trước, ta đã gặp ngươi! Khi đó, ta từng tới nơi này, cổ thành chi chủ còn ấn tượng không?"

"Có."

Tượng đá không phủ nhận, lại nói: "Nhưng ta vẫn không chào đón ngươi!"

Tiểu nhân phì cười, "Vô ý mạo phạm! Bị cổ thành chi chủ đánh thức! Thành chủ ngủ say vô số năm, hôm nay thế mà thanh tỉnh, khiến người ta thật là ngoài ý."

Tượng đá nhìn chằm chằm tôn tiểu nhân một lúc, nửa ngày sau mới không vui mở miệng: "Rời khỏi nơi đây, hoặc là... tiếp tục ngủ say!"

"Được!"

Tôn tiểu nhân không nói gì, lui về trái tim Tô Vũ, trong nháy mắt lui về, bóng dáng nó bất chợt biến mất, tiếp tục xếp bằng ẩn mình trong trái tim hắn. Tô Vũ không biết, cũng không có người nhìn thấy, chỉ có tượng đá là thấy được.

Tượng đá nhìn thoáng qua chỗ trái tim nọ một lúc, cuối cùng nhắm mắt lại không quan sát Tô Vũ nữa.

Nó đã thấy được chỗ huyền bí của hắn, nhưng nơi buồng tim của Tô Vũ lại có cường giả thủ hộ, không cần nhìn nữa, kẻo đánh thức đối phương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi