VẠN TỘC CHI KIẾP

Đại Hạ phủ.

Hạ Hầu gia nhìn thoáng qua truyền âm phù, sắc mặt bình tĩnh vô cùng.

Trước mặt, Hồ tổng quản nói khẽ: "Hầu gia, Tô Vũ có ý gì thế? Đêm qua Hầu gia hẳn nên ngăn lại, việc này bất lợi cho chuyện Tô Vũ trưởng thành, hắn quá trẻ tuổi, có một số việc chưa thể cân nhắc hậu quả."

"Không, hắn đã suy tính rồi."

Hạ Hầu gia thản nhiên đáp: "Suy tính rất rõ ràng! Lão Hồ, đừng giới hạn trong suy nghĩ của các ngươi. Đối với các ngươi, thiên tài của Đại Hạ phủ vẫn luôn thuộc về Đại Hạ phủ, chưa từng cải biến!"

Đây là sự thật.

Rất nhiều người chưa từng cân nhắc tới việc này.

Ở trong mắt đại đa số mọi người, hiển nhiên Tô Vũ sẽ ở đây cả đời.

Làm sao hắn lại nảy sinh suy nghĩ muốn bỏ đi được?

Đại Hạ phủ nằm trong ba đại phủ đứng đầu, Tô Vũ sinh ra và lớn lên ở đây, thân nhân của hắn, sư trưởng của hắn đều ở tại Đại Hạ phủ.

Hắn sẽ đi ư?

Đừng nói giỡn!

Đi thì sao?

Đi Đại Chu phủ để muốn chết à?

Hay là tới Đại Tần phủ tu luyện Chiến Giả đạo?

Đại Hạ phủ mới là nơi thích hợp nhất với Tô Vũ, hắn sẽ không rời đi, hoàn toàn không có khả năng.

Hồ tổng quản nghe vậy liền sững người, sau một khắc, ánh mắt ông biến ảo: "Ý của ngài là... Hắn... Muốn đi ư?"

Ông rất bất ngờ, có phần rung động!

Tô Vũ muốn đi sao?

"Đúng vậy!"

Hạ Hầu gia bình tĩnh đáp: "Không đi thì ở lại làm gì? Trừ phi Hạ gia ra tay, hoặc là Vạn Thiên Thánh ra tay giúp hắn dọn sạch chướng ngại, ngươi nói xem có khả năng đó không?"

"Hiện tại không được."

"Thế đó!" Hạ Hầu gia cười nhạo nói: "Đã như vậy, hắn chuyển sang nơi khác mới tốt! Đi đến địa phương khác, tự nhiên sẽ có người không quan tâm Đơn thần văn nhất hệ, tự nhiên sẽ có người cho hắn không gian trưởng thành tốt nhất."

"Nhưng mà..." Hồ tổng quản có chút sầu mi khổ kiểm: "Có phải như vậy thì sẽ không tốt lắm? Hầu gia, nếu thả hắn đi, chúng ta..."

"Tổn thất rất lớn hả?"

Hạ Hầu gia bật cười, "Được rồi, mỗi người có chí riêng! Người ta cần thì ngươi không có cách nào cung cấp, vậy cứ thả người đi cho rồi. Chu Thiên Đạo đích thân đến cũng xem như ông ta rất coi trọng, ngươi ép hắn ở lại sẽ gây ra ân oán tình thù! Thừa dịp hiện tại, nhiều ít gì còn có mấy phần tình cảm, đi thì đi thôi, đi cũng tốt."

Hồ tổng quản một mặt bất đắc dĩ, "Chu phủ chủ tới sao?"

"Đúng vậy!" Hạ Hầu gia phất tay, "Được rồi, mặc kệ hắn đi."

Hồ tổng quản kinh ngạc nhìn y một cái, đây không phải tính cách của ngươi, ngươi không đòi một món hời à?

Hạ Hầu gia giống như biết ông đang suy nghĩ gì, mỏi mệt nói: "Đừng nhìn ta như vậy, không cần thiết, nếu đòi một món hời thì lão Chu Thiên Đạo với tính tình kia sẽ lập tức nói cho Tô Vũ là Hạ gia bán hắn, là do ông ta dùng tiền mua về, thế thì chút cảm tình cuối cùng liền chặt đứt!"

Y là kẻ ưa thích làm ăn, tham tài.

Nhưng y tham tài không phải là vì chính mình mà là vì Đại Hạ phủ!

Y chẳng qua là hi vọng Đại Hạ phủ sẽ càng mạnh hơn!

Bức đi Tô Vũ không phải là điều mà y nguyện ý thấy.

Nhưng không thể không làm vậy!

Bây giờ Tô Vũ đi rồi, nếu còn đòi tiền từ Chu gia, Chu gia đại khái sẽ cho, nhưng mà bởi vì như vậy thì thật sự là chút tình cảm cuối cùng cũng sẽ chẳng còn.

Tô Vũ chưa hẳn có thể thành vô địch, thế nhưng Nhật Nguyệt có vẻ như là điều hiển nhiên.

Cần gì phải thế chứ!

Đa thần văn nhất hệ, Liễu Văn Ngạn, Bạch Phong, Hạ Vân Kỳ... có quá nhiều nhân kiệt, vì một khoản tiền nhỏ mà làm hỏng đi những tình cảm kia, được không bù mất.

Y đâu có ngốc!

Y thấy hơi mệt, đầu óc lùng bùng, Hạ Hầu gia đứng dậy, khoát tay một cái rồi nói: "Cứ làm như không nhìn thấy hắn, về phần cha của Tô Vũ thì vẫn phải bảo vệ tốt. Nếu cha hắn chết thì sẽ thật sự trở mặt thành thù! Đơn thần văn nhất hệ dám nhúng tay vào quân vụ thì chém hết cho ta!"

"Gần đây nếu hắn có chuyện gì cần thì tận lực thỏa mãn hắn đi."

Dứt lời, y suy nghĩ một chút lại nói: "Đại khái trong vòng một tháng, thậm chí không đến, trước cuối tháng hẳn là hắn sẽ đi rồi, để xem hắn nghĩ như thế nào đi."

"Ta biết rồi."

Hồ tổng quản thở dài một tiếng!

Ông thật sự rất tiếc nuối.

Nhưng ông lại chẳng thể làm gì trong việc này.

Rất nhanh, Hồ tổng quản đã rời đi.

Sau khi ông đi không lâu, trong phòng bỗng xuất hiện một người, ngồi xuống liền nhấc đũa gắp đồ ăn.

"Tiểu Nhị, rót cho lão tử bình rượu!"

"..."

May mà ngài là cha ta, ngài mà không phải thì ta đánh chết tươi lâu rồi!

"Lão đầu tử, chỗ Long Võ có bảo đảm an toàn không đấy? Đừng chỉ lo ăn thế!"

Đại Hạ vương xem thường đáp: "Có! Đương nhiên là có! Ngươi cho rằng lão tử nhà ngươi ăn cơm khô à? Yên tâm đi!"

"Năm đó khi lão đại chứng đạo, ngài cũng nói như vậy!"

Đại Hạ vương hơi khựng lại, rất nhanh liền nói: "Tiểu Nhị, lá gan của ngươi không nhỏ, ngày ngày mắng cha ngươi à?"

Hạ Hầu gia không để ý tới ông, thở dài nói: "Lão đại chết rồi, nếu Long Võ xảy ra chuyện... Lão đầu tử, ngài còn xứng nói tiếng phụ tử với lão đại sao?"

Đại Hạ vương ăn như hổ ngoạm, hàm hồ đáp: "Sợ cái gì! Chết rồi thì mười tám năm sau lại là trang hảo hán! Hắn chết, ngươi lại tiếp tục, người Hạ gia ta đều chết, cha ngươi sẽ không cố kỵ gì nữa, dùng Khai Thiên đao giết sạch! Người nào có can đảm bức cha ngươi đến mức độ này?"

"Ngài cứ khoác lác đi!"

"Ta mà khoác lác?"

Đại Hạ vương nhìn y chằm chằm, cắn một miếng thịt, nuốt xuống rồi nói: "Lão tử mà cần ba xạo à? Ngươi bảo bọn hắn thử xem. Ta và Chu lão quỷ đã đạt thành hiệp nghị, không xen vào chuyện bao đồng, nhà hắn có người chứng đạo thì lão tử sẽ hỗ trợ, Long Võ nhà ta chứng đạo, hắn cũng sẽ đến giúp đỡ, không có chuyện gì đâu, yên tâm đi!"

"Ngài đừng nói lời này, năm đó lão đại cũng thế, lời này của ngài vừa dứt, lão đại cũng chết luôn!"

Hạ Hầu gia thở dài, ngài nói chuyện rất không đáng tin cậy, ta không tin ngài được nữa!

"Đại ca ngươi..." Đại Hạ vương nói tới con cả thì hơi chậm lại, hồi lâu sau mới dứt khoát đáp: "Chết thì chết, hắn không chết, Long Võ cũng sẽ không mạnh như vậy, chết cũng không lỗ, hắn đã giết không ít người!"

Hạ Hầu gia lại thở dài, "Đại Chu vương thật sự không phải kẻ chủ đạo đúng không?"

"Sao lão tử biết được!"

Đại Hạ vương không hề khách khí: "Ai biết lão quỷ kia suy nghĩ cái gì, hắn chết một vị đệ đệ, có lẽ chỉ là để che mắt lão tử. Quỷ mới biết tâm tư của hắn. Mặc kệ hắn, phải cũng được mà không phải cũng xong, theo sát chút là được."

Nói xong, ông cũng đã ăn đủ rồi, ông tóm lấy Hạ Hầu gia, xoa xoa bàn tay lớn đầy mỡ lên áo y, tiện tay vứt Hạ Hầu gia xuống một bên, mở miệng nói: "Cái tên Tô Vũ gì đó ta đã xem rồi, thiên phú không tồi, có thể là hắn đạt được thần văn truyền thừa. Những việc này, cha ngươi hiện tại cũng không có tâm tư nhúng tay, ta phải tới Chư Thiên chiến trường, bên kia có việc!"

Nói xong, vẻ mặt ông trầm trọng hẳn lên: "Hai lão gia hỏa của Nguyên thủy thần tộc và Thủy Ma tộc đã lâu không xuất hiện. Ta phải tìm chúng mới được. Trong nhà ngươi chú ý chặt vào, mấy chuyện ầm ĩ thì hiện tại chớ để ý, chuyện Long Võ chứng đạo mới quan trọng, mặt khác... thì cứ thả tự do một chút!"

"Ta biết."

"Ngươi cũng phải tu luyện nhanh hơn!"

Đại Hạ vương cấp tốc nói: "Ngươi nhanh chứng đạo đi, Long Võ chết rồi thì ngươi tiếp tục, ngươi mà chết, cha ngươi liền thoải mái tay chân, cam đoan để ngươi giật nảy cả mình, một hơi giết mấy tên vô địch cho ngươi sáng mắt!"

"..."

Hạ Hầu gia thấy lòng mệt mỏi, "Lão đầu tử, ngài đừng nguyền rủa con ruột của ngài thế chứ, ngài chỉ còn mỗi đứa con trai này thôi, chết hết rồi thì ngài giết cho ai xem?"

"Cũng phải!"

Đại Hạ vương gật đầu, phì cười bảo: "Có lý! Tùy tiện nói mà thôi, đừng coi là thật!"

Nói xong, ông thử cảm ứng một thoáng, cười bảo: "Chu gia tiểu tử thật đúng là đủ ân cần! Được rồi, mặc kệ hắn đi! Ta phải lên đường rồi, chuyện trong nhà ngươi tự xem mà làm thôi, còn nữa, nhớ liệt kê cho ta một cái danh sách, muốn giết ai thì đều nhớ kỹ! Sau này gửi đến chỗ ta, ta rảnh thì sẽ nhìn một chút!"

Hạ Hầu gia gật gật đầu, lại hỏi: "Vẫn không thể động vào đám Chu Minh Nhân sao?"

"Tạm thời đừng động!"

Đại Hạ vương đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Gấp cái gì, đều là tôm tép thôi, cứ nuôi đi. Cha ngươi không ra tay thì thôi, đã ra tay thì tuyệt đối là trận lớn."

Dứt lời, người đã tan biến ngay tức thì.

Hạ Hầu gia bất đắc dĩ ngồi xuống, nhìn đầy bàn bừa bộn, y lắc đầu, lão gia hỏa ăn uống lúc nào cũng lôi thôi như thế!

Uổng một công thực lực cao thâm, lại chẳng có chút phẩm vị nào!

Vừa nghĩ tới đây thì bỗng bịch một tiếng, một bàn tay lớn rơi xuống, đập cho đầu y bốc lên kim quang, thật sự là kim quang!

"Tiểu Nhị, còn dám mắng cha ngươi thì lão tử sẽ đánh chết ngươi!"

Dứt lời, người đã thật sự biến mất.

Hạ Hầu gia vuốt vuốt đầu, thở dài, không mắng nữa, mắng cũng phí sức!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi