VẠN TỘC CHI KIẾP

Trong phòng nhỏ.

Tô Vũ rót một chén trà cho Hạ Hổ Vưu xong thì cũng tự rót cho mình một chén, uống trà, ánh mắt miên man suy tư.

Hạ Hổ Vưu cũng không vội vã, yên lặng chờ hắn.

Một lát sau, Tô Vũ mới đặt chén trà xuống, đoạn nói: "Cây cao đón gió lớn! Lần này Hợp Khiếu pháp vừa ra, trong mắt những kẻ đối đầu với đa thần văn hệ thì ta chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt bọn họ!"

Hạ Hổ Vưu khẽ gật đầu, xem như đồng ý với lời hắn nói.

"Ngươi cảm thấy hiện tại lập trường của Đơn thần văn nhất hệ là như thế nào? Là dựa trên toàn cục nhân tộc mà nhìn, cảm thấy Tô Vũ ta mang tới giá trị giúp cho thực lực của tất cả mọi người tăng lên, hay là đứng trên lập trường cá nhân của bọn hắn, cảm thấy ta sẽ dẫn động đa thần văn nhất hệ quật khởi, từ đó khôi phục lại tình huống 50 năm trước, thậm chí càng đáng sợ hơn, sẽ triệt để đè xuống con đường truyền thừa của bọn hắn?"

Hạ Hổ Vưu không nói gì.

Tô Vũ lẳng lặng nhìn cậu.

Yên lặng một hồi, cuối cùng Hạ Hổ Vưu đầu hàng, cười khổ nói: "Còn phải nghĩ à, Tô Vũ, những lời này tự bản thân ngươi cũng đã biết câu trả lời. Nói câu khó nghe thì kẻ có thể đứng từ góc độ toàn cục nhân tộc mà suy nghĩ thì chẳng có mấy ai, bao gồm cả chính ngươi. Ta hỏi ngươi, bản thân khi quyết định làm một điều gì đó sẽ ưu tiên dựa theo góc nhìn của toàn nhân tộc để hành động sao?"

Tô Vũ thẳng thắn trả lời: "Sẽ không, trước tiên ta sẽ nghĩ cho chính mình rồi mới nghĩ tới toàn cục."

Hạ Hổ Vưu gật đầu, thở dài đầy bất đắc dĩ, "Cho nên ngươi hỏi cũng như không, Đơn thần văn nhất hệ khẳng định sẽ ưu tiên bản thân họ trước, rồi nghĩ cho phe phái của mình, sau đó mới cân nhắc tới những cái lợi hại khác."

Tô Vũ hỏi thẳng: "Vậy bọn hắn muốn giết ta sao?"

"Ngươi đừng lo lắng, ở trong học phủ hoặc là ở Đại Hạ phủ này, bọn hắn nào có lá gan kia..."

Tô Vũ bình tĩnh cắt ngang: "Vậy nếu ta ra ngoài thì sao? Nếu nhất hệ của bọn họ có người ra tay với ta thì các ngươi sẽ làm gì? Dĩ nhiên ta không sợ, cũng không cho rằng mình sẽ chết, nhưng ta vẫn muốn biết Đại Hạ phủ sẽ ứng đối như thế nào nếu người của Đơn thần văn muốn giết ta?"

"Ở ngoài dã ngoại?"

"Đúng vậy."

Hạ Hổ Vưu nhìn hắn, "Vẫn trong nội cảnh Đại Hạ phủ?"

"Khả năng là không."

Tinh Lạc sơn xem như biên giới của đôi bên, hoặc là nói kỳ thật nó thuộc về Đại Minh phủ.

Hạ Hổ Vưu nhíu mày, trầm giọng đáp: "Vậy thì khó rồi, nói thật, nếu là bên trong phủ thành mà có người của Đơn thần văn nhất hệ dám ra tay với ngươi, dĩ nhiên trước tiên phải xem thân phận, thân phận trọng yếu thì khẳng định là phải tra một phen. Thân phận tầm thường thì cũng phải kiểm chứng, phòng ngừa là Vạn Tộc giáo châm ngòi. Nhưng nếu là ở bên ngoài phủ thành thì loại tranh đấu dã ngoại như vậy, Đại Hạ phủ đều sẽ không quá quản."

Tô Vũ nghiêm giọng nói: "Nói trắng ra, tại dã ngoại mà tao ngộ kẻ địch thì Đại Hạ phủ sẽ không nhúng tay vào?"

"Ừm!" Hạ Hổ Vưu bổ sung thêm: "Trừ phi dính đến Vạn Tộc giáo, bằng không người nhân tộc tự chém giết lẫn nhau thì... Nói câu khó nghe, ở đâu có người ở đó có giang hồ, một mực kìm nén nhẫn nhịn, nhân loại sẽ hỏng mất. Nhất là đám người tu giả chúng ta, không ai có khả năng hoàn toàn không thù không oán, có đôi khi kỳ thật cũng là do các đại phủ mở một con mắt nhắm một con mắt, cố ý không thèm quan tâm."

Tô Vũ rơi vào trầm tư.

Một lát sau mới mở miệng nói: "Vậy thì gặp công kích ở dã ngoại chỉ có thể tự giải quyết bằng bản lĩnh của chính mình?"

"Xem như thế đi, dù sao thì Đại Hạ phủ cũng không có khả năng chuyện gì cũng đều quản, dĩ nhiên nếu có chứng cớ xác thực thì Đại Hạ phủ vẫn sẽ quản, chẳng hạn như đối phương vô duyên vô cớ công kích ngươi, loại tình huống này một khi tìm tới Đại Hạ phủ, Đại Hạ phủ nhất định sẽ tra."

"Nếu ta có chứng cứ là đối phương chủ động muốn giết ta, Đại Hạ phủ sẽ xử lý như thế nào?"

Hạ Hổ Vưu suy nghĩ một chút, rất nhanh liền đáp: "Người trong cuộc chắc chắn phải chết, thế nhưng nếu nói sẽ liên lụy đến những người khác thì khó! Trừ phi có chứng cỡ rõ ràng cho thấy có người sai sử, mưu sát học viên thiên tài chính là tội lớn."

Dứt lời, cậu liền nhìn thẳng vào mắt Tô Vũ, chân thành khuyên: "Ngươi muốn đi ra ngoài dẫn xà xuất động, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã? Tô Vũ, đừng mạo hiểm như vậy, không cần thiết.”

“Ta hiểu được ý của ngươi, có điều Đơn thần văn nhất hệ bây giờ đã bị không ít người lên án, bọn họ lại không quản chính mình, không sớm thì muộn cũng sẽ chọc ra phiền toái, dẫn lửa thiêu thân. Ngươi không cần thiết lấy bản thân mình ra làm mồi câu mạo hiểm, cứ coi như bọn họ thật sự phái người đi giết ngươi, vậy thì kẻ ra tay kia cầm chắc cái chết, thế nhưng chưa hẳn đã lôi được những tên khác xuống nước."

Tô Vũ nhíu mày, lẩm bẩm: "Rất khó sao? Nếu là như vậy thì về sau ta xem như không có cách nào đi ra ngoài, bọn họ thì hay rồi, cùng lắm thì sai một tên Lăng Vân đi giết ta, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, cùng lắm thì vứt bỏ một vị Lăng Vân đó đi là xong."

Hạ Hổ Vưu gật đầu.

Tại dã ngoại chính là như vậy.

Đương nhiên, bên trong học phủ thì sẽ khác biệt.

Cậu suy nghĩ một chút, lựa lời khuyên ngăn Tô Vũ: "Đối phương hẳn là cũng không đến mức đó đâu, dù sao thì nhất hệ các ngươi còn có không ít cường giả, chẳng lẽ bọn hắn không hiểu, ngươi mà chết thì chính là triệt để vạch mặt đôi bên, đã không còn ranh giới cuối cùng thì Hồng Các lão chắc chắn sẽ không việc gì phải kiêng kỵ nữa, ông ấy thật sự muốn giết người thì bao nhiêu kẻ có thể ngăn cản? Nhất hệ bọn hắn chẳng lẽ dự định vĩnh viễn không ra khỏi học phủ nửa bước?"

Hạ Hổ Vưu cảm thấy sự tình còn không tệ đến mức như thế.

Tô Vũ lại cảm thấy không thể đánh giá cao đầu óc của đối phương như vậy được, hắn nói thẳng: "Có lẽ ngươi nói đúng, thế nhưng ta không cho rằng mình phải ký thác hi vọng lên trên người bọn hắn, bọn hắn hoàn toàn có thể cảm thấy giết ta là việc thần không biết quỷ không hay, ngược lại cũng không có chứng cứ..."

Hạ Hổ Vưu nhíu mày nhìn Tô Vũ, nửa ngày sau mới ngập ngừng lên tiếng: "Ý của ngươi là..."

Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Dẫn xà xuất động! Coi như không thể liên lụy đến toàn bộ đối phương thì cũng phải cho bọn họ cảm thấy đau đớn. Người ta tới giết ta, ta giết ngược lại kẻ đó, cái này không có vấn đề a?"

"Không có."

"Di tích không đủ lớn để hấp dẫn mọi người sao?"

Hạ Hổ Vưu không lên tiếng.

Không đủ lớn?

Đừng nói đùa.

Bất luận chỗ nào có di tích xuất hiện đều sẽ khiến một phiên long tranh hổ đấu diễn ra, bởi vì di tích thường thường đại biểu cho việc một vị Nhật Nguyệt, thậm chí một vị vô địch sản sinh.

Di tích truyền thừa chính là như thế.

Người nào không muốn lấy được di tích?

Tô Vũ thấy thế lại nói: "Nếu ta hé lộ việc có một di tích..."

"Ngươi muốn bại lộ?"

Hạ Hổ Vưu cả kinh nói: "Ngươi... Ngươi tìm Hạ gia giúp ngươi khai phá đi, Hạ gia sẽ làm việc hoàn toàn dựa theo quy củ."

Tô Vũ mỉm cười, ngay cả Hạ gia cũng chắc chắn hắn có di tích, Tô Vũ cảm thấy, không ít người đại khái đều đang tin tưởng việc này.

Chỉ sợ đã có người tới Nam Nguyên tìm.

Sức hấp dẫn của di tích đúng là to lớn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi