VẠN TỘC CHI KIẾP

"Nó vốn làm được mà." Triệu Lập không coi ra gì, "Nó coi biển ý chí của ngươi như thanh sắt mà đánh, rèn sắt chả lẽ không đánh đến khi chất bẩn thoát ra sao?"

"..."

Tô Vũ nhìn ông, lão sư, ngươi có biết điều này có nghĩa là gì hay không?

"Lão sư, ta nghe nói loại công pháp này chỉ có Đại Chu phủ Chu gia mới có, không truyền ra ngoài, thế mà Khoách Thần quyết còn có thể tịnh hóa ý chí lực ư?"

Triệu Lập đương nhiên cũng biết việc hắn nói, bình tĩnh đáp: "Chu gia có thì kệ bọn họ, Khoách Thần quyết của ta cũng có thể làm thế chẳng lẽ không được sao? Tịnh hóa ý chí lực thì ghê gớm lắm à? Ý chí lực không mạnh, dù tịnh hóa thế nào thì cũng thế mà thôi!"

"Vậy ý chí lực của ngài tinh khiết lắm đúng không..."

"Nói nhảm!" Triệu Lập mệt mỏi nói: "Ta nói rồi, ta đánh văn binh có thể kiên trì đến 10 tiếng đồng hồ, ngươi ngớ ngẩn à? Ý chí lực của ta không tinh khiết thì có thể kiên trì 10 tiếng sao?"

Tô Vũ không thể phản bác!

Đúng! Rất có đạo lý!

Nếu ý chí lực lộn xộn, sao có thể kiên trì 10 giờ!

Rõ ràng ý chí lực của Triệu Lập cực kỳ tinh thuần!

Tô Vũ cảm thấy《 Khoách Thần quyết 》tuyệt đối có giá trị không thua công pháp Thiên giai, thậm chí còn mạnh hơn!

Đặc tính phụ trợ mạnh đến đáng sợ!

Thế mà Triệu Lập sáng tạo ra được công pháp này. Ông thật lợi hại, cũng quá tùy ý, cứ như vậy mà truyền cho ta ư?

Tô Vũ hoảng hốt!

Triệu Lập không để ý, giận dữ nói: "Tiểu tử, công pháp là để cho người học, kỳ thật ta cũng muốn tìm người truyền thụ, mấu chốt là có quá nhiều kẻ tầm thường, học được chưa chắc đã là chuyện tốt! Ngay từ tác dụng tịnh hóa ý chí lực này, ngươi thích không có nghĩa là người người đều thích! Người ta có ý chí lực Sơn Hải cảnh, bị ngươi đập thành Lăng Vân cảnh, từ Sơn Hải rớt xuống Lăng Vân, kẻ đó vui lòng không?"

"Hỗn tạp một chút thì sao, hỗn tạp thì đó cũng là Sơn Hải, ngươi thuần khiết thì lại chỉ là Lăng Vân!"

"Giống như đa thần văn nhất hệ các ngươi, ai mà không biết hình thành thần văn chiến kỹ sẽ có thực lực mạnh hơn, biết thì thế nào? Biết thì nhất định sẽ học ư? Nếu học thì khi ngươi còn đang kẹt ở Đằng Không, mà Đơn thần văn người ta đều Lăng Vân Sơn Hải, thế tại sao phải học?"

"Lý do như nhau!" Triệu Lập cảm khái: "Cho nên chỉ cần công pháp thích hợp, không cần biết có mạnh mẽ hay không, nếu ngươi bảo kẻ tầm thường khác cũng học cái này, cũng tịnh hóa ý chí của mình, người ta chưa chắc đã quan tâm, chả lẽ tu luyện ý chí lực không cần thời gian và tiền bạc à?"

"Mục tiêu ban đầu của người ta là Đằng Không, ngươi nói là tương lai hắn hắn khó tấn thăng Vô Địch, người ta không đấm ngươi mới là lạ, hắn cũng không biết cái gì là Vô Địch!"

"..."

Tô Vũ không phản bác được!

Giờ khắc này, Tô Vũ đột nhiên cảm thấy mình có thêm thật nhiều kiến thức, lời Triệu lão sư nói rất có đạo lý.

Như mình truyền thụ《 Tịnh Nguyên quyết 》cho Hồ Tông Kỳ, dù sao thì gã cũng là thiên tài thượng trung, có thể khai 36 khiếu.

Nhưng nếu truyền cho học viên hạ đẳng, người ta không mắng bệnh tâm thần mới là lạ!

Lão tử còn chưa vào được Thiên Quân, mấy tháng mở một cái khiếu, tiến vào Thiên Quân cửu trọng cũng rất phiền phức, còn muốn mở ra một đống khiếu huyệt ngoài định mức ư, có bệnh sao?

Cái gì tinh thuần hay không, tinh khiết đến đâu thì lão tử cũng chỉ là Thiên Quân nhất nhị trọng, có hữu dụng không?

Có thời gian mở 36 cái khiếu huyệt, không chừng trong thời gian đó lão tử đã đến Thiên Quân thất bát trọng rồi!

Còn nguyên khí hỗn tạp một chút thì có là gì.

Tô Vũ tự cảnh tỉnh chính mình, không phải người nào cũng là thiên tài, không phải người nào cũng giống như mình có nhiều tài nguyên như vậy để dùng, về sau hắn phải chú ý hơn.

Hắn hay tiếp xúc với thiên tài, mà mục tiêu của mọi người đều không giống nhau.

Mình khiến Hồ Tông Kỳ khai khiếu tu luyện Tịnh Nguyên quyết, Hồ Tông Kỳ đương nhiên cảm thấy chấp nhận được, còn muốn cảm tạ mình, gã biết giá trị của thứ này.

Nếu mình tìm người tu luyện công pháp Hoàng giai bảo họ tu luyện Tịnh Nguyên quyết, người ta khai khiếu 36 cái thì đã đến được Thiên Quân cửu trọng, vậy không mắng mình có bệnh mới là lạ, tỉ như cha mình.

Lão cha khai khiếu chỉ có 36 cái, mình bảo ông luyện Tịnh Nguyên quyết, ông cũng sẽ không tu luyện, kiểu gì cũng đòi đánh chết mình, kiểu gì cũng hỏi có phải tiểu tử thúi lại muốn hố ông hay không!

Hắn có rất nhiều cảm xúc!

Tô Vũ không nói thêm cái gì, hắn khom người thi lễ một cái!

Triệu Lập thản nhiên nhận, ông tiêu hao hơi nhiều, không muốn nhiều lời, ông vừa ngáp vừa nói: "Trở về thì chậm rãi uẩn dưỡng..."

Rồi ông dặn dò một chút hạng mục cần chú ý, phương pháp điều khiển cho Tô Vũ.

Cuối cùng ông bảo: "Phải nhớ, không được nói là đích truyền của ta! Ta cũng sẽ không nhận! Ngươi tranh chấp với Đơn thần văn nhất hệ cũng đừng tìm ta, ta sẽ không ra mặt..."

"Nếu ngày nào đó các ngươi thua, đến lúc đó nếu ngươi không trêu chọc đến Vô Địch cảnh, ngươi có thể nói mình không phải đa thần văn nhất hệ, là Đúc Binh hệ, lão già ta sẽ xem xét có thể bảo vệ ngươi một lần hay không..."

"Nếu trêu chọc phải Vô Địch cảnh... Ta cũng không chọc nổi, tự ngươi tìm một nơi đào hố chôn chính mình đi!"

Tô Vũ cười khổ.

Trong lòng hắn lại hiểu rõ ý tứ của Triệu lão, hắn không nói thêm, lại cúi người chào lần nữa, hắn biết ý ông là, đến lúc đó, hắn còn có một còn đường để đi, dù sẽ có phiền toái rất lớn.

"Lão sư... Tạ ơn ngài, về sau ta sẽ ít đến bên này!"

Tô Vũ thở hắt ra, quay người liền đi, đến cửa, hắn quay đầu lại nói: "Chờ ta đến Lăng Vân, ta tới đúc lại văn binh cho ngài!"

"Ta chờ!" Triệu Lập ngáp một cái, qua loa đáp, "Ngươi sống đến Lăng Vân rồi nói sau!"

"Tạ ơn lão sư dạy bảo!"

Tô Vũ không nhiều lời nữa, cất bước ra cửa.

Sau hôm nay, hắn sẽ không tới đây, mặc dù từ đầu tới cuối hắn tới đây mới chỉ ba lần.

Ba lần... Triệu Lập lại truyền thụ cho hắn một môn công pháp có lẽ có khả năng cải biến cả đời.

Một môn công pháp người ngoài căn bản không biết nó cường hãn bao nhiêu!

Rèn luyện biển ý chí, tịnh hóa thần khiếu, rèn luyện thần văn, thời điểm chiến đấu có thể dùng như ý chí lực võ kỹ...

...

Tô Vũ rời đi rồi, Triệu Lập lắc đầu, thở dài.

Rồi ông cười nói: "Truyền rồi cũng không tính là đứt đoạn truyền thừa, ai!"

Gió nổi mây phun a!

Liễu Văn Ngạn trở về, Hồng Đàm cũng sắp về đến nơi, Đơn thần văn nhất hệ cũng đang chuẩn bị, vị kia của Đại Chu phủ vốn đang càn quét thiên tài chư phủ, cũng đang chạy đến đây...

Hết chuyện này đến chuyện khác, thậm chí Đại Chu phủ bên kia sắp sinh ra một vị Vô Địch.

Mà Đại Hạ phủ cũng sẽ có thêm một vị Vô Địch.

Còn có Vạn Thiên Thánh dẫn vạn tộc vào, cái tên này lại có chủ ý gì?

Mấy người Lão Giả bế quan... Bế quan cái đầu ấy!

Tên Giả Danh Chấn mập mạp chết bầm, nếu không phải là lão Giả biến thành, ông sẽ tự đập chết chính mình!

"Loạn quá!"

"Ngũ Đại chết rồi, thật đáng tiếc!"

Ông thở dài một tiếng, có chút tiếc hận, nếu hắn không chết, Chứng Đạo thành công, Văn Minh sư đồng lòng, nào có Đơn thần văn hay đa thần văn, đều là Văn Minh sư, ai dám đứng ra nói không phải?

Ngũ Đại vừa chết, lắm thứ vớ vẩn xuất hiện.

Phần lớn Vô Địch đều ở tiền tuyến, tâm tư vài vị Vô Địch không đồng nhất, có người vẫn muốn nhìn xem rốt cuộc Ngũ Đại có để lại cái gì hay không...

Trong tình huống này, không loạn mới là lạ!

"Vạn Thiên Thánh..."

Ông quay đầu nhìn về hướng Tu Tâm các, Triệu Lập thầm nói: "Cái tên kia... Muốn làm gì nhỉ?"

Ông mơ hồ cảm thấy cái tên kia không có ý tốt!

Thậm chí... ông đang suy đoán, từ trước đến nay cái tên kia hừng hực đánh vạn tộc, có thể một ngày nào đó ông ta sẽ lừa giết một đám cường giả vạn tộc lớn, dẫn họa cho nhân tộc, khiến nhân tộc triệt để đối lập với vạn tộc, cưỡng ép nhân tộc thống nhất...

"Không đến mức đấy chứ?"

Triệu Lập lẩm bẩm, nếu vậy thật, ông ta sẽ chết chắc, dĩ nhiên, nếu cái tên này là Vô Địch, sẽ chưa nói trước được.

Lắc đầu, ông cũng lười đoán.

Ông và Vạn Thiên Thánh cũng coi là quen biết, nhưng nhiều năm qua như vậy, ai biết đối phương có thay đổi hay không.

Còn có tiểu tử Tô Vũ này nữa, thế mà lại biết văn quyết, người nào truyền cho hắn?

"Mặc kệ nó!"

Triệu Lập không nghĩ nữa, nếu rảnh thì ông sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ, đi xa một chút, Đại Hạ Văn Minh học phủ sắp tới chắc chắn sẽ không yên ổn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi