VẠN TỘC CHI KIẾP

Đại Hạ phủ, bao gồm Đại Hạ Văn Minh học phủ dường như đang có chút cải biến gì đó, lại dường như chẳng có bất kỳ dấu hiệu gì.

Dân chúng vẫn an cư lạc nghiệp như cũ, Vạn Tộc giáo vẫn thỉnh thoảng lại ngoi đầu lên, Long Võ vệ vẫn thường xuyên chém đầu vài tên tại hố Vạn Tộc, Hạ Hầu gia vẫn làm tốt công việc buôn bán của mình.

Trước sau như một!

Việc Hạ Long Võ ẩn lui dường như không cần thiết, nhưng có người lại cho rằng Hạ phủ chủ bế quan là việc tốt, bởi vì từ lúc đó trở đi, Đại Hạ phủ ít chiến tranh hơn hẳn.

Vạn Thiên Thánh tranh thủ được không ít quyền lợi, thế nhưng có vẻ ông ta lại không phát huy ra được hết tác dụng mà ông ta cần làm.

Có vài người cảm nhận được ông đang yên lặng cải biến một ít gì đó, quét sạch một ít gì đó, muốn thay đổi một ít gì đó.

Mà hết thảy những việc này đều cần thời gian.

...

Đối với bên ngoài thì Vạn Thiên Thánh vẫn ngủ đông như cũ, Hạ Long Võ thì chẳng bao giờ thấy tin tức.

Đại Hạ phủ thì vẫn do Hạ Hầu gia chấp chưởng, dưới sự điều hành của y, phảng phất như chiến tranh không hề làm ảnh hưởng gì tới cuộc sống của người dân.

Người ở bên ngoài xem ra, Hạ Hầu gia chấp chưởng Đại Hạ phủ có vẻ như càng tốt hơn một chút.

Dân chúng không cần phải nghe thấy mấy tin tức chiến báo từ tiền tuyến truyền về, không cần phải bi thương liên tục cho người đóng quan tài mà còn chẳng đủ chỗ chôn cất,...

Nội đấu cũng được, ngoại đấu cũng chẳng sao, đối với rất nhiều người mà nói, chỉ cần không chết người thì chính là chuyện tốt.

Còn về phần bầu không khí hiện giờ đã tiêu diệt đi ít nhiều đấu chí của người dân thì hầu hết dân chúng bình thường đều chẳng thể cảm nhận được.

...

Thái bình thịnh thế!

Đây là ấn tượng đầu tiên mà Tô Vũ cảm nhận được sau khi xuất quan.

Bầu không khí trong học phủ có vẻ rất náo nhiệt, thư sướng.

Mà tâm tình Nhiếp lão đang ngồi bên ngoài cũng không tệ, thấy Tô Vũ đi ra liền vui vẻ vẫy tay với hắn.

"Nhiếp lão, hình như ta nghe được có tiếng người hoan hô, có chuyện gì vậy?"

Tô Vũ hơi kinh ngạc, nói thật, trong mắt hắn thì Đại Hạ Văn Minh học phủ vốn không phải là một ngôi trường quá an bình, người người hòa hợp cười cười nói nói.

Hôm nay sao thế nhỉ?

Nhiếp lão cười ha hả nói: "Tiểu tử ngươi vừa bế quan liền nhốt mình trong đó hơn 10 ngày, thật là, có nhớ hôm nay là ngày bao nhiêu không?"

Tô Vũ ngẫm nghĩ một lát liền đáp: "Ngày mùng 3 tháng 12."

"Đúng rồi!" Nhiếp lão phì cười, "Thế thì ngày mai là ngày gì?"

"Ồ!" Tô Vũ chợt vỗ đầu cái bốp, ngượng ngùng nói: "Nhớ ra rồi, là kỷ niệm 350 năm ngày Đại Hạ phủ khai phủ, khó trách!"

"Không sai." Nhiếp lão cười nói: "Cách đây 350 năm, Đại Hạ vương lập quốc, bảo hộ hàng tỷ con dân Đại Hạ phủ bình an, ngày mai chính là ngày tròn 350 năm khai phủ. Hiện tại dân chúng khắp nơi đều đang chuẩn bị ăn mừng ngày lễ trọng đại này đây."

Tô Vũ mỉm cười, "Đúng là đáng giá ăn mừng!"

Khai phủ 350 năm, hiển nhiên là ngày trọng đại!

Năm đó dưới tình huống vạn tộc xâm lấn, các vị tiền bối anh hùng đã cùng đứng lên khai sáng ra một thời đại mới, sáng lập kỷ nguyên An Bình, mở ra 36 phủ, bảo hộ hàng mấy chục tỉ con dân nhân tộc.

Đại Hạ vương chính là anh hùng chi vương của Đại Hạ phủ.

Trong khoảng thời gian này Tô Vũ quá bận rộn nên quên mất, hiện giờ nghĩ tới thì cực kỳ vui vẻ, hắn hiếu kỳ hỏi: "Nhiếp lão sư, nói như vậy thì ngày mai có khả năng thấy Đại Hạ vương đúng không? Bao năm qua ta chỉ mới được thấy ngài ấy ở trên TV. Liệu năm nay có được chứng kiến người ở bên ngoài không?"

"Khả năng rất lớn!"

Nhiếp lão cười nói: "Ta nghe mọi người bảo ngày mai Đại Hạ vương sẽ tới tuần tra Đại Hạ Văn Minh học phủ, bất quá khó mà nói trước. Vận khí tốt thì có thể gặp được ngài ấy. À phải rồi, mùng 5 này học viên Chiến Tranh học phủ sẽ đến đây giao lưu, ngươi có tham dự không?"

"Tới lúc đó lại tính."

Tô Vũ không để ý tới chuyện này, bây giờ trong đầu hắn chỉ quan tâm tới Đại Hạ vương, "Lão sư, Đại Hạ vương thật sự sẽ đến học phủ của chúng ta à?"

"Hẳn là sẽ đi!"

Nhiếp lão cũng không quá xác định.

Tô Vũ nghe vậy liền thấy vô cùng mong đợi, đối với vị cường giả đã khai phủ bảo hộ biết bao con dân nhân tộc, Tô Vũ thật lòng hết sức sùng bái, hết sức tôn kính.

Hơn ba trăm năm trước, nhân tộc bị địch xâm lấn, thây phơi khắp nơi, máu chảy thành sông.

Từng vị vô địch từ trong núi sâu, bí cảnh, di tích… lần lượt xuất hiện, chinh chiến mấy chục năm, bỏ ra cái giá rất lớn để đánh lui những kẻ địch dũng mãnh kia.

Nhờ có bọn họ mà nhân tộc mới được hưởng thụ thái bình thịnh thế hơn ba trăm năm.

Tính tới hiện tại, kỳ thật có không ít vị vô địch năm xưa đã dần dần qua đời.

Có người là chết trận; có người là năm đó thương thế quá nặng, sau này vết thương tái phát mà ngã xuống; có người thì ngộ nhập hiểm địa, đã nhiều năm trôi qua vẫn không trở về hoặc là không có tin tức gì, chẳng ai biết bọn họ có còn sống hay không.

Vị cường giả vô địch khai phủ mà còn sống sót tới bây giờ không nhiều, nhưng mỗi một vị đều là nhân vật anh hùng, là thần thoại truyền kỳ của Nhân cảnh.

Tô Vũ nghĩ đến đây thì bỗng nhớ tới một người, chợt phì cười nói: "Ta đi tìm Hạ Hổ Vưu hỏi một chút..."

Đại Hạ vương là tổ gia gia của cậu ta, có lẽ cái tên này sẽ biết ngài ấy có tới học phủ hay không.

Thời khắc này Tô Vũ hệt như một fan hâm mộ theo đuổi ngôi sao.

Đối với Vạn Thiên Thánh, đối với Hạ Hầu gia, hắn lại hoàn toàn không có cảm giác cung kính vạn phần như thế.

Mặc dù những người này cũng đều là đại nhân vật, nhưng trong mắt Tô Vũ, nếu so với vị cường giả đã sáng lập nên Đại Hạ phủ hơn ba trăm năm trước thì Vạn phủ trưởng hay Hạ mập mạp cũng chỉ là tiểu đệ đệ.

Nhiếp lão cũng hiếm khi thấy Tô Vũ có trạng thái hưng phấn như này, ông buồn cười dội gáo nước lạnh: "Hạ Hổ Vưu cũng chưa chắc biết được hành tung của Đại Hạ vương. Cường giả như ngài ấy tới lui tự nhiên, Hạ Hầu gia cũng khó nói mình có thể nắm giữ được hành động của ngài nữa là Hạ Hổ Vưu. Ngươi a, vẫn là ít quan tâm tới việc này đi, ngươi mới có thực lực gì chứ?"

"Cũng đúng, Vạn Thạch tứ trọng quả thật còn rất yếu."

Tô Vũ cau mày nhận xét: "Thực lực càng tăng thì hiệu quả của bản Hợp Khiếu pháp kia lại càng giảm bớt. Ta ước chừng phải nửa tháng nữa ta mới có thể tới ngũ trọng..."

"..."

Nhiếp lão không muốn nói chuyện, chỉ muốn mắng người!

Nửa tháng, Vạn Thạch ngũ trọng?

Ba ngày nhất trọng?

Ba ngày hợp khiếu 15 lần?

Một ngày hợp khiếu 5 lần?

Cút con mẹ ngươi đi!

Nửa tháng mà ngươi hợp nhất 48 khiếu, hợp khiếu 45 lần... Dĩ nhiên, Tô Vũ trước đó đã hợp được mấy khiếu, đại khái hợp khiếu 40 lần, sau nửa tháng, một ngày hắn cũng hợp gần 3 khiếu!

Này còn không vừa lòng?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi